Ninh Thư đẩy xe chạy vù vù, khiến Mai Tử Khanh xóc phát điên, tức muốn hộc máu nói: “Cô chậm một chút được không?”
Ninh Thư: “Ồ!”
Ninh Thư đắp chăn cho Mai Tử Khanh, sau đó đẩy xe chạy nhanh hơn.
Ninh Thư không tin Mai Tử Khanh cứ vậy mà chết được, chắc chắn cô ấy có công pháp tu luyện riêng, giống như cô có Tuyệt Thế Võ Công.
Chắc chắn vết thương sẽ dần lành lại.
Giờ cô đang sốt ruột tìm thú mặt trăng cho Lal ăn, nhỡ Lal đói quá biến thành một đống sắt vụn thì sao.
Nhiệm vụ của cô sẽ hoàn toàn thất bại.
Nhắc đến nhiệm vụ, Ninh Thư nhìn Mai Tử Khanh: “Nhiệm vụ lần này của cô thất bại rồi.”
Mai Tử Khanh đảo mắt nhìn Ninh Thư, “Thất bại, người nguyên chủ thích đã chết.”
“Nói thật thì Trường thương Ban cũng không phải một người đàn ông tốt, chết thì cũng chết rồi.”
Thứ mê hoặc lòng người của Trường thương Ban có lẽ là khuôn mặt anh tuấn, có lực hấp dẫn lớn với cô gái ngày ngày ở trong nhà.
Cảm giác nguyên chủ của Mai Tử Khanh là loại con gái mềm mại nhu nhược, chiều vũ khí của mình đến mức vô phép tắc mới xuất hiện tình huống đối phương mặc kệ mình.
Như kiểu cảm thấy cô gái này rất dễ dãi, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Chẳng thèm quan tâm tùy ý chà đạp tấm lòng cô ấy.
Thôi thì thử đề nghị đổi một vũ khí đẹp trai hơn, chưa biết chừng chấp niệm của nguyên chủ sẽ biến mất.
Dân nhan khống thật ra khá dễ giải quyết.
Ra khỏi phạm vi hoán thiên đại trận bao phủ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một chút màu xanh.
Ninh Thư nắm cung nỏ trong tay Dao găm Mục, nhưng Dao găm Mục lại không chịu buông tay. Ninh Thư lạnh mặt, “Mi đâu dẫn hắn đi săn được, mi như này là muốn bỏ đói hắn thì có.”
Ninh Thư đi vào trong rừng, dựa theo cách tính thời gian thì bây giờ hẳn là lúc mà thú mặt trăng hoạt động mạnh.
Ninh Thư tìm thấy một vài con thú mặt trăng, cô điều động kình khí trong đan điền vây quanh Cung nỏ Lal, truyền sức mạnh vào trong thân nỏ.
Ninh Thư siết ngón tay bắn ra một mũi tên, trực tiếp xuyên thủng đầu thú mặt trăng, nhẹ nhàng như lấy kim chọc đậu phụ.
Ninh Thư đánh thêm vài con thú mặt trăng, giải quyết chỉ trong vài phút.
Ninh Thư: Lưng đau, nhưng mình ngầu thật.
Ninh Thư lấy đủ năng lượng Lal cần thì không giết nữa. Lal biến lại thành hình người, tràn đầy năng lượng.
“Thật là lợi hại.” Lal có chút sợ hãi, thán phục nói, lực chiến đấu của hắn cũng không mạnh mẽ được như vậy.
“Đây chính là sự lợi hại của anh, về sau đừng nói mình là phế phẩm nữa, cho dù là phế phẩm cũng lợi hại hơn rất nhiều vũ khí khác.”
Lal gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“Trong lòng tôi biết rõ không phải tôi mạnh mẽ, mà do nằm trong tay cô mới trở thành thần binh lợi khí.”
Ninh Thư che miệng cười, xua xua tay, khiêm tốn nói: “Được rồi, được rồi, ha ha ha…”
Kết thúc cuộc đi săn, Ninh Thư và Lal cùng về.
Dao găm Mục nhìn thấy Lal liền vội vàng chạy đến hỏi: “Anh có sao không?”
“Thằng nhóc thối, Lal là vũ khí của ta, ta có thể hại hắn chắc?” Ninh Thư xách Dao găm Mục lên, “Cách xa vũ khí của ta một chút.”
“Cô chỉ cứu Lal một mạng mà định dùng cách này trói buộc hắn theo mình cả đời à.” Dao găm Mục nổi giận đùng đùng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư trợn mắt, “Liên quan gì đến mi, Ai tới trước thì được, là mi đoạt người của ta lại còn dám lý luận.”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Lal có chút bất đắc dĩ ngăn Ninh Thư với Dao găm Mục đang cãi vã, nghiêm túc nói với Dao găm Mục: “Tôi sẽ không rời chủ nhân.”
“Lal, anh… Tôi ghét anh.” Dao găm Mục quát lên, xoay người chạy mất dạng.
Lal thở dài, “Tôi xin lỗi, cậu ta vốn là như vậy.”
“Nếu không như vậy mới bất thường.” Ninh Thư đẩy Mai Tử Khanh đi.
Lal nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Dao găm Mục đâu, Ninh Thư nói: “Hay là anh đi tìm cậu ta thử đi.”
Lal lắc đầu, “Không cần, cậu ta chắc chắn ở quanh đây thôi, đi, để tôi đẩy.” Lal đỡ xe đẩy từ trong tay Ninh Thư.
Quả nhiên thấy Dao găm Mục ở phía sau, trong tay cầm dao găm, chém lung tung cây cối trên đường.
Vẻ mặt u ám.
Đây là vũ khí hắc hóa, trong lòng bọn họ chỉ có hận thù chôn sâu trong tim, chỉ biết chuyện của mình.
Dao găm Mục hơi giống người yêu của Mai Tử Khanh, cố chấp mê muội.
Tình trạng của Dao găm Mục như vậy, cũng chỉ có Lal cảm thấy ổn.
Ninh Thư nghĩ nguyên chủ Nicole tuyệt đối không khống chế được Dao găm Mục.
Ninh Thư mím môi, không nói gì.
Xem ra trước khi rời đi nhất định phải xử lý Dao găm Mục cho thoả đáng.
Lal vừa đẩy xe vừa nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên là đang tìm Dao găm Mục.
Ninh Thư: …
Không biết vì sao luôn có dự cảm không lành.
Nếu như Lal và Dao găm Mục có chuyện gì, bảo cô làm sao có thể không khiến Nicole thất vọng đây.
Quỳ, hố chết người!
Đặc biệt là chấp nhất đáng sợ của Dao găm Mục như kiểu ‘toàn bộ thế giới của tôi chỉ có anh’, ‘anh là duy nhất đối với tôi’, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đấy kinh thiên động địa.
Càng nghĩ sắc mặt Ninh Thư càng kỳ quái, vô cảm nhìn Lal.
Lal nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Mai Tử Khanh trực tiếp nói: “Cô ấy sợ anh yêu vũ khí hắc hoá kia.”
Ninh Thư: “Cút…”
Ninh Thư trực tiếp lật ngược xe đẩy, hất Mai Tử Khanh rơi xuống đất, Mai Tử Khanh bò dậy, phủi bụi trên người.
“Tốt như thế mà còn giả bệnh làm gì?” Ninh Thư tức giận nói.
“Không phải là tốt, chỉ là miễn cưỡng có thể đi.” Mai Tử Khanh nói.
Lal ngây ra như phỗng, hiển nhiên là bị sốc vì lời nói của Mai Tử Khanh, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
“Mai Tử Khanh, bà đây không giết chết mi thì bà đây theo họ của mi.” Ninh Thư chỉ vào Mai Tử Khanh, nếu để Lal thức tỉnh cảm giác không thể miêu tả nào đó… quả thật hố cha.
Lal tan thành tro, vội vàng nói với Ninh Thư: “Người tôi thích, thích chính là… Là, là Nicole.”
Lal lắp ba lắp bắp, vô cùng ngượng ngùng.
Ninh Thư liếc Mai Tử Khanh, “Về sau chúng ta đừng qua lại nữa.”
Mẹ nó, kẻ bị tổn thương lại muốn tổn thương người khác, nói thêm nửa chữ, không chừng Ninh Thư sẽ xé xác Mai Tử Khanh ra.
Mai Tử Khanh cười nói: “Tôi giỡn chút thôi mà, tôi còn có thể nói là tôi thích cô đó, chẳng qua là chuyện không thể thôi.”
Ninh Thư: “Cút…”
Vết thương của Mai Tử Khanh tốt hơn một chút, nhưng xe đẩy lại bị Ninh Thư ném hỏng, chỉ có thể tự đi.
Trạng thái tinh thần tốt hơn trước nhiều, chẳng qua đi tới đi lui còn muốn Ninh Thư cõng, Ninh Thư chỉ cho một chữ, cút.
Trên lưng cô có vết thương, nếu mà phải cõng Mai Tử Khanh, quả thật vô lương tâm.