Một nụ hôn mềm mại rơi trên mặt mình như chuồn chuồn lướt nước, không đau cũng không ngứa nhưng khiến trái tim hắn ngứa ngáy, sao có thể như vậy được?
Thấy nàng xoay người muốn đi, cánh tay Bùi An vươn ra vòng lấy thắt lưng nàng, kéo người đến trước mặt mình, ngón tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt của nàng, dường như bên trong đã có điều gì đó nhiều hơn lúc trước, làm cho đôi mắt hoa đào mê hoặc người càng hấp dẫn hơn, giống như có một cái móc, không chỉ dụ dỗ dục niệm của người ta mà còn dụ dỗ cả hồn phách của họ.
Ánh mắt như vậy của hắn thật sự không được tính là thơ ngây, đầu óc Vân Nương rối loạn một cục, trong lòng nảy sinh một chút hoài nghi, không khỏi nhìn thử về phía hắn.
Nhìn lẫn nhau, như thể đang nhìn xuyên qua đáy mắt của đối phương, nhìn vào trái tim của đối phương.
Cảm giác xa lạ rung động ùn ùn kéo đến đè nặng lên đầu nàng, trái tim thực sự đập rất nhanh, Vân Nương chịu không nổi k1ch thích, trước tiên nhắm hai mắt lại.
Khi nàng nhắm lại không nhìn hắn nữa, thật ra Bùi An cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chính hắn cũng không khá hơn là bao, chỉ là một cô nương mới mười bảy tuổi, thế nhưng có thể làm cho tâm tư y rối tung, giây phút thất thần kia, ngay cả bản thân y cũng không ý thức được, đơn giản là không nhìn nàng nữa, nhắm mắt lại hôn lên môi nàng, ai ngờ vừa dính vào thì không muốn buông ra, cánh môi ngậm khóe môi nàng, nhẹ nhàng trằn trọc, dường như còn làm người ta nghiện hơn cả bình rượu ngon ủ lâu năm, không tự chủ được duỗi đầu lưỡi li3m vào khe môi nàng, chậm rãi khều ra.
Mụ mị ngập đầu, d*c vọng vừa rồi trong xe ngựa lại được khơi gợi lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giữa ban ngày ban mặt, hành động của Bùi An như thế đã mất trí lắm rồi, cố gắng kiềm nén mới ngừng lại được, buông nàng ra một tay ôm người vào trong ngực, trên đôi môi còn có đọng lại mùi thơm ngát của nàng, ngửi thấy trên mái tóc của nàng: “Gió lớn, nàng đi thay áo quần trước đi.”
Vân Nương đang được hắn hôn tới mức bối rối điên đảo, hắn vừa buông ra, nàng mới phát hiện thế mà lúc này nàng cũng có đáp lại, lập tức chui ra khỏi ngực hắn, xoay người, gần như là chạy trối chết.
Nhìn bóng lưng nàng biến mất, Bùi An mới chậm chạp đưa tay chạm vào cánh môi có hơi tê dại của mình, ánh nắng trên đỉnh đầu chói chang, quả nhiên hắn bị sắc đẹp làm mất trí rồi.
Khi Vân Nương phi ngựa, hai người Thanh Ngọc và Đồng Nghĩa cùng nhau chuẩn bị thức ăn giúp gã sai vặt trong viện, sẽ dùng cơm trưa tại chỗ này.
Đợi Vân Nương trở về xe ngựa cầm quần áo sau đó vào phòng thay áo quần rồi đi ra, trên bàn gỗ đã bày sẵn rượu và thức ăn, Bùi An đã ngồi trên đệm hương bồ chờ nàng.
Bùi An cũng thay bộ một áo quần mới, áo trắng thêu hoa văn trúc sẫm màu, phát huy vẻ cao quý và thanh nhã của một cậu ấm trong gia đình quyền quý nhà cao cửa rộng rất nhuần nhuyễn, dáng vẻ nho nhã, phong độ ngời ngời.
Bỗng nhiên Vân Nương hiểu được những câu nói lúc trước đại tỷ tỷ nói cho nàng nghe, nếu tương lai ai gả cho Bùi An, chỉ tính riêng nhìn khuôn mặt kia của hắn cũng không cần ăn cơm.
Nàng đứng ở đó chậm chạp không ngồi xuống, Bùi An ngẩng đầu liếc sang: “Không đói sao?”
Chạy lâu như thế, sao không đói bụng được, dù sắc đẹp có thể thay cơm(1) nhưng rốt cuộc cũng không no được, Vân Nương ngồi ở bên cạnh y, đang muốn lấy đũa thì phát hiện trên bàn có đặt hai vò rượu rất quen thuộc.
(1)Tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi. Minh edit như trên để phù hợp với vế sau nha
Không đợi nàng mở miệng hỏi, Bùi An đã đẩy vò rượu đào tới cho nàng: “Của nàng.”
Quả nhiên là rượu vừa rồi mua ở trong ngõ nhỏ Dương Liễu.
Hắn đã mở nắp bình rượu ra, mùi rượu toả ra ngoài thật sự rất quyến rũ, từ khi gả tới đây Vân Nương chưa từng uống rượu lại, trong chốc lát cũng không từ chối được, dù sao cũng đã bại lộ, nàng cũng không giả vờ nữa, nhận lấy.
Không có chén rượu, bình rượu cũng không lớn, thấy Bùi An trực tiếp rót vào trong miệng, Vân Nương cũng học theo dáng vẻ của hắn, khi uống một ngụm vào cổ họng, mùi rượu tràn ngập trong đầu lưỡi, nàng rất thoả mãn sau đó uống thêm vài ngụm nữa, cảnh đẹp rượu ngon, nửa ngày hôm nay quá thoải mái, quả thực trở thành cuộc sống trong mơ của nàng, hơn một nửa bình rượu vào miệng, gì mà quy tắc, đạo giúp chồng gì đó, tất cả đều ném ra sau đầu, cả người hoàn toàn thả lỏng xuống, mở “máy hát”, quay đầu nói với hắn: “Lúc trước ta luôn uống rượu lúa mạch do cô nương Ngô ở Phố Ngói sản xuất, rất tinh khiết ngon miệng, uống thành thói quen thành thử cảm thấy nó là loại rượu ngon nhất thiên hạ, mặc dù cũng muốn đi nếm thử rượu của nhà khác nhưng vẫn không nỡ đổi, uổng một lần kéo dài nhiều năm, hôm nay vô tình nếm thử loại rượu đào này, không ngờ lại có một mùi vị khác.”
Khi nàng nói những lời này, toàn thân được thả lỏng, gương mặt mang theo chút men say đỏ ửng, ngay cả cái má lúm đồng tiền bên khóe miệng cũng tự nhiên rất nhiều.
Nàng đang nói tới rượu nhưng cũng bộc lộ hết tính tình của mình, Bùi An nhìn ra đây mới là vẻ chân thật của nàng, theo lời nàng nói, đáp một tiếng: “Vậy nàng là người nhớ tình bạn cũ.”
“Cũng không hẳn, chỉ là thói quen thôi.”
Gió ở rừng trúc phía trước thổi tới đây, thổi lên mặt hai người, một luồng hơi mát mẻ tràn vào sống lưng, Bùi An ngửa đầu uống thêm vài ngụm, không quá đồng ý với thói quen của nàng: “Vậy nàng nên nếm thử nhiều hơn.”
“Mẫu thân cũng nói như vậy.” Nàng nghiêng đầu cười với hắn: “Nói người ta sống trên đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm mà thôi, không thể chỉ trông coi một thứ, không đi thử cái mới, làm sao biết được còn có thứ gì tốt hơn hay không.”
Hắn còn đang nghiền ngẫm xem những lời này của nàng có phải còn chứa đựng ý gì khác hay không, đột nhiên nàng hỏi hắn: “Lúc lang quân ăn gì đó, là ăn món mình thích đầu tiên hay là để dành tới cuối mới ăn?”
Hắn không hiểu ý của nàng, hắn không thích hắn sẽ không ăn.
Vân Nương thấy hắn không trả lời, tự mình trả lời trước: “Ta sẽ để dành tới cuối cùng, khi còn nhỏ ông ta còn sống, không biết lấy một giỏ đào từ chỗ nào, chia cho mấy đứa trẻ chúng ta, ta không nỡ ăn nên chỉ lựa ăn mấy quả dưa vẹo táo nứt trước, để dành mấy trái vừa to vừa đỏ, nhưng chưa chờ ta ăn đã bị bọn họ vừa lừa vừa dỗ cướp đi hết.”
Vừa nhớ lại, trên mặt nàng còn mang vẻ tiếc nuối và ấm ức, thật khiến người ta đau lòng, Bùi An nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Ai cướp của nàng?”
Nàng không trả lời y, tự mình nói tiếp: “Người khác nói vấp ngã một lần sẽ khôn lên một chút, dù sao cũng nên được dạy dỗ, sửa đổi, nhưng ta lại không sửa được.” Nàng nói xong, nhớ tới vừa rồi y không trả lời, lại hỏi Bùi An: “Lang quân thì sao?”
Bùi An liếc mắt nhìn hai má đỏ bừng của nàng, thật ra có hơi hoài nghi tửu lượng của nàng, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Khởi đầu tốt.” Không phải điều này rất hiển nhiên sao.
Vẻ mặt nàng khựng lại, nhíu nhíu mày, ánh mắt lộ ra vài phần điềm đạm đáng thương: “Sau này lang quân đừng cướp của thiếp.”
Thái độ ngây thơ như vậy, nếu tỉnh táo tất nhiên sẽ không làm ra.
Lần trước cố ý chuốc say nàng, không thành, hôm nay vô tình thì nàng lại say thật, cùng lắm mới chỉ một bình, có lẽ hắn đánh giá nàng hơi cao rồi, giọng điệu bất đắc dĩ, ôn hòa nói: “Không cướp.”
“Lang quân thật tốt.” Nàng hài lòng cong cong khóe môi, thân thể cũng dựa sát về phía hắn, tựa đầu lên vai hắn: “Gả cho chàng thật tốt.”
Ai cũng nói uống say sẽ nói thật, đột nhiên nàng nói một câu xuất phát từ đáy lòng, còn chủ động tựa vào người hắn, đổi lại là ai cũng sẽ hài lòng, Bùi An nghiêng đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng mơ màng bất định, đơn giản nhân cơ hội hỏi mấy câu mình thắc mắc: “Phải không, nàng không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Tiếc nuối gì?”
“Không gả cho Hình Phong.”
Bên tai thoáng cái yên tĩnh lại, đợi nàng nửa ngày cũng không nghe nàng trả lời, trong lòng Bùi An bắt đầu hơi bất an, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói: “Là huynh ấy không cưới ta, không phải ta không gả cho huynh ấy.”
Đã hợp tác gả cho hắn, nàng còn mong trở về gả cho Hình Phong, Bùi An rất muốn đẩy nàng ra, để nàng đi gả cho Hình Phong, đôi tay Vân Nương lại ôm lấy cánh tay hắn không buông: “Huynh ấy không cần ta, ta cũng không cần huynh ấy.”
Cuối cùng vẫn còn chút cốt cách như vậy, nhưng trong lòng hắn không quá thoải mái, y ngồi ra sau một chút để nàng nằm lên đùi của mình, cúi đầu tiếp tục thử: “Nàng thích hắn sao?”
Nàng mờ mịt trừng mắt, không trả lời.
Mí mắt Bùi An giật giật một chút, cảm thấy bản thân thật là “hứa hẹn”, vứt bỏ một đống công vụ không xử lý, ban ngày ban mặt lãng phí thời giờ, ngồi ở chỗ này nghe nàng nhớ lại quá khứ, nhớ nhung tình nhân cũ của nàng.
Bùi An thở ra một hơi thật dài, thân thể dựa vào phía sau, chống lên chân ghế đặt bình hoa, vẻ mặt thái độ lười biếng không muốn phản ứng với nàng.
Vân Nương chỉ cảm thấy đầu óc mê man, thần trí mơ màng, hoàn toàn không biết mình đang chọc hắn, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới trả lời hắn: “Lúc huynh ấy là vị hôn phu của thiếp, thiếp thích, sau khi lui hôn, thiếp không còn thích huynh ấy nữa”
Khóe miệng Bùi An giật giật một chút, khuôn mặt lộ vẻ châm chọc, cái thích của nàng có thể điều khiển dễ dàng nhỉ.
Nàng dừng một chút: “Thiếp cũng không phải người không biết tốt xấu.”
Bùi An lại châm chọc cười, lời này của nàng từ đâu mà đến, nàng nào biết tốt xấu, cùng lắm cũng chỉ là một kẻ nhu nhược sợ tay sợ chân, cũng đáng để nàng thích...
“Thiếp biết gả cho chàng, thật ra hạnh phúc hơn nhiều so với gả vào Hình gia.” Khóe mắt nàng cũng nhiễm mùi rượu, đỏ lên, ủ rũ cụp đuôi nói: “Trước nay Hìnhn phu nhân chưa từng thích thiếp, chán ghét khuôn mặt này của thiếp, chỉ kém mắng là hồ ly tinh, nhưng dung mạo của thiếp là cha mẹ cho, thiếp sống như thế nào, cha mẹ cũng không lên tiếng, dựa vào gì mà tới lượt bà ấy khoa tay múa chân chứ?”
Con ngươi Bùi An nhìn trời lại chậm rãi rũ xuống, dời trở về trên người nàng.
Nàng nói tiếp: “Trước khi gặp được lang quân, thiếp cũng từng hỏi đại tỷ tỷ, rốt cuộc thích như thế nào mới có thể làm cho thiếp tình nguyện đi lấy lòng một người không thích, thậm chí hạ thấp thiếp?” Lắc đầu một cái: “Hình như thiếp không làm được, cho dù không có những lời đồn đại sau này, cho dù biết Hình ca ca thích thiếp, thiếp cũng không cách nào làm được, gả cho một gia tộc không chào đón mình.”
Nàng nhớ lại: “Hôm đó ở sân đá cầu của chàng, huynh ấy có tìm đến thiếp, muốn thiếp bỏ trốn với huynh ấy.”
Bùi An biết chuyện này.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhưng thiếp đã từ chối, thiếp không có dũng khí đó, vì huynh ấy mà đánh cược cả cuộc đời mình.” Đột nhiên nàng phân tích ra vấn đề từ lời nói của mình, nhổm dậy khỏi lồ ng ngực hắn, bừng tỉnh nhìn về phía hắn: “Nghĩ như vậy, chút thích lúc trước của ta, hình như cũng chỉ đến thế.”
Bùi An đổ thêm dầu vào lửa: “Chẳng phải sao, rất rẻ tiền.”
Vân Nương không nghe ra sự mỉa mai của y, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn: “Thật ra ta cũng không ngu ngốc.”
Bùi An ngạc nhiên không hiểu sao nàng lại nói như vậy, thì nghe nàng nói tiếp: “Lang quân cũng muốn cưới thiếp nhỉ.”
“Bằng bản lĩnh của chàng, nếu không muốn để cho lời đồn đại lên men, sao lại không khống chế được? Sau khi lời đồn đại xuất hiện, lang quân không chỉ không có khống chế mà còn để cho nó không ngừng khuếch tán, trận đá cầu ở vùng ngoại ô kia, thật ra chàng cố ý hấp dẫn ta.”
Bùi An:...
Đúng là không ngu ngốc, Bùi An mím môi không nói một lời.
“Lang quân hấp dẫn thiếp là bởi vì chàng không thích cô nương Tiêu, muốn lấy thiếp làm lá chắn, nghĩ dù sao cũng là cưới vợ, không bằng cưới một người thuận mắt. Quả thật ánh mắt lang quân không tệ chút nào, đúng là thiếp tốt hơn Tiêu tiểu thư.” Sự thật quả là vậy, nhưng hắn chưa từng gặp ai tự khen chính mình đâu, không khỏi cười: “Nàng tốt hơn cô nương kia chỗ nào?”
Tốt hơn nàng ta chỗ nào, không phải trong lòng hắn rõ nhất sao.
Bùi An muốn nghe, nàng sẽ nói cho hắn nghe: “Thiếp đẹp hơn nàng đó, giọng nói cũng hay hơn nàng, phẩm chất cũng tốt hơn nàng, ít nhất ta không nói xấu sau lưng người khác, bôi nhọ thanh danh của người khác, mắng chửi người ta là hồ ly tinh cướp vị hôn phu của mình.”
Nửa câu đầu của nàng, Bùi An còn buồn cười, nửa câu sau càng nói càng không thể hiểu được, đang nghi hoặc, đột nhiên nàng tiến lên, đưa tay nắm lấy hai bên mặt hắn, xoa xoa: “Một người đàn ông, sao lại trông đẹp như thế chứ.”