Để con gái mình rời khỏi nơi này, kỳ thật hắn đã phải suy tính rất nhiều, ngoài để cho con gái mình có thể sinh hoạt bên ngoài thoải mái một chút, cũng là vì lý do an toàn.
Chapman vẫn luôn ngoan độc, hắn và con gái lúc trước nhằm vào Chapman còn làm Chapman mệt mỏi vài thứ, hắn thật sự sợ Chapman sẽ đối phó bọn họ. Hắn hoàn hảo là đại sư cơ giáp dị năng giả hệ kim chúc, Chapman không dễ gì động đến hắn, nhưng con gái hắn lại là một con ma ốm, chỉ cần người thoáng động chân tay liền thương tổn…
Lo lắng vậy nên khi con gái rời khỏi, hắn cũng không dám liên lạc, hiện giờ dù chỉ nhìn thấy nàng sau khi đã ngụy trang cũng khiến hắn phải kích động.
“Nàng thực thông minh.” Triệu Lăng Vũ nói. 10 lọ Uẩn dưỡng dược tề kia là sau khi bọn hắn
thỏa thuận với Faun xong để Crow chuyển tới, lúc ấy không để lộ ra tin tức gì, cũng là muốn nhìn một chút phản ứng của hai người này. Hiện tại hắn đã xác định xong, Tonia là một nữ nhân vô cùng thông minh, đáng trợ giúp.
“Nữ nhi của ta đương nhiên thông minh! Đáng tiếc lại nhìn nhầm một người…” Faun nghĩ tới Chapman, lại nhịn không được thổi râu trừng mắt.
Con gái hắn cũng là dị năng giả kim chúc cấp 7, mà phương diện cơ giáp còn thiên phú đến tột đỉnh, lớn lên lại xinh đẹp, lúc trước ở đế tinh, tự nhiên cũng trở thành nữ nhân cao quý bậc nhất, nếu không phải Chapman khi đó thành tâm vô cùng, hắn tuyệt đối không gả nữ nhi ra ngoài.
Kết hôn xong, con gái hắn vẫn thực hạnh phúc, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí bắt đầu coi Chapman như con đẻ mà đối đãi, ai biết cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy?
“Faun tiên sinh có hứng thú gả con gái mình lần nữa hay không?” Triệu Lăng Vũ đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Faun sửng sốt.
“Trên tay của ta có chút dược, rất tốt cho Tonia, nếu ngài muốn cho nàng tái giá, ta chắc có thể chữa khỏi hẳn cho nàng.” Triệu Lăng Vũ nói.
Hai người này tựa hồ thỏa thuận xong cái gì? Nhậm Sinh nhìn Faun, lại nhìn Triệu Lăng Vũ, cuối cùng ánh mắt rơi trên Đại oa.
“Ba ba, ôm!” Đại oa hướng Nhậm Sinh vươn tay, khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn dị thường đáng yêu.
Nhậm Sinh đem hài tử ôm lên cổ mình, trực tiếp mang Đại oa vào cơ giáp (rất tỉnh)… cậu vẫn nên nhanh
chóng tăng thêm thực lực thì hơn.
Thấy như vậy một màn, Faun bị dọa hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy? Đó là một đứa trẻ!” Tình trạng bên trong cơ giáp không thích hợp cho con nít quậy phá! Hai người kia thật sự hồ nháo, hắn hẳn là nên chuẩn bị cho cơ giáp thật tốt, sau đó chính mình mang hài tử vào mới đúng! Lúc trước nuôi nấng con gái yêu, cũng là lúc cùng thê tử nghiên cứu qua rất nhiều tri thức dạy trẻ, đáng tiếc chẳng dùng được trên người con gái bao nhiêu, con gái hắn đã trưởng thành, cháu trai còn chưa kịp sinh ra đời… Faun quyết định ôn lại những gì đã học năm ấy, sau đó không đứng đắn giúp Nhậm Sinh mang hài tử.
Faun thực sốt ruột, nhưng Nhậm Sinh động tác vô cùng dứt khoát, đã quen với việc mang theo Đại oa vào cơ giáp.
“Đại oa, có sợ không?” Nhậm Sinh cười, nhìn hài tử trên người mình.
“Không sợ.” Đại oa thần tình hưng phấn.
Tuy
rằng Đại oa nói không sợ, nhưng Nhậm Sinh vẫn phân ra ít rễ, bọc nó đứng lên, nghiên cứu một chút về không gian bên trong cơ giáp xong, lại đặt Đại oa lên trên hết.
Trong lúc nhất thời, bộ rễ múa loạn lên trong cơ giáp, bất quá thấy được cảnh tượng ấy cũng chỉ có Đại oa, mà nó nhìn thấy cũng không sợ hãi, ánh mắt còn tỏa sáng, từ trên người mọc ra một vài cái rễ nho nhỏ, ý muốn cùng múa theo.
Này không hổ là con trai minh! Quá tuyệt vời! Nhậm Sinh dùng hai mảnh lá vỗ vỗ con trai mình, khởi động cơ giáp.
Tuy bây giờ là ở bên trong, nhưng Nhược Á hoang vắng, Faun đem ngăn tầng hầm vô cùng lớn, trong đó chồng chất không ít tài liệu kim khí, vừa lúc trở thành chướng ngại vật cho Nhậm Sinh, luyện tập quay cuồng, nhảy nhót linh tinh.
Cơ giáp lửa đỏ rất linh hoạt, nhảy giữa một đám cây cột như tinh linh, Faun bị dọa đến mức phải đưa tay ôm tim: “Hài tử kia lớn bao nhiêu? Mới 3, 4 tuổi là cùng. Chấn động như thế không tốt cho thân thể nó!”
Faun cảm thấy trái tim đập thình thịch, suýt chịu không nổi.
May mà ngay lúc trái tim bé nhỏ của ông xảy ra vấn đề, Nhậm Sinh điều khiển cơ giáp xoay người dừng trước mặt ông, thực thoải mái đi ra, trên đầu còn có Đại oa đang cố nắm chặt tóc cậu để khỏi bị rơi xuống.
Vừa rồi đùa nghịch thật thích, Nhậm Sinh mặt đỏ bừng, Đại oa trên đầu cậu cũng chớp chớp đôi mắt lúng liếng nước thần tình hưng phấn.
“Hài tử, ngươi không sao chứ?” Faun thốt lên.
“Gia gia, ta cũng muốn có cơ giáp.” Đại oa nhìn Faun nói.
Faun nhất thời đông cứng người luôn, Nhậm Sinh đem Đại oa từ trên đầu thả xuống: “Con suýt chút nữa giật hết lá… tóc của ba ba rồi.” (><) “Ba ba…” Đại oa vội vàng rụt tay lại, đôi mắt chờ mong mà nhìn về phía Nhậm Sinh: “Ba ba con muốn đi chơi…” “Đi thôi.” Nhậm Sinh hào phóng phất tay, Faun lại ngăn trước mặt cơ giáp: “Chờ đã, cơ giáp này còn phải phủ sơn một lần nữa, ta còn muốn sửa lại vài chỗ, các ngươi về trước đi!” Muốn để hắn mở mắt trừng trừng mà nhìn một tiểu oa nhi đi điều khiển một cơ giáp nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không được! Cơ giáp bị Faun mang đi rồi, Nhậm Sinh cảm thấy có chút mất mát,Triệu Lăng Vũ lại tiếp thông báo một tin: “Cách Đức sắp sinh.” “Ách? Sinh ở đây sao?” Nhậm Sinh ngạc nhiên. “Không phải sinh thiếu tháng, mà là giải phẫu lấy hài tử bỏ vào khoang thuyền chuyên biệt nuôi dưỡng, Khải Tư vẫ luôn muốn cho hài tử trong bụng Cách Đức ngốc một thời gian nữa, nhưng Cách Đức khăng khăng yêu cầu lấy hài tử ra.” Triệu Lăng Vũ nói. Hài tử của Cách Đức không coi là nhỏ, hiện tại sinh ra cũng là bình thường, thậm chí ở trong khoang thuyền còn có thể cung cấp nhiều dinh dưỡng hơn, hơn nữa… Thể trạng hiện tại của Cách Đức cũng khó mà cung cấp đủ dinh dưỡng cho hai hài tử đầy đủ được, bụng lớn như vậy cũng ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt (tính phúc) hàng ngày. “Chúng ta trở về xem.” Nhậm Sinh nói. “Hẳn là nên trở về.” Triệu Lăng Vũ ôm lấy Đại oa. Lúc hai người về tới nơi, giải phẫu còn chưa bắt đầu. Thân hình Cách Đức khá cao lớn, trước kia vì nghiên cứu còn thường lười chăm sóc bản thân, bởi thế nhìn giống như là nam nhân suất khí thành thục, còn bây giờ… Không biết có phải là vì dưỡng thai nên ăn nhiều Dưỡng nhan đan điều trị thân thể hay không, cả ngày cũng ở nhà không ra khỏi cửa, da tay của hắn nhẵn nhụi hơn rất nhiều, râu mép cũng ít đi, khuôn mặt kia trẻ lại không ít, chỉ là cái bụng khổng lồ làm hắn trong có vẻ rất quái dị. Nhậm Sinh luôn không coi trọng vẻ bề ngoài lắm, hoàn toàn không chú ý những cái đó, ngược lại nhìn cái bụng của hắn: “Giống như bỗng dưng phồng lớn hơn rất nhiều.” “Tháng này đúng là thời điểm hài tử thổi khí cầu lớn lên, lúc này mà lấy bọn họ ra thì quả là tàn nhẫn.” Khải Tư nhìn Cách Đức đầy ẩn ý. “Số liệu ngươi đo được đủ rồi chứ?” Cách Đức không còn lời gì để nói nhìn Khải Tư, đừng tưởng hắn không biết người này đang suy tính cái gì, chẳng qua là muốn giữ lại quan sát chứ gì? Nhưng mà hắn không nhịn được nữa, đến Nhược Á, người nào cũng bận nọ bận kia, còn hắn thì sao? Cả ngày ôm cái bụng to không làm được gì thì thôi, lại còn nhìn xuống không thấy nổi chân mình nữa chứ! “Đủ rồi… Kỳ thật ngươi phẫu thuật xong lấy nhau thai phân tích một chút thành phần cũng không tồi.” Khải Tư lấy ra dao giải phẫu, thuận tiện để camera bên cạnh quay được.” “Đây là cái đồ vật gì?” Nhìn camera kia, Cách Đức mặt biến sắc. “Nó có thể ghi lại quá trình phẫu thuật, ngươi yên tâm, cái này là cho ngươi xem, hai tháng sau ngươi còn phải giúp ta làm giải phẫu, hơn nữa về sau chỉ sợ còn rất nhiều ca phải làm.” Khải Tư bình tĩnh dị thường. Khải Tư đối với chuyện sinh nở coi là quá mức bình tĩnh rồi, khiến cho người ta cảm thấy có chút không sao hiểu nổi, Cách Đức đã nghẹn cả họng: “Ngươi không phải là sinh rồi lại muốn sinh nữa chứ?” “Đương nhiên.” Khải Tư không chút do dự nói, phát hiện sắc mặt Cách Đức không tốt lắm, lại nhìn Phương Thành Quân liếc mắt một cái: “Cách Đức, ngươi không nghĩ sinh, kỳ thật có thể để người khác sinh, chỉ cần cho bạn đời ăn Dựng tử đan là được mà. Ách, kể cả ngươi không muốn quan hệ cũng có thể dùng khí cụ đưa tinh dịch vào cơ thể người kia là cho hắn mang thai rồi, có lẽ hắn trực tiếp ăn hết cũng được nữa.” “…” Phương Thành Quân bên người Cách Đức lẫn Crow đứng phụ họa bên cạnh đều cúc hoa căng thẳng, Nhậm Sinh cũng không tự chủ được nhìn sang Triệu Lăng Vũ. Triệu Lăng Vũ luôn bình tĩnh lãnh tình nhìn thấy biểu tình Nhậm Sinh như vậy, hai chân không tự chủ được càng chặt hơn, may mà Nhậm Sinh nhanh chóng tỏ vẻ đáng tiếc nhìn hắn một cái: “Vẫn là em sinh đi, anh da dày thịt thô như thế, giải phẫu không xuyên nổi.” So sánh tới lui, phương pháp sinh nở của cậu cũng không cần mổ xẻ gì mà. Triệu Lăng càng thêm quyết tâm tu luyện công pháp, Crow và Phương Thành Quân theo bản năng nhìn về phía hắn. Bất quá không đợi hai người này mở miệng, Cách Đức đã lên tiếng: “Triệu Lăng Vũ, ngươi cứng như vậy là luyện thế nào vậy? Dạy ta đi!” Triệu Lăng Vũ khóe miệng hơi co rút, cuối cùng vẫn mở miệng được: “Ngươi vẫn là làm giải phẫu trước đi.” Khải Tư đem dao giải phẫu cất kỹ, sau đó nhìn Triệu Lăng Vũ và Crow đang đứng chờ: “Các ngươi xác định muốn bàng quan?” Phòng sinh… Không, phòng giải phẫu cuối cùng chỉ còn Phương Thành Quân, những người khác đều đã ra ngoài. Triệu Lăng Vũ từ phòng giải phẫu quạt gió nhẹ nhàng lôi ra một cái nhân sâm căn, yên lặng nhìn Nhậm Sinh. Nhậm Sinh thu hồi cái căn đang ý định rình coi, dùng nó để chọt chọt Triệu Lăng Vũ. Lúc trước hài tử hắn phá vỏ ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, tại sao giờ người khác sinh hài tử cậu lại không thể nhìn? Thật đáng giận! Ách, Triệu Lăng Vũ thân thể quá cứng rắn, cậu chọt mà không buồn nhúc nhích! Đằng lão vẫn luôn đứng ở bên ngoài, đem một màn này thu tất cả vào đáy mắt, khóe miệng hơi hơi co rút. Xem ra Nhậm Sinh thật sự đúng như Triệu Lăng Vũ nói, là một thụ nhân, cái căn kia linh hoạt thật đấy! Vừa rồi Khải Tư nói chỉ cần tinh trùng nhập động là có thể mang thai… “Nhậm Sinh, nếu tự mình ăn Dựng tử đan, rồi tự thụ tinh chính mình luôn thì sao…” Đằng lão háo hức nhìn Nhậm Sinh. “Gen giống nhau thì mang thai thế nào được?” Nhậm Sinh cũng học qua một ít tri thức sinh vật rồi, những người khác đều bị ý tưởng của Đằng lão làm cho chấn kinh. Tuổi càng lớn não chấn động càng lớn à? Cách Đức sinh hài tử cực kỳ nhanh chóng, với khoa học kỹ thuật hiện giờ, phẫu thuật lấy hài tử không mất bao nhiêu thời gian, nhưng phòng giải phẫu vẫn luôn đóng kín, hơn nửa giờ chưa thấy mở ra. “Đây là khó sinh?” Nhậm Sinh cũng biết một số vấn đề sinh sản nhưng phải hỏi lại cho chắc. Làm giải phẫu thì khó sinh cái gì? Đằng lão không còn gì để nói nhìn sư phụ của mình, vừa lúc đó, phòng giải phẫu đột nhiên mở cửa, Phương Thành Quân đi ra, sắc mặt nhìn không tốt lắm. Nhìn thấy biểu tình như thế, Đằng lão cũng nóng nảy: “Sao rồi? Khó sinh?” “Không phải…” Phương Thành Quân hắc tuyến nhìn trưởng bối: “Là dị năng của Cách Đức, dao giải phẫu mới tới gần liền mềm nhũn, tan thành nước kim loại… Khải Tư sau mấy lần làm không được liền giận, bắt ta đi kiếm con dao giải phẫu bằng gỗ lại đây.” (–|||) Kỳ thật ngay tử đầu Khải Tư đã muốn trực tiếp tiêm thuốc mê cho Cách Đức rồi, nhưng Cách Đức lại muốn tận mắt thấy hài tử từ trong bụng đi ra, nhịn không được nhìn con dao sắc bén mà dùng dị năng… “…” Crow am hiểu Nhược Á đế quốc nhất, lên mạng đặt hàng một bộ dụng cụ cắt gọt bằng gốm sứ thủy tinh, bốn phương thông suốt đều có hậu cần, trong thời gian nhanh nhất đưa hàng chuyển đến tay hắn. Có bộ dụng cụ này, không đến nửa giờ nữa hai hài tử liền sinh ra. Hai hài tử này coi như sinh non, cả người hồng hồng, đã được bỏ vào khoang chăm sóc, ngâm mình trong dịch dinh dưỡng điều phối xong, Khải Tư rất thích Uẩn dưỡng dược tề, đem tôn sùng như vật báu, cho vào dung dịch rất nhiều, cũng chẳng biết hài tử dùng nhiều có tác dụng phụ không nữa. “Con ta thật suất.” Phương Thành Quân nhìn hai hài tử mà hưng phấn không thôi. Quả nhiên người cha nào nhìn con minh, ánh mắt đều sẽ có vấn đề. Hài tử cả người đều phát hồng lên như thế, còn nói là thật suất? Nhậm Sinh nhìn thoáng qua Đại oa, lại nhìn ba hài tử được Triệu Lăng Vũ đưa đến, cảm thấy con mình mới là đẹp nhất. Nhìn đi, nhìn đi, Đại oa ánh mắt biết nói? Nhị oa chảy nước miếng đáng yêu? Tam oa ngủ gà ngủ gật bộ dáng bao nhiêu tuấn tú? Tứ oa nghiêm mặt giống hệt Triệu Lăng Vũ thật đẹp trai… (–|||) Triệu Lăng Vũ yên lặng mà đem Nhị oa đang nằm sấp trên khoang thuyền đinh cạy mở hút lấy dịch dinh dưỡng bên trong, ôm vào trong ngực: “Còn quậy nữa papa sẽ đem con quăng luôn đó.” “Con muốn quăng vào chỗ đó!” Nhị oa hưng phấn nhìn khoang chăm sóc đầy dịch dinh dưỡng. “…” =================