Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 45



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Thanh giọng trầm trầm vừa vang lên, Chử Thư Mặc cứ như thể đánh tiết gà, dựng cả người dậy, giãy giụa đẩy Ngu Uyên ra, còn ôm lấy cái mông nhỏ của mình xoay đúng một vòng trong lòng bàn tay Ngu Uyên, nét mặt già nua đỏ ửng, thầm nghĩ không biết phải làm gì bây giờ.

Dù sao bị chồng trước xoa bụng hình như không được tốt cho lắm.

Nhưng Chử Thư Mặc xoay người rồi, lại phải đối mặt với góc đứng của Mắt Kính, và những người khác nghe tin nên tới hóng hớt.

Tình trạng của Mắt Kính không khác gì so với lúc Da Đen rời đi, đôi mắt dại ra ngồi dưới đất, trong tay còn đang cầm một chiếc khăn tay màu trắng. Ficker lại đối mặt với cậu, anh ta vẫn còn đang khoanh tay đứng im nhìn trò vui kia kìa.

“Mắt Kính?” Vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của Mắt Kính, Chử Thư Mặc nháy mắt hoàn hồn, bụng nhỏ cũng không thèm che, quýnh quáng muốn tiến lên phía trước. Giãy giụa từ trên tay Ngu Uyên xuống, cậu lo lắng hỏi: “Mắt Kính, Mắt Kính làm sao vậy?”

Lời này Chử Thư Mặc hỏi Da Đen đứng cách đó không xa, Da Đen luống cuống tay chân, ánh mắt như thể muốn nói lại thôi nhìn Mắt Kính.

Mắt Kính nghe thấy tiếng của Chử Thư Mặc, cậu ta quay lại nhìn, chỉ là vẻ mặt vẫn cứ đờ đẫn như vậy thôi.

Chử Thư Mặc vỗ vỗ tay Ngu Uyên, thấy hắn chẳng có hành động gì, cậu lại vỗ, người này còn chẳng thèm nhúc nhích. Chử Thư Mặc nóng nảy, nghiêng đầu tức giận cùng Ngu Uyên mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngu Uyên thấy vậy, biểu tình có chút không đúng, trầm mặc mấy giây, sau đó mới chậm rãi đặt Chử Thư Mặc xuống phương hướng tới hành lang kia.

Nhìn cậu đi đường thực sự quá vất vả, hắn còn nhân tiện ủn mông cậu giúp một đoạn đường.

Chử Thư Mặc bị hắn đẩy lảo đảo vài bước, lại tức giận rầm rì mắng Ngu Uyên. Hiện tại cậu không rảnh đi so đo với hắn, xoay người lại gần Mắt Kính.

Khoảng cách có chút xa, ở giữa còn vướng một chậu cây. Lúc này lại gần rồi, cậu mới nhìn rõ chiếc kính đã nát bấy ở dưới đất.

Chử Thư Mặc nuốt lại câu hỏi, nhìn gọng kính đã biến dạng, cậu nhăn mày, quay đầu nhìn Da Đen một cái.

“Mắt Kính?” Nghĩ tới nghĩ lui, Chử Thư Mặc vẫn đành yên lặng lại gần, mặc kệ xung quanh còn đang chỉ trỏ bàn tán, ngồi bên người Mắt Kính: “…..Cậu không sao chứ?”

Câu hỏi thứ hai, Chử Thư Mặc rất lâu mới nghẹn được ra. Cậu không giỏi an ủi người khác, nhưng nhìn tình trạng của Mắt Kính, cậu vẫn cảm thấy có chút khó khăn.

Người xung quanh thấy thế, cũng thu hẹp phạm vi, đã bắt đầu lục tục có tiếng người hỏi han. (MTLTH.dđlqđ)

Ngay lúc mọi người lại gần, Chử Thư Mặc đang đắn đo không biết phải làm sao, Mắt Kính đột nhiên lại có hành động.

Cậu ta nhanh chóng cởi áo khoác xuống, những người xung quanh bị cậu làm cho sửng sốt, một số người không khống chế được mà lùi về phía sau một bước.

Vứt áo sang một bên, Mắt Kính tay không vơ kính. Chử Thư Mặc ngồi bên cạnh nhìn đã thấy hoảng, Da Đen cũng xông lên, hai người theo bản năng muốn ngăn cản cậu ta.

Nhưng động tác của Mắt Kính rất nhanh, cậu ta nắm mảnh kính trong lòng bàn tay, mặc kệ lòng bàn tay bị cứa chảy máu. Sau đó Mắt Kính nhặt áo lên, đứng dậy, bỏ chạy thật nhanh.

“Mắt Kính!” Chử Thư Mặc cũng Da Đen cũng hô lên. Da Đen lập tức chạy theo, ngoại trừ Tàn Nhang đuổi theo cùng, mọi người vẫn đứng tại chỗ.

Chử Thư Mặc cũng muốn đuổi theo, nhưng chân cậu nhỏ, không bao lâu đã bị bỏ lại ở phía sau. Càng chạy càng khó chịu, ngay lúc sắp đuổi tới nơi, cậu đột nhiên cảm thấy dạ dày rất đau.

Cơn buồn nôn đến rất nhanh, Chử Thư Mặc không nhịn được mà phải dừng lại, không đợi cậu tìm đến chỗ ngồi xuống, hai chân mềm nhũn, cứ như vậy mà ngất.

“Tiểu Mặc!” Da Đen quay đầu lại, xoay người muốn đỡ lấy cậu.

Nhưng Ngu Uyên còn nhanh hơn cậu ta, hắn giơ bàn tay ra đỡ. Một tay đỡ được cậu, tay còn nâng cậu lên ôm vào lòng.

Người chung quanh theo bản năng lùi lại vài bước, một tiếng kinh hô phát ra từ đám người.

Ngu Uyên cau mày, nhìn bụng tròn vo của bé con nhà mình, động tác trở nên rất cẩn thận, sau đó liếc ánh mắt sắc bén về phía Ficker.

>>>>>

“Dù sao cũng còn nhỏ, lại đang say kẹo, dạ dày cũng không chịu nổi lượng cơm tăng đột ngột như vậy.” Ficker nhỏ giọng báo cáo với Ngu Uyên đang tựa người bên cạnh giường: “Vả lại bé con lại bỏ qua giai đoạn ăn dặm, vốn nên chuẩn bị thức ăn mềm cho bé. Lần này đúng là tắc trách thật.”

Trời đã vào chiều, ánh nắng vàng cam xuyên qua lớp kính chiếu lên chiếc túi nho nhỏ ở trên người Chử Thư Mặc.

Mái tóc mềm mại xõa tung, đôi móng vuốt nhỏ thư thả, đôi chân lại cứ không chịu nằm yên. Bởi vì bụng quá tròn, người lại có đôi chút mũm mĩm, thành ra chẳng nhìn thấy cổ đâu. Đầu nhỏ nghiêng sang một bên, lông mi thật dài tạo thành bóng nghiêng trên khuôn mặt nhỏ, nhìn qua có vẻ như ngủ rất thoải mái.

“Đã kê thuốc tiêu thực chưa?” Trầm mặc một hồi, Ngu Uyên nhẹ giọng hỏi.

“…….”Ficker ngẩn người, hình như anh vừa thấy vẻ mặt ảo não xuất hiện trên gương mặt Ngu Uyên, là nhìn nhầm sao?

“À, tôi đã cho bé uống rồi.” Đối phương lại quăng ánh mắt đáng sợ kia tới, Ficker nghiêm túc nói: “Nhưng mà bởi vì bé còn quá nhỏ, tôi không dám để bé uống quá nhiều. Nhưng với lượng thuốc như vậy là đủ rồi, dạ dày bé đã có dấu hiệu tốt hơn.”

Ngu Uyên gật đầu, ngồi xuống ghế, trầm mặc nhìn Chử Thư Mặc, duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng cậu.

Động tác kia nhìn có bao nhiêu dịu dàng, tựa như chỉ hơi mạnh tay thôi là đụng hỏng vậy.

“Lần này là tôi suy tính không chu toàn.” Ngu Uyên nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo của Chử Thư Mặc hồi lâu, mở lời nói.

Người phía sau nhìn hắn, tiến lên đứng đằng sau hắn, hạ thấp giọng nói: “Ngu tổng, phó chủ nhiệm Trần nói muốn mời ngài đến nói chuyện, phụ tá của Đại sư Maca cũng vừa mới tới.”

“Lát nói sau, chờ tiểu Mặc tỉnh.” Ngu Uyên nhíu mày, phân phó nói. (MTLTH.dđlqđ)

…..Vậy phải chờ đến lúc nào? Bây giờ cũng đã chạng vạng tối, ngộ nhỡ tiểu Mặc ngủ một giấc đến sáng mai thì sao?.....Nếu vậy, ông chủ định cứ ngồi đây ngắm cả đêm à?

A Trạch phát hiện, vô luận nghĩ từ khía cạnh nào, tình trạng này của ông chủ thật sự làm người khác phải sởn tóc gáy.

Vì vậy anh thức thời không nói gì nữa, mặc niệm mấy câu bình tĩnh. Sau đó xoay người ra khỏi phòng, trước khi đi vẫn còn không quên kéo tay bác sĩ Ficker chẳng biết thời thế này đi.

Ficker giãy giụa, lại nhanh tay cầm mấy lon nước ở trên bàn gây ra tiếng động. Ngu Uyên lập tức nghiêng đầu làm vẻ mặt cảnh cáo.

Ba giây sau, căn phòng cũng chỉ còn lại Ngu Uyên và bé con Chử Thư Mặc ngủ đến ngọt ngào .

>>>>>>>>

Chử Thư Mặc đang ngủ, Ngu Uyên ngồi một bên nhìn cậu chằm chằm, thi thoảng lại hất một vài lọn tóc trên trán, hoặc nhìn sợi tóc lơ thơ trên đầu cậu, hoặc là nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của cậu.

Ngu Uyên làm những việc này đều rất cẩn thận, khống chế lực độ rất tốt, hầu hạ Chử Thư Mặc thoải mái đến mức đang ngủ mà cũng duỗi eo một cái.

Sau rồi lại rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.

“Nhanh khỏe lên nào.” Hắn vuốt vuốt vụng Chử Thư Mặc, khẽ khàng nói.

Chử Thư Mặc chìm vào giấc mộng hoàn toàn không nghe thấy, xoay người lại, cuộn tròn trong chăn, rầm rì vài câu nói mớ, tay nhỏ sờ soạng nắm lấy ngón tay Ngu Uyên.

Trong lúc vô thức lại ngủ sâu thêm rồi.

Ngu Uyên mặc cho Chử Thư Mặc cầm lấy tay mình, rất bình tĩnh, ánh mắt luôn luôn rơi trên người cậu.

Bé con cũng chỉ lớn có bây nhiêu, thường ngày nhìn không biết bao nhiêu lần, vậy mà chẳng thấy chán chút nào.

Chử Thư Mặc nắm thật chặt ngón tay hắn, chẳng có chút ý định buông ra. Thi thoảng còn ‘tham’ đến mức cả chân nhỏ cũng len vào trong bàn tay hắn.

Nhẹ nhàng véo cái mũi nho nhỏ, ánh mắt Ngu Uyên nhìn cậu rất ấm áp. Hai tay khẽ khàng dao động, chuẩn vị đặt Chử Thư Mặc trong lòng bàn tay mình, để cậu có thể ngủ càng thoải mái hơn.

Hành động này còn chưa kịp làm, phía cửa đột nhiên lại truyền tới tiếng động.

Ngu Uyên cau mày, nhấn nút ở trên bàn, nhìn người trong màn hình, cuối cùng vẫn đồng ý mở cửa.

Sau đó A Trạch cầm theo một chiếc túi đi vào.

“Bạn chung phòng của tiểu Mặc gửi tới.” A Trạch hạ giọng báo cáo, nhìn nhóc con vẫn còn đang say ngủ, anh đặt tấm thiếp lên bàn, thức thời xoay người ra cửa.

Vừa mở túi ra, bên trong là Huyết thạch sống, hòn đá kia vô cùng gấp gáp chạy về hướng Chử Thư Mặc. ‘Nó’ vừa mới đụng tới đã biết được tình trạng của cậu, lập tức thu hồi lại.

Hình như ‘nó’ đang tức giận, xuất hồn lực quất thành một vết roi đỏ nhỏ trên ngón tay Ngu Uyên.

Ngu Uyên nháy mắt sững sờ.

Cùng lúc đó, Chử Thư Mặc vẫn chưa được Ngu Uyên đặt trong lòng bàn tay đột nhiên lại duỗi eo, chép miệng rồi lại lăn một vòng, ngã thẳng từ bàn công vụ của Ngu Uyên….

*Editor: Mai mình có việc bận nên up chương trước nhé!