Tôi lật đật bấm vào truyền hình phát trực tiếp, đã vào khoảng 10 phút dạo đầu rồi. Bố tôi không thể spoil kịch bản nên tôi đã phải mua cuốn tiểu thuyết nổi rầm rộ một thời, thực sự rất đáng. Đây là bộ phim truyền hình thuộc thể loại gia đình nhiều hơn. Kể về một ông lớn trong một băng đảng khét tiếng đang xử lí một vụ bê bối của gia đình thượng lưu tầm trung phải gánh vác tội lỗi trên người do làm ăn bất chính, ảnh hưởng đến kinh tế trọng điểm. Nhưng khi tất cả bọn họ phải trả giá cho sai lầm ấy, thì lại có một tiếng bé gái khóc. Từ đây băng đảng không chỉ xử lý ngoài công việc, họ đều phải chăm sóc và dạy dỗ, nuôi lớn cô công chúa nhỏ.
Xây dựng nội dung tuy không quá mới lạ, quan trọng tôi muốn tập trung cách truyền đạt ý nghĩa như theo thể loại mà ra mắt. Đạo diễn có kinh nghiệm quay nhiều bộ phim theo hình sự, trinh thám, dàn diễn viên là những gương mặt quen thuộc trong ngành, góc quay và tạo hình nhân vật là một điểm sáng do sát với nguyên tác dựa tiểu thuyết cùng tên.
Từ lúc ra mắt và tung poster, tôi khá thắc mắc tên "Người hủy diệt" sẽ truyền tải điều gì đến, thực chất nó không phải thể loại chính là tội phạm hay hành động, là một thể loại gia đình, tôi nghĩ sẽ có kha khá plot twist bùng nổ hơn so với trong tiểu thuyết.
"À, cái phim chuyển thể gì đúng không? Tao nghe nói nổi lắm." Minh liếc mắt sang màn hình điện thoại đang chiếu phim, sau đấy lại cúi đầu xuống đọc sách tiếp.
"Trước tao đọc tiểu thuyết thì thấy hay thật, tưởng tượng ra cả nhân vật cơ. Mong rằng phim sẽ theo đúng mạch truyện chính của nguyên tác."
"Tiểu thuyết tên gì? Của ai?"
"Người hủy diệt của tác giả Hoa Anh Đào, tao thấy bút danh này giống đặt ra hơn là tên gốc của tác giả. Sao vậy?"
"Tên gốc đó."
"Sao mày biết."
"Mẹ tao viết mà."
Tôi cảm thấy cái tên "Tôi say đắm tiểu thuyết của mẹ kẻ thù" rất giống hoàn cảnh này, có khi tôi debut ra làm tác giả truyện nền tảng mạng cũng được đó nhỉ.
"Ờm, vậy nói với mẹ mày là tao mê tiểu thiết này lắm đấy, cầu mong ra phần 2 để không phụ sự chờ đợi đi ạ. Xin chữ ký giúp luôn nhé."
"Mà cái người đóng vai ông lớn này là anh trai mày hở? Tao thấy giống."
"Bố tao đó."
"Ờm.."
Hết tập một rồi, về nhà tôi phải coi lại đoạn giới thiệu nhân vật lại. Đang định thoát ra màn hình phim, bỗng dưng có cuộc gọi từ Hoang Bao gọi đến, tôi sợ hãi người bạn ngồi cạnh đã nhìn thấy nên vội bắt máy trả lời qua loa.
"Mày với người ấy đã ấy chưa? Nói nghe coi, nãy giờ tao đợi mày gọi nè."
"Dạ, em xin lỗi chị, nhưng em không có nhu cầu tham gia ạ. Em cảm ơn nhiều."
Vốn dĩ âm lượng của tôi cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng mà với giọng nói của Bảo không khác gì mấy cái loa ở quán karaoke, mà nó còn hỏi cái chuyện buồn cười này trong khi tôi còn ngồi cạnh Minh, thật ngu ngốc khi lỡ nhanh tay nhận cuộc gọi, biết thế tôi đã bấm vào từ chối cuộc gọi.
"Mày với người yêu nói chuyện như vậy hả? Buồn cười thật, tao tưởng mày trả lời nhân viên tiếp thị không đó."
"Người yêu cái con c**, tao với nó chỉ đang trôn nhau thôi."
"Vui nhỉ, sao không nhờ thằng đấy chỉ bài mà nhờ tao."
"Nó đang bận viết.. à mà mày ngỏ lời chứ có phải tao van xin mày đâu."
"Vậy lần sau mày khỏi cần đến thư viện làm gì nữa, mày không cần thì thôi. Không hẹn ngày gặp lại."
Tôi không ngờ cậu ấy đi thật, đến lúc Minh đã bỏ đi một khoảng thì tôi mới nhận ra mình mới gây ra sai lầm nghiêm trọng. Chết rồi, phải làm sao đây, đang có gia sư free mà giờ biến mất rồi, không lẽ tôi phải bỏ tiền túi ra để Bảo kèm tôi học như lần trước, không bao giờ. Tôi mới phát hiện trên bàn có cái kính đen của Minh bỏ ra khi nghỉ ngơi, lúc cãi nhau thì bỏ đi quên cả kính. Có cách bắt chuyện lại rồi.
--------------
[Hạ An: Hải Minh ơi, mày để quên kính ở đây nè.]
Hạ An đã gửi một hình ảnh.
[Hạ An: Xin lỗi nếu như tao có nói gì khiến mày giận nha.]
[Hạ An: Minh ơi, mày đâu rồi?]
[Hạ An: Hình như mày còn giữ cuốn Bố con cá gai của tao đúng không?]
Hải Minh giận thật rồi, cậu ấy không thèm seen hay trả lời tin nhắn nào mặc dù avatar có chấm xanh. Tôi sắp xếp bài học cho hôm sau, ngồi bên bàn học mà vẫn không biết lỗi sai của mình nằm ở vị trí nào. Tôi sợ cảm giác này nữa rồi, kí ức không vui thuở nhỏ lại hiện lên rồi.
"Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi. Đã lớn rồi mà không biết suy nghĩ xem lỗi sai mình ở đâu."
"Con không biết, con xin lỗi mẹ,.. làm ơn hãy nói cho con biết."
Trái tim tôi nhói lên, tầm nhìn bắt đầu mờ lại, đầu mũi cay cay, cơn nhứt đầu lại bắt đầu rồi. Tôi mở đoạn băng ghi âm giọng tôi lúc nhỏ, tay mở vỉ thuốc Panadol như mọi khi, cũng không quá nhiều tác dụng.
"Biến đi, biến đi, biến đi cơn đau âm ỉ. Biến đi, biến đi, biến đi suy nghĩ xấu xa. Biến đi, biến đi, biến đi những kẻ độc ác dám làm tổn hại người ta yêu. Biến đi, biến đi, làm ơn hãy biến đi cho thế gian này trong xanh."
Tiếng chuông điện thoại của tôi lại vang lên, không nhìn màn hình tôi cũng đoán được là thằng nhóc Bảo gọi.
"Sủa."
"Mày coi trên Ig lớp mày chưa? Tao đoán chắc chắn là chưa."
"Cái gì, nói m* ra coi."
"Coi đi rồi biết, nếu mày đang đau đầu thì nghỉ đi. Mai coi sau."
"Ừ."
----------------
Tôi biết rõ trên mạng xã hội chắc đang đăng cái gì gây sốc nên Bảo mới gọi tôi coi thử. Chắc tôi sẽ chọn đi trễ vào buổi hôm sau, đúng thật, mặc dù đã trốn được bảo vệ cổng nhưng không thể vượt qua khỏi đám đông đứng trước lớp tôi.
"Nữ chính đến rồi, đến rồi bây ơi. Hú hú hú."
"Tao méc cô Túc tụi mày yêu nhau nè."
Hoảng loạn đứng như trời trồng, tôi lục lại kí ức mình có đắc tội gì với giáo viên chủ nhiệm hay không, tôi cũng chẳng thể chen vào lớp để hỏi đám bạn chuyện gì xảy ra. Đang ngơ ngác hỏi mấy đứa bên ngoài thì lại nghe tiếng ồ vang rầm rộ.
"Hai đứa này một đứa đi trước một đứa đi sau để tránh phát hiện hẹn hò bí mật đúng không nè. Ngọt thế không biết." Trà Anh và Phương Anh góp lời với mấy đứa con trai, nghe đến đây tôi mới ngờ ngợ chuyện gì.