Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 9: Tâm điểm tìm kiếm



Chủ nhật đến, tôi diện một chiếc áo babytee màu đen bên trong, mặc quần jean ống rộng, bên ngoài khoác một hoodie zip ngắn, buộc tóc cao, bôi chút kem chống nắng, mang theo túi đeo chéo để ví và đồ dùng cần thiết. Chuẩn bị xuất phát.

"Han à, con dậy sớm thế, đi đâu mà áo quần thùng thình thế này?" Bố bây giờ mới dậy, tuy ngáp ngủ đầu bù tóc rối nhưng tôi vẫn công nhận bố có vẻ mặt bất cần vẫn đẹp.

"Giờ đã gần 7 rưỡi rồi còn sớm gì nữa bố, đồ ăn sáng con để trên bàn đấy, con đi mua chút sách với thằng Bảo. Tối qua bố chạy show thì cả hôm nay phải nghỉ ngơi đấy. Con đi đây, bái bai."

Tôi xách chiếc xe đạp màu xám yêu thích, chỉnh xem đồng hồ, dự đoán đạp xe đến nhà sách sẽ mất khoảng 10 phút, có vẻ kịp. Đến nơi, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc, bên trong mặc một hoodie màu xám, bên ngoài khoác áo khoác jean xanh nhạt, tóc xù, dựa tường vào cửa nhà sách xem đồng hồ.

"Mày gắn tên lửa đến đây hay sao mà đến sớm thế. Lần nào cũng vậy." Tôi thở hồng hộc, đưa tay lấy chai nước Ô long mà Bảo đưa.

"Tao không có thói quen để người khác đợi, đi thôi." Bảo lấy lại chai nước tôi đang cầm, vặn vặn giúp tôi mở nắp hộ.

Tôi thì đang mong chờ cuốn sách mới ra mắt của Nguyễn Nhật Ánh ở gian sách mới, mà Bảo cứ lôi tôi sang khu quà lưu niệm, lại sắc ửng hồng trên mặt cùng giọng nói ngập ngừng, tôi thực sự nghĩ thằng này không biết có vấn đề thầm kín, khó nói gì không.

"Sao mày lôi tao qua đây? Muốn tư vấn mua quà hay gì? Nói thật chứ nhờ tao tư vấn mua quà cho bạn gái hay giới tính nữ thì tao chịu thua, nam còn biết."

"Ờm thì... tao nhờ mày... tư vấn cho..." Bảo ngập ngừng muốn nói, tôi lại nóng lòng muốn bóc seal sách mới nên không chịu nổi mà chen lời.

"Xin lỗi vì chen vào nhưng muốn tao tư vấn tặng quà cho bạn nam chứ gì. Đơn giản, mà quan trọng đối phương tao có quen không?" Nhìn Bảo bẽn lẽn gật đầu, tôi tò mò không biết người được nhận là ai.

"À,... là ờm... là Hu... àm... mày quen bạn ấy, được chưa." Tai tôi dù có bị hai lần viêm tai giữa nhưng bao nhiêu chữ nó nói đều lọt hết vào tai tôi, tính tôi sẽ không tò mò quá mức khi người khác không muốn chia sẻ.

"Việc này đơn giản thật, giờ call video hỏi thẳng nó thích cái gì là được mà. Đây hên là hôm nay tao có đăng kí 4G đấy."

"Không không, tao muốn bạn ấy bất ngờ hơn." Giờ Bảo mới nói lại chuyện bình, mà có tình yêu vào nghe từ "bạn ấy" ngọt xớt hẳn.

"Rồi lúc đem quà về nó đ** thích, quăng m* đi thì thành ra phí tiền, phí tấm lòng à. Tao bị nhiều rồi nên rút kinh nghiệm, mày còn non quá, nhìn tao học hỏi." Tôi lôi điện thoại ra liền gọi điện cho Huy, biết là nhắn tin sẽ tiện hơn nhưng tôi biết rõ giờ thằng lười ấy vẫn còn nằm trên giường.

"Cmm, sáng ra mà gọi inh ỏi hết cả nhà tao lên, giờ là vẫn chưa có trong khung giờ hành chính nhà tao. Nhà tao bắt đầu lúc 12 giờ trưa trừ hôm đi học và kết thúc lúc 7 giờ sáng, mày nhớ chưa không lại báo hại tao như này." Mới sáng ra đã nghe giọng ồm ồm của Huy làm tôi nhức hết cả đầu.

"Biết rồi, nói lắm cơ, mà tao hỏi mày thích tặng quà gì? Sủa nhanh lên tao còn cúp máy, tao gọi điện thoại thường nên sắp mất hết tiền."

"Chó, hoa, thư, nhạc của Đức Mẹ Lana, còn đặc biệt là hoa bỉ ngạn. Tao cúp đây."

"Mày nghe chưa Bảo, tìm cái bao thư với mọc dấu khắc hoa đi. Muốn mua chó thì sang tiệm thú cưng cách một cây là tới, mua băng đĩa nhạc của Lana Del Rey thì cách mấy căn tiệm thú cưng có cửa hàng băng đĩa. Tao thuộc map hết rồi."

"Vậy còn hoa bỉ ngạn thì sao?" Bảo ngây ngô hỏi tôi, đúng là dại trai đầu thai cũng không hết.

"Thì mày học thuộc bài hát với bài nhảy ý nghĩa những loài hoa bỉ ngạn trên mạng đấy, Huy nó khoái trai đẹp nhảy bài đó."

Tôi vừa nói vừa lấy nhưng phong bì thư mang kiểu hoài cổ, lúc trước Huy có khoe mấy bức thư tình cổ mà nó đào trong sân nó thơ thơ, đẹp đẹp nên thích từ đó. Mọc gỗ khắc hoa thì tôi lấy một cái khắc hoa baby, một cái khắc thần Cupid đeo khăn che mắt đang giương cung tên bắn.

"Giờ mày muốn ngồi lại một chỗ hay đi theo tao, đồ mày cần trong đây tao lấy hết rồi." Bảo thường hay rủ tôi đi nhà sách, nhưng nó cũng chỉ loanh quanh theo tôi hoặc ngồi lại khu trẻ em đọc truyện cổ tích.

"Tao đi theo mày cũng được, hồi trước tao đang đọc Công chúa và hoàng tử thì bị bà nhân viên kia tán tỉnh, tởn tới giờ."

Tôi thở dài nhìn khuôn mặt mỹ nam đang thu hút sự chú ý từ nhiều cô gái mới lớn, không được đâu mấy em ơi, anh này sắp có chồng rồi. Cuối cùng tôi đã mua được cuốn sách mới của bác Ánh, dạo quanh khu sách văn học tìm sách đọc thêm, ánh mắt tôi lại va vào sách "mẹo chiếu tướng cờ vua", nhìn cuốn sách ấy, lại làm tôi nhớ đến một người.

Trong những tiết trống ấy, tôi cũng chẳng thể nào tập trung mà đọc hết sách "Bố Con Cá Gai" được. Nhìn bóng thiếu niên bất cần một tay đang giữ mép dấu trang sách, một tay cầm con mã lên ăn tướng. Tóc vuốt lên, chỉnh kính cao, mở lời đùa giỡn với đám bạn đang chơi cờ. Cử chỉ rất đỗi bình thường, nhưng, không biết nữa, một lần nữa lại khiến tôi không thể rời mắt.

Tôi cũng chẳng biết từ khi nào, cậu ấy lại là tâm điểm khiến đôi mắt tôi luôn tìm kiếm mọi nơi, khiến tai tôi lúc nào cũng ghi nhớ giọng nói của cậu ấy, khiến cho trái tim tôi rung lên khi vô tình chạm mắt với cậu. Ôi, tôi cũng không biết nữa.

"Nhà tao có bộ cờ của bố tao, không phải điêu đâu nhưng mà từ lúc năm tuổi là tao đã đạt giải nhì trong cuộc thi cờ vua thiếu niên đấy. Nếu muốn thì người biết chơi như tao còn hay hơn sách chỉ, giờ sách viết cái m* gì tao còn đ** hiểu huống chi là mày."

— QUẢNG CÁO —