Thứ năm bắt đầu nghỉ tết Thanh Minh, Đồ Ca đã sớm liên hệ trước với nhà tù, biết được có thể đến thăm, cô gọi điện cho Đồ Khải bảo lần này không mang cậu đi theo.
Quy định thăm hỏi trong nhà giam chỉ có thể cho hai người vào.
Đồ Khải không nói gì chỉ dặn cô lái xe cẩn thận. Đồ Ca buồn cười cúp máy, ăn xong bữa sáng cùng Phó Cảnh Dự xuất phát.
Cô biết rõ Đồ Khải là vì muốn tốt cho cô. Chỉ có điều nhiều khi "vì muốn tốt" mà có nhiều thứ cũng không hoàn toàn đúng đắn, cuộc sống của mình không ai có thể thay mình lựa chọn được, kể cả người thân thiết nhất.
Sau khi hoàn thành các thủ tục chờ đợi một lúc, mẹ cùng quản ngục đi vào phòng thăm hỏi. Bà rất ngạc nhiên nhưng cũng rất vui vẻ, Phó Cảnh Dự thoạt nhìn đối với cô rất tốt.
Đồ Ca ngoan ngoãn đáp lời, nói cho mẹ về điểm số của Đồ Khải công việc gần đây của cô, an ủi mẹ không cần lo lắng cho hai chị em.
"Chu Xuân Hoa hai ngày trước có tới tìm mẹ, nhà bọn họ mới chuyển lên thành phố." Chu Xuân Linh cười khổ: "Làm khó dễ con rồi, vừa phải làm mẹ làm ba của Đồ Khải còn phải ứng phó với cô ta."
"Không có việc gì cả, hiện tại bà ta không dám lộn xộn nữa, con cũng không sợ bà ta nháo." Đồ Ca nhếch miệng tươi cười: "Lần này con mang cho mẹ rất nhiều đồ ăn ngon, lần sau sẽ đưa Đồ Khải tới."
Chu Xuân Linh cười gật đầu.
Đồ Ca cùng bà nói chuyện đến khi thời gian thăm hỏi kết thúc.
Bên ngoài trời mưa nhẹ, Phó Cảnh Dự mở ô khoác vai cô bước ra ngoài chậm rãi nói: "Mẹ rất đẹp."
"Ừ, mẹ còn rất tài giỏi nữa." Đồ Ca vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Mẹ cái gì cũng giỏi."
Khóe miệng Phó Cảnh Dự cong lên, cô cũng rất giỏi.
Trở về Tân Thành đã đến giờ ăn trưa, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự trở lại nhà họ Phó để xế chiều đi tảo mộ.
Bà cụ vừa vui vừa buồn, nhắc đến ba mẹ Phó Cảnh Dự lại không kìm được nước mắt.
Đồ Ca ngoan ngoãn đi cùng bà, thỉnh thoảng an ủi vài câu.
Buổi sáng là thời gian cao điểm khi đi tảo mộ, vừa ra khỏi thành phố tình trạng kẹt xe lúc đi đến nghĩa trang rất nghiêm trọng. Vốn tưởng rằng đi buổi chiều sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ lại càng kẹt xe hơn, đi chưa đầy 20m cũng phải mất hơn nửa giờ đồng hồ.
Cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống để đậu xe, hiện tại đang là 5 giờ chiều, mùi nhang đốt khắp nơi trong nghĩa trang rất nồng nặc.
Đồ Ca đi bộ lên núi cùng với bà cụ, Phó Cảnh Dự cùng Phó Minh Chu mang theo đồ lễ từ từ đi theo phía sau, hai vợ chồng Phó Vĩnh Hâm cùng mấy người nhà họ Phó đi theo sau cùng.
"Tất cả chứng cứ đều hướng về Lâm Thanh Phong, em phải chú ý an toàn." Phó Minh Chu trầm giọng nói: "Đừng rời khỏi tầm mắt của chú Ngô, phía Đồ Ca anh sẽ nhắc nhở."
Phó Cảnh Dự mím môi gật đầu.
Tất cả những câu hỏi mà cảnh sát hỏi khi hợp tác điều tra đều liên quan đến Lâm Thanh Phong, anh cũng biết rõ.
Mọi người đến mộ của ba mẹ anh, Phó Cảnh Dự tự tay sắp xếp đồ lễ gọi Đồ Ca lại.
Đồ Ca buông tay bà cụ đi tới, cùng anh nắm tay cúi đầu thật sâu.
"Vĩnh Xương, Cảnh Dự đưa bạn gái đến gặp con. Đứa nhỏ rất ngoan, cả nhà chúng ta đều rất thích con bé." Bà cụ buồn buồn mở miệng: "Cảnh Dự cũng rất tốt, hai con đừng lo lắng."
Phó Cảnh Dự mím chặt khóe miệng, gió thổi từ xa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
"Bác trai bác gái, cháu là Đồ Ca." Đồ Ca ngẩng đầu liếc nhìn Phó Cảnh Dự trầm giọng nói: "Cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy, hai bác đừng lo lắng."
Vẻ mặt của Phó Cảnh Dự dịu đi, lực trên tay siết chặt.
Anh cũng sẽ chăm sóc cho Đồ Ca.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Đồ Ca đưa Phó Cảnh Dự đến trang trại ở ngoại ô để dọn dẹp thuận tiện nghỉ dưỡng.
Những bộ trang phục của Cách Sắc trong nhiều năm qua được cư dân mạng lật lại, theo tạo hình từ chất liệu vải cho đến kiểu dáng chi tiết, chỉ ra nhiều điểm tương đồng với các tên tuổi lớn của nước ngoài.
Đồ Ca xem qua một lượt, cũng không nhìn ra được nó giống nhau đến bao nhiêu so với trang phục của nước ngoài, ngược lại chỉ thấy một số kỹ thuật thiết kế thường được sử dụng.
Đặc biệt là hai bộ đồ dân tộc đoạt giải trang phục đẹp nhất.
Từ cách phối màu cho đến các chi tiết đều mang chút ấn ký riêng của Phó Cảnh Dự.
Cô cau mày, vứt điện thoại đi tìm Phó Cảnh Dự ở ngoài sân.
Thời tiết đẹp, anh ngồi trong bóng râm vẽ bản thảo thiết kế, bên cạnh có bông hồng vẫn đang đong đưa. Anh ngồi ở đó, lặng lẽ như hòa vào bức tranh.
Đồ Ca bước nhẹ chân đi tới, cong lưng nằm sấp trên lưng anh: "Có mệt không?"
"Xong ngay đây." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu hôn lên mặt cô: "Em thích cái nào."
Đồ Ca nhếch mép ngồi xuống bên cạnh, cầm bản thảo thiết kế đặt qua một bên chọn hai bộ: "Váy này nhìn rất đẹp mắt, còn bộ này nhìn khá thuận tiện."
Phó Cảnh Dự khẽ ừm một tiếng, cầm lấy bản thảo thiết kế mà cô đã chọn, khóe miệng cong lên: "Anh đói."
Đồ Ca cười nhướng mày: "Cùng nhau nấu cơm đi."
Khi đến đây cô đã đi siêu thị mua rất nhiều rau, đủ cho hai người họ ăn đủ hai ngày ở đây.
"Được." Phó Cảnh Dự cẩn thận đem bản thảo thiết kế cất vào một nơi riêng, đứng dậy cùng cô quay lại.
Bữa tối rất đơn giản Đồ Ca làm món sườn heo hấp, cá kho nhỏ chiên lên, cùng rau cải xào.
"Mẹ anh nấu ăn rất giỏi, nhưng bố luôn là người nấu." Phó Cảnh Dự có chút ngượng ngùng: "Anh sẽ học từ từ."
"Được." Mi mắt Đồ Ca cong cong: "Em sẽ ở cùng một chỗ giúp anh."
Trong nhà có dì nấu cơm sẵn, anh cũng có thể tự mình chuẩn bị bữa sáng, so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Đồ Ca nhân cơ hội nói về chiếc váy cưới mà Cách Sắc chọn hỏi anh chuyện gì đang xảy ra.
"Thanh Phong có thể biết rõ." Phó Cảnh Dự cầm điện thoại mở khóa lên xem, sắc mặt không được tốt lắm. Không phải giống hoàn toàn, bản thiết kế có một chút chi tiết nhỏ không đáng kể đã được sửa đổi.
Mối quan hệ giữa Lâm Thanh Phong và Cách Sắc bắt đầu từ khi nào?
"Để em nói cho anh trai một tiếng." Đồ Ca nhìn sắc mặt của anh đã biết rõ có vấn đề.
Phó Cảnh Dự mím khóe miệng gật đầu.
Sau khi ăn uống xong xuôi thu dọn chén đĩa, trời cũng đã nhá nhem tối.
Đồ Ca ôm máy tính xách tay dịch bản thảo, Phó Cảnh Dự thì cầm điện thoại di động lướt mạng, bầu không khí rất ấm áp.
Bầu trời ngoài cửa sổ ở nơi đây so với thành phố sạch sẽ hơn nhiều, ngồi ở trên sô pha có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao phía xa xa, Đồ Ca dịch bản thảo hoàn tất, tắt máy tính kéo anh đi lên lầu.
Ở đây trên lầu chỉ có hai tầng, một phòng là phòng ngủ của anh phòng còn lại là phòng làm việc.
Cách bố trí của tầng dưới cũng tương tự, nhà bếp cùng phòng ăn là thiết kế mở, bên ngoài là khu vườn.
Khoảng 9 giờ, Đồ Ca tắt máy tính lấy đồ ngủ ra, khóe miệng cong lên đầy ẩn ý, mở cửa phòng tắm đi vào: "Em đi tắm trước."
Phó Cảnh Dự khẩn trương gật đầu, cô vừa đi vào anh lập tức lấy điện thoại ra tiếp tục xem các thông tin vừa tra cứu.
Đồ Ca từ trong buồng tắm đi ra, cố ý không cho anh nhìn thấy váy ngủ của mình, nhanh chóng lăn lên giường đắp kín chăn bông.
Ngày mai không phải đi làm, cô có nhiều thời gian để từ từ dạy anh.
Lực chú ý của Phó Cảnh Dự đều tập trung vào điện thoại, bàn chân Đồ Ca cách lớp chăn đá người anh, anh giật mình đỏ mặt, đặt điện thoại xuống cầm bộ đồ ngủ đi tắm.
Hai má Đồ Ca nóng bừng, vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Phó Cảnh Dự từ trong phòng tắm đi ra, lúc tắt đèn mới phát hiện Đồ Ca không mặc quần áo dài tay như mọi khi mà mặc gì đó mỏng manh quấn lấy cô như một nàng tiên cá, trong đầu anh như có thứ gì đó nổ vang một tiếng, đầu óc lập tức trống rỗng.
Đồ Ca vòng qua cổ anh chủ động hôn lấy, nhịp tim đập nhanh như ngựa hoang, vừa thẹn thùng lại có chút muốn cười.
"Ừ, nhưng anh phải nghe lời." Đồ Ca nói một cách mơ hồ, cánh tay trượt xuống giúp anh cởi cúc áo ngủ.
Phó Cảnh Dự nghiêng sang một bên, ngoan ngoãn phối hợp với động tác của cô, yết hầu không ngừng lăn lộn.
Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, Đồ Ca nóng bừng bừng, Phó Cảnh Dự cũng không khá hơn là bao.
"Đồ Ca." Phó Cảnh Dự ôm lấy cơ thể thơm tho mềm mại của cô, giọng nói khô khốc: "Sẽ đau đấy."
"Đừng nói chuyện..." Đồ Ca quấn lấy người anh, mỉm cười bịt miệng anh lại.
Cô cũng biết chứ bộ.
Vào lúc cơn đau ập đến, Đồ Ca vẫn hơi nhíu mày nắm lấy cánh tay anh.
"Đồ Ca?" Phó Cảnh Dự ôm lấy cô hôn lên trán, thở gấp gáp: "Đau không?"
Đồ Ca ngẩng đầu lên lại lần nữa hôn xuống.
Thật ra thì cũng khá tốt, cơn đau cũng không đặc biệt mãnh liệt.
Nhưng cả hai đều là người không có kinh nghiệm gì, lần đầu tiên kết thúc một cách vội vàng. Sau khi ôm nhau nằm ngủ, Đồ Ca không khỏi nở nụ cười: "Lần sau đừng căng thẳng như vậy, em sẽ không để mình bị thương."
Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên trán cô, mãn nguyện nhắm mắt lại.
Thức dậy sau một giấc ngủ, bên ngoài trời vẫn còn tối. Đồ Ca khẽ động, Phó Cảnh Dự lập tức ôm eo cô, ngực áp dán sát vào lưng cô: "Chào buổi sáng."
Phó Cảnh Dự ừm một tiếng kéo cô lại, nụ hôn dày đặc rơi xuống má chóp mũi dọc một đường đi xuống.
Đồ Ca ậm ừ rất tích cực hợp tác.
Anh Cá voi của cô đã thông suốt rồi...
Đồ Khải chỉ có ba ngày nghỉ, buổi chiều Đồ Ca mang Phó Cảnh Dự trở lại thành phố, trên đường đi mua hai bộ quần áo mùa xuân cho Đồ Khải, cùng nhau đi đến căn nhà thuê.
Phó Cảnh Dự bước vào cửa ngay lập tức cau mày.
Căn nhà mới thuê đẹp hơn một chút so với căn nhà dột nát cũ kỹ ban đầu, không biết tường bao lâu rồi còn chưa sơn sửa lại.
"Em mặc đồng phục là được rồi." Đồ Khải lấy quần áo mà Đồ Ca mua ra xem thử, sau đó xấu hổ cúi đầu: "Em sai rồi."
Đồ Ca xoa xoa đỉnh đầu cậu, đưa cậu đi ăn tối.
Đồ Khải hiếm khi có cơ hội đi ăn bên ngoài, lúc gọi món nhìn thấy Phó Cảnh Dự gọi một đống món cậu yêu thích lại cúi đầu xấu hổ.
"Buổi tối còn phải tự học đúng không?" Đồ Ca mỉm cười: "Đi đường cẩn thận đừng vội vàng băng qua đường."
Đồ Khải cúi đầu đáp lời, càng cảm thấy xấu hổ.
Đồ Ca thực sự rất hạnh phúc khi ở bên Phó Cảnh Dự, cô rất thoải mái, không giống như trước kia vào mỗi kỳ nghỉ thần kinh của cô luôn suy sụp.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Đồ Ca thoải mái như vậy kể từ khi mẹ cậu vào tù.
"Anh Cá voi nói anh ấy không so đo với trẻ con." Đồ Ca cười nói đùa: "Chị cũng không so đo với em."
Đồ Khải vẫn còn có chút không được tự nhiên, nhưng sắc mặt cũng từ từ khôi phục lại bình thường.
Đồ Ca liếc cậu một cái lại buông tha cho cậu.
Sau kỳ nghỉ, Phó Cảnh Dự bắt đầu thiết kế trang phục mùa hè, Đồ Ca mỗi khi học xong lại đến giúp đỡ hỗ trợ anh.
Hơn mười ngày sau đó, Lâm Thanh Phong cũng không liên lạc với Phó Cảnh Dự hay Đồ Ca.
Sau khi kết thúc buổi học cuối cùng vào chiều thứ sáu, Đồ Ca thu dọn ba lô tạm biệt Uông Á Nam rồi đi xuống lầu, ngoài ý muốn lại bị một bạn học chặn lại: "Đồ Ca, Mạnh Hàm nói có vài lời muốn nói với cậu, bảo cậu đi một chuyến đến bên hồ."
Đồ Ca nhìn thời gian rồi cảm ơn cậu bạn cùng lớp, đeo ba lô trên lưng chạy chậm ra hồ.
Sau khi cha mẹ của Mạnh Hàm bị cô từ chối, họ có đến tìm Hàn Thác sau đó trở về quê, Hàn Thác gọi điện cho cô bảo cô yên tâm chờ đợi phiên tòa.
Đột nhiên Mạnh Hàm lại muốn tìm cô làm gì?
Chạy một hơi đến bên hồ, Đồ Ca không tìm thấy bóng dáng của Mạnh Hàm đâu, ngược lại còn bị chặn lại.
Cảm nhận được có gì đó không ổn, Đồ Ca bỗng nhiên căng thẳng thần kinh, xoay người bỏ chạy. Lúc này trên hồ có rất ít người, nếu bị bắt thì chỉ có thể theo dõi trên camera giám sát, muốn tìm người giúp cũng không có.
"Chạy đi đâu!" Có người phía trước xông ra ngăn cản cô, giọng điệu hung ác: "Đến lúc trả nợ rồi!"
Người nọ chắc hẳn cũng lo lắng có người đi qua nên không dám làm gì quá đáng mà chỉ ngăn cô lại.
Đồ Ca quay đầu nhìn người kia đuổi kịp mình, cô nhấc chân một phát đá tới: "Trả em gái nhà mày!"
Phản ứng của đối phương chậm mất một giây, bị cô đá đúng chỗ hiểm lập tức khuỵu gối quỳ xuống.
Đồ Ca nhanh chóng chạy trở về đồng thời gọi cảnh sát.
Trở lại xe, cô càng nghĩ càng thấy lo lắng, lập tức tìm số của Phó Cảnh Dự gọi điện.
"Anh đang trên đường đến Hà Châu, chú Ngô cùng cảnh sát đi cùng anh." Phó Cảnh Dự trầm giọng: "Anh sẽ chia sẻ vị trí cho em."
Đồ Ca nghiến răng nghiến lợi: "Em đi tìm anh ngay lập tức."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô không đợi cảnh sát đã gọi trước đó, nhanh chóng khởi động xe lái ra ngoài.
Cảnh sát lẽ ra đã tìm ra đủ bằng chứng, chỉ chờ đợi để dẫn Lâm Thanh Phong lộ diện.
Lúc đợi đèn đỏ, Đồ Ca cầm điện thoại di động lên tìm kiếm Lâm Thanh Phong, phát hiện một giờ trước Cách Sắc đưa ra phán quyết Lâm Thanh Phong thua kiện. Các nhà thiết kế độc lập, các studio cùng một số công ty quần áo trong giới thời trang nhao nhao bày tỏ sẽ không thuê Lâm Thanh Phong.
Điều này tương đương với lệnh cấm trong ngành, khó trách Lâm Thanh Phong nổi điên như vậy.