Ngồi bên cạnh rất nhiều người, cùng họ nói nói cười cười, thế nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng. Dường như không đủ, cảm thấy thật mơ hồ. "Này, cậu muốn cái gì?" Đúng vậy, mình muốn cái gì? Cần cái gì? Vì sao đối với ai đều rất bình thản, không có lấy cảm xúc? Thật đáng sợ, sợ một ngày khi mình quay đầu, đã nhận ra bị cách biệt, dường như bản thân bị nhốt trong một cái lồng lớn, đứng trên vách đá chao đảo. Là ai đẩy vào cái lồng? Là ai nhốt? Vì sao đến cuối cùng, mình vẫn chỉ có một mình? Mình không sai, không làm điều xấu, dường như đối với ai đều cố sức dành tình cảm, chú ý. Thế rồi họ xem đó là điều đương nhiên, là nghĩa vụ. Bản thân mình giống như pháo hoa trên trời, rực rỡ để mua vui cho người nhìn, nhìn xong liền bỏ đi, để lại những đốm tàn li ti. Mình không muốn, ai cam nguyện bị giày vò? Ai cam nguyện bản thân chỉ có một mình? Ai cam nguyện vô cảm như vậy? Thế nhưng vì sao khi mình giang tay nhờ giúp đỡ, đưa tay khao khát người nắm lấy, lại chẳng một ai thèm? Là vì cái gì? Vì bản thân mình chưa đủ tốt? Phải không? Mễ Bối. Trích ""Tứ"" Bước Trên Đoạn Dây Thừng Của Mễ Bối.