Chả có bố mẹ nào như bố mẹ nhà tôi. Họ không lo lắng chuyện tôi bị tổn thương tinh thần, mỗi lúc có khả năng đều đem tôi ra để mần nhục.
Chẳng hạn khi còn bé tôi béo tròn như một quả cầu tuyết, đi hai bước là thở vì mệt, thì mỗi khi trời mưa lớn, mẹ tôi đều sẽ bảo:
""Mày mập như thế lũ tới có nước chết chìm đấy! Ăn ít thịt lại! Không cho bỏ rau xanh với đậu!""
Bố ngồi bên cạnh chả nói gì nhưng tay cầm đũa luôn bỏ một đống cải xanh vào chén của tôi.
Khi lớn lên, tôi biết làm đẹp các thứ, nỗ lực giảm cân thì mẹ tôi vẫn sẽ than thở:
""Gầy như cái que củi thế kia gió thổi mày bay mất thì sao?! Kiêng cái gì, ăn nhiều thịt vào!""
Bố thì yên lặng đem thịt trong dĩa xếp thành ngọn núi nhỏ trong chén của tôi.
Thật ra tôi luôn biết bố mẹ lo lắng cho tôi, dù tôi có khỏe như trâu thì họ vẫn sẽ luôn để tâm đến tình trạng sức khỏe của tôi, mặc dù cách thức thể hiện có hơi đặc biệt.