Bởi vì là con cháu của Thủy Hồ Lão Tổ, người dân ở đây từ lúc sinh ra đã chung sống cùng Thủy Hồ Tộc.
Hai bên tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau.
Người dân trong làng cũng xây dựng những mái nhà tranh cho các Thủy Hồ.
Đổi lại Thủy Hồ từ bé đã được dạy cách giúp người dân bắt cá.
Một phong cảnh hiếm hoi Yêu Tộc chung sống hòa thuận cùng loài người.
Như một giấc mộng.
.
.
.
Tuyết Nguyệt chạy quanh mật thất.
Giật mình.
Lúc di chuyển, đôi chân không còn bị hòa làm một với dòng nước nữa.
Tuy nhiên phần dưới đôi bàn chân vẫn trở nên trong suốt như chất lỏng.
Trông phần dưới chân như phần đổ nhựa của những chiếc bàn gỗ epoxy.
"Loài Thủy Hồ khi dừng chạy trên mặt nước, sẽ dần dần hòa vào lòng nước."
"Bởi thế nên chúng là một loài yêu thú vô cùng năng động trên nước."
Lại nữa.
Lời nói của Thiên Vỹ Yêu Vương.
Hình ảnh trông như ký ức của ngài ấy.
Liên tục đổ dồn vào đầu Tuyết Nguyệt.
Tuy nhiên mực nước vẫn liên tục dâng lên.
Bây giờ thì tốc độ nước dâng lên bắt đầu nhanh vô cùng.
Thân thể của Tuyết Nguyệt đã gần chạm trần của Mật Thất.
Ối...!
Ngọc bội lại tiếp tục lóa sáng.
.
.
.
Bé cáo con nhảy xuống hồ nước mà tắm.
Gần nhà của nó có một cái hồ.
Cáo Ba thường ở đây bắt cá ăn.
Ông bảo không thích vị của cá biển, cá ở hồ này ngon hơn.
Mỗi lần Cáo Ba bắt được một con to bự, đều chia cho cáo con !
Cáo con rất thích ngồi cùng với ba ngắm hồ, chờ có cá ăn.
.
.
.
Hôm ấy cáo con một mình vào trong làng chơi.
Ai trong làng cũng là người quen, nên ba mẹ cũng cho bé cáo thoải mái chơi trong làng.
Người trong làng ai cũng tốt.
Bà lão bán bánh bao cho bé một cái bánh bao rất nóng, phải thổi mãi mới nguội !
Ông lão đánh cá hay chia cho bé mấy con cá nhỏ, ăn vặt rất vui !
Mấy bạn nhỏ trong làng hay chơi cùng cáo nhỏ, nhưng họ cứ thích nắm đuôi cáo hoài !
Vẫn như mọi ngày, mọi thứ rất êm ả.
Trong làng ngoài gia đình nhà cáo con, còn nhiều bác cáo khác.
Tất cả đều hằng ngày giúp ngư dân đánh bắt cá, trừ những ngày biển dữ thì sẽ ở nghỉ ngơi trong làng.
.
.
.
Hôm nay trong làng có vài người lạ.
Không phải con người.
Chiếc mũi nhỏ bé của cáo con có thể ngửi được.
Mùi này rất lạ, không phải là con người.
Là yêu quái !?
Chú cáo bé nhỏ với bản tính tò mò, như vậy mà lẻn đi theo họ.
.
.
.
Họ đứng trước tượng Thủy Hồ Lão Tổ.
Đặt một con cá xuống trước tượng..
Họ muốn ra biển sao?
Nhưng mùa này đâu có nhiều cá ngon ?
.
.
.
Hai người lạ mặt bỏ đi.
Cáo con cũng phải về nhà.
Hôm nay cả Cáo Ba và Cáo Mẹ cùng dắt bé con ra hồ.
Hôm nay họ sẽ dạy cáo con Yêu Thuật của Thủy Hồ Tộc.
.
.
.
【Tinh Hà Dưới Đáy Biển - Thủy Hồ Tộc】
【Một chú cáo lặn xuống đáy đại dương, ngắm nhìn đàn cá bơi lấp lánh như thể tinh hà trên bầu trời.】
【Nội tại: Tự do di chuyển dưới nước mà không bị hạn chế bởi hơi thở hay áp lực.】
【Kích hoạt: Triệu hồi bầy Tinh Ngư bơi quanh thân thể, Tinh Ngư có thể được ra lệnh để t·ấn c·ông kẻ địch ở gần hoặc chặn các đòn đánh tầm xa theo một lượn sát thương nhất định.】
Tuyết Nguyệt đang chìm trong nước.
Nước dâng lên quá nhanh.
Không thể chỉ còn đi trên mặt nước được nữa.
Cảm giác lúc này vô cùng kỳ lạ.
Thân thể Tuyết Nguyệt chìm trong nước.
Nhưng thân thể có cảm giác như hòa làm một với nước.
Nàng thở dưới nước một cách vô cùng tự nhiên, như từ lúc mới sinh nàng đã thở như vậy.
Lúc này, Mật Thất đã đầy nước.
Đôi lúc có thể thấy được bong bóng nước rỉ ra từ nhiều khe hở.
Một khung cảnh như thủy cung.
Bất chợt có vật gì đó chạm vào chân nàng.
Ơ ?
Đây là...?
Cá.
Một đàn cá không biết từ đâu ra, đang bơi cuộn quanh Tuyết Nguyệt.
Những con cá phát sáng như đom đóm giữa đêm hè.
Khung cảnh lúc này như một giấc mộng.
.
.
.
Cáo con lặn dưới đáy hồ.
Số lượng cá trong hồ nhiều vô cùng.
Bơi thành nhiều đàn.
Đặc biệt có rất nhiều Tinh Ngư xinh đẹp.
Thịt Tinh Ngư không ngon, Thủy Hồ Tộc không thích ăn.
Nhưng loài cá này rất đẹp, khi c·hết thân xác cùng rã thành lân tinh làm biển hồ thêm lấp lánh.
Nên nhiều Thủy Hồ rất thích nuôi.
Tập tính loài Thủy Hồ thường xây một chiếc hồ gần nhà của chúng.
Và nuôi cá trong đó.
Đặc biệt là các Thủy Hồ phải sống xa biển.
Các con non của Thủy Hồ khi học Yêu Thuật đều sẽ được ba mẹ mang ra chiếc hồ được cáo ba và cáo mẹ đào nên.
Sau đó thả chúng xuống ba ngày.
Để chúng tập làm quen với môi trường dưới nước sâu.
Trước kỳ hạn ba ngày, cáo con không được phép lên bờ.
Nếu không, ba mẹ sẽ mắng cáo con !
Cáo con gật gật đầu quyết tâm.
Đi tìm cá ăn thôi !
.
.
.
.
Tuyết Nguyệt đang lơ lửng giữa Mật Thất đầy nước.
Cảm giác lâng lâng nửa mê nửa tỉnh.
Ký ức của Thiên Vỹ Yêu Vương liên tục chảy vào trong cô.
Cảm giác vô cùng mơ màng.
Nửa mê nửa tình.
Như thể cô chính là chú cáo con trong câu chuyện.
.
.
.
Ngáp~~~
Đã ngày thứ ba rồi.
Về thôi ~~~!
Cá ở đây không ngon bằng cá biển.
Không hiểu sao ba cứ thích ăn ~!
Cáo con vừa tỉnh giấc bởi ánh sáng từ bầu trời chiếu rọi xuống hồ, liền duỗi người mà bơi lên.
Mặt trời đã ở đỉnh đầu.
Chắc hẳn là cáo ba và cáo mẹ đang ở biển bắt cá rồi ~!
Cáo con lon ton mà chạy ra hướng biển.
.
.
.
Thật kỳ quặc.
Biển rất đẹp.
Nhưng không thấy ai cả.
Không có ngư dân, không có ba mẹ.
Mọi người đâu rồi ?
Cáo con nhảy phóc về làng.
.
.
.
Hửm ?
Gì đây ?
Tại sao tượng Thủy Hồ Lão Tổ lại có cá ?
Thời tiết rất ôn hòa, đâu có sóng dữ đâu ?
Ơ.
Mấy người này !
Cáo con phồng má.
Con cá này hư cả rồi !
Sao mấy người dám dùng cá hư cúng cho Thủy Hồ Lão Tổ !
.
.
.
Tuyết Nguyệt bất chợt ngạt thở.
Bong bóng khí bay ra đầy từ miệng nàng.
Rõ ràng kỹ năng còn hiệu lực mà ?
Chuyện gì vậy.
Hự.
Bây giờ thì tim Tuyết Nguyệt đau nhói.
Không.
Đây không phải là do kỹ năng.
Đây là do...
Cảm xúc của chú cáo con đó...!
.
.
.
"Mọi người...?"
"A a...?"
"Mọi người...?'
"Mọi người ơi."
Bầu trời vẫn xanh biếc.
Biển cả vẫn ôn hòa.
Nhưng nó không còn là những gì trong đôi mắt chú cáo nhỏ thấy.
Nó chỉ thấy bà lão bán bánh bao nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, ruột gan lòi ra.
Ông già ngư dân bị chính cây lao cá của mình đâm xuyên thái dương mà ghim xuống đất.
Càng bước đi qua làng, khung cảnh càng đáng sợ.
Những bạn nhỏ...
Chỉ còn cái đầu lăn lông lốc.
Cùng cặp mắt vô hồn.
A...
A a a ...
Tuyết Nguyệt muốn bậc khóc khi thấy những hình ảnh quá đôi mắt của cáo con.
Nàng như muốn nôn.
Hình ảnh tàn khốc vô cùng.
Đâu đâu cũng là máu và xác c·hết.
Cả làng chài... Không còn một ai.
Càng đi qua làng, cáo con càng hoảng sợ.
Đôi mắt của nó trợn lên.
Từ nãy tới giờ, nàng cố gắng tìm một thứ mà nàng hi vọng không tìm thấy.
Xác cáo.
Xác Thủy Hồ.
Đi mãi vẫn thấy chủ yếu là xác người mất đi tứ chi, nhiều bộ phận.