Nhiều kẻ đang chơi game giờ cũng nhảy sang xem trực tiếp.
Thậm chí ngoài trò chơi, màn hình tại quảng trường cũng đang chiếu trực tiếp từ REMIxTV.
Vô số người đang xôn xao.
"Tốt tốt ! Hiệu quả rất tốt."
Phòng biên tập lúc này, đang có một ông anh vào khoản 30 đang xoa xoa hai tay.
Anh ta tên là Hoàng Linh.
Tổng biên tập cho REMIxTV.
Đặc tả Đạp Tuyết và Tình Kiếm lúc này, kỳ thực làm tính ganh đua tổ đội đầu tiên được hiển thị rất rõ.
Vượt qua phó bản là một chuyện, mọi thứ đều sẽ hay hơn khi có cốt truyện !
"Mau tìm người tìm hiểu hơn về hai người này đi nhé ! Sau khi qua Boss chúng ta sẽ có một số đặc biệt !"
Hoàng Linh hào hứng ra lệnh, mắt vẫn không rời khỏi màn hình trực tiếp.
"Kỳ này lượt xem nhất định sẽ đạt kỉ lục !"
.
.
.
"Tình Kiếm ! Nhớ rõ không được quá phấn khích đó !!!"
"Tao biết rồi tao biết rồi !!!" Tiếng Tình Kiếm vang ra từ máy tính bảng.
Hồ Tuyết giật mình mà nhìn ra ngoài phòng.
Một y tá đã lườm họ.
Hai người này nói chuyện với nhau không đeo tai nghe, quá ồn ào rồi.
Lúc mọi người mang Vô Nhất tới, không mang tai nghe của hắn theo.
"Em gái à, tốt nhất kêu bệnh nhân im lặng một tí, giờ đã tối, người bệnh khác cũng phải tịnh dưỡng."
"V...Vâng ạ ! Cảm ơn chị !"
Hồ Tuyết cúi đầu tạ lỗi.
"Ui da !"
Tay đánh vào vai Vô Nhất một cái.
Tên ngố này...
Y tá kia thở dài, bước sang căn phòng bệnh bên cạnh.
"Ánh Thư, có đồ giao cho em đây."
"Vâng ạ. Cảm ơn chị."
Một âm thanh nhỏ nhẹ đáp lại.
Hồ Tuyết nhìn từ phòng mình sang phòng đối diện, có thể thấy được bàn tay trắng nõn nhận lấy đơn hàng.
"Tay đẹp thật..." Nàng nghĩ thầm.
"Nếu em thấy phòng bên ồn ào quá thì cứ bảo chị, chị sẽ xử lý giúp em, ngủ sớm đi nhé."
"Dạ vâng, không sao đâu ạ."
Giọng nói rất nhỏ nhẹ !
Không phải là loại giọng cố gắng lên cao để tỏ vẻ dễ thương, đơn thuần là nhỏ nhẹ, từ tốn.
Hồ Tuyết nghe thôi cũng đã thấy mê.
"Vô Nhất, nói chuyện nhỏ tí thôi đ-"
"ĐÚNG RỒIIII !!! PHẢI VẬY CHỨ"
Hồ Tuyết giật cả mình.
Tiếng hét quá lớn.
Không khác gì lúc hắn thi triển Âm Vực Động Lòng Người.
Y tá ngay lập tức chạy sang phòng hắn.
"Á á chị y tá ! Bình tĩnh !!!"
Cô gái bên giường bệnh kia nhìn sang phòng bên.
Đơn hàng của cô cũng vừa được mở ra.
Một chiếc nón thực tế ảo.
Đây là loại mini của buồng máy. Chức năng hạn chế hơn, nhưng được cái rất nhỏ gọn.
Nàng nhìn màn hình TV trong phòng, tin tức vừa mới đổi ra nội dung vượt phó bản.
"Nhất Thế à..."
Tay nhẹ nắm lấy chiếc nón thực tế ảo kia.
.
.
.
.
"Tình Kiếm ! Đánh bại tên Đạp Tuyết đi !!!" Song Uyên giơ tay cổ vũ.
Hoa Nhi cũng bối rối giơ tay lên cổ vũ.
Mọi người đều đang hò reo cổ vũ cho Tình Kiếm.
Diệp Vũ dù vẫn chưa quen việc ở cùng bang hội, cùng cố gắng giơ tay cổ vũ theo.
Nhận Nguyệt không rời mắt khỏi màn hình.
Đạp Tuyết trên màn ảnh. Trông rất khác so với Đạp Tuyết mà nàng biết.
Ánh mắt kiên nghị không một chút hòa hoãn.
Không một chút run sợ đối mặt với đại địch.
Những năm qua, hắn đã trải qua những gì ?
.
.
.
"Con...Con thực sự làm vậy với mẹ sao !?"
"Mẹ đẻ ra con, nuôi con lớn ! Để giờ con bất hiếu vậy với mẹ sao !?"
"Đi ! Đi luôn đi ! Lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, có biết thương gì bà mẹ này đâu ! Mày đi luôn đi !"
"Nuôi cho ăn học để giờ nó như vậy đấy ! Được rồi ! Mày học giỏi ! Mày khôn lắm rồi."
Tiếng chửi liên tục vang lên.
Đạp Tuyết im lặng mà đón nhận.
Ánh mắt không một chút dao động.
Hắn không đeo nổi mặt nạ của một đứa con ngoan nữa.
Tiếng chửi bới từ người mẹ của mình không ngừng vang lên.
Bất hiếu. Hỗn láo. Mất dạy.
Bao nhiêu tiếng chửi rủa đổ lên đầu hắn.
Hắn nhớ được, cả thế giới của hắn từng là người mẹ này.
Một đứa trẻ suốt ngày mở TV lên xem. Chỉ mong chờ mẹ về. Ôm chân mẹ mà nhảy nhảy đòi được bế.
Cố gắng học tập, cố gắng nghe lời, để mẹ tự hào.
Ba hắn mất sớm, cũng không có cách nào.
Hắn hiểu mẹ hắn cực khổ, nên hắn cũng không nói trách mắng nửa lời.
Thế nhưng, từ lúc chia tay với Nhận Nguyệt, trong lòng hắn như có gì đó thay đổi.
Hắn thương mẹ hắn.
Nhưng hắn không cảm nhận được tình thương từ người mẹ này cho mình nữa.
Những tiếng chửi bới mang danh nghĩa tình thương.
Những sự sắp đặt mang danh nghĩ yêu thương.
Từ ngày hôm đó khi thấy đôi mắt đầy nước, nụ cười gượng gạo ấy.
Hắn như cảm nhận được.
Những sợi chỉ đang buộc chặt trên thân thể mình.
Mỗi bước đi đều không phải của mình.
Đến cuối cùng.
Sau khi tốt nghiệp.
Đạp Tuyết đưa ra quyết định cho chính mình.
Hắn rời khỏi căn nhà của chính mình.
Tự đi làm. Tự kiếm sống.
Tự đi học ngành mà mình muốn.
Ban đầu có khó khăn khổ cực.
Nhưng mỗi tối, khi Đạp Tuyết trở về.
Hắn không còn cảm thấy những sợi đây đó nữa.
Có lần, vô tình đi trên con đường cũ.
Hắn lại nhặt một bông hoa dại.
Lại nghĩ về những ngày mà mọi thứ mình làm, đều phải xem sắc mặt mẹ của mình.
"Việc mình làm, chưa chắc đã là đúng."
"Nhưng ít nhất, nó đem lại thanh thản cho chính bản thân mình."
Đạp Tuyết sau đó trừ thời gian đi học, đi làm.
Chính là nhốt mình trong phòng.
Tiếp tục tập luyện cho ước mơ của riêng mình.
.
.
.
Hư Ảnh Ma Thần xông đến.
Tình Kiếm phóng một kiếm lên trời, một kiếm giữ lại trên tay.
KENG.
Tình Kiếm trợn mắt. Như nhận ra cái gì đó.
Kiếm đầu tiên, phản công được.
Tình Kiếm thực hiện thao tác vô cùng đơn giản.
Đích thực chỉ là phản công một đòn t·ấn c·ông.
Thanh kiếm vừa tung lên trời cũng lập tức được Tình Kiếm chụp lại.
"Tình Kiếm ! Không được nói gì !"
Vô Nhất lập tức nói vang lên trong thoại.
Về lý thuyết, ở kênh thoại như vậy, chỉ có Tình Kiếm là đặc biệt nghe được Vô Nhất.
Tình Kiếm tính nói gì nhưng lập tức im miệng.
Hắn dự định nói, là đòn này không có hủy hoạt ảnh.
Sinh lực của Hư Ảnh Ma Thần lúc này là 5%.
Tương đương với lượng sinh lực khi Đạp Tuyết bị nó chém c·hết bằng hủy hoạt ảnh.
KENG.
Phía bên kia, Đạp Tuyết cũng đã phản công được đòn đầu tiên.
Vô Nhất trợn mắt nhìn bên màn hình của Đạp Tuyết.
Thế nhưng hắn không nói gì với Tình Kiếm.
Lúc này hắn cần tập trung.
Không nên nói loạn gì cả.
Hồ Tuyết lúc này thì thẫn thờ nhìn màn hình của Đạp Tuyết.
Các bình luận viên của REMIxTV cũng đang vô cùng sôi nổi.
"Gì đây gì đây !?"
"Không thể tin được !"
"Đạp Tuyết đang kích hoạt 6 phân thân !"
July14 lập tức hiển thị thông tin kỹ năng Đạp Tuyết vừa kích hoạt.
【Lĩnh Vực: Kiếm Chủng】
【Đẩy lùi toàn bộ mục tiêu xung quanh, vào trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất. Có bộ kỹ năng mới thay cho bộ kỹ năng của Phi Kiếm Sư. Không thể dùng kỹ năng bất kỳ chức nghiệp nào khác.】
"Đây là kỹ năng thuộc bộ kỹ năng đặc biệt của Phi Kiếm Sư !"
"Tạo ra phân thân cầm kiếm !"
"Thật thú vị ! Phân Thân đấu với Phân Thân thưa mọi người !"
"Đấu pháp của Đạp Tuyết thật kỳ lạ !"
Đạp Tuyết lúc này không nghe thấy bất cứ tạp âm gì từ bên ngoài.
Hắn tắt hẳn kênh thoại rồi.
Thời điểm này vô cùng cần sự tập trung.
Mục tiêu duy nhất của hắn, chỉ có Hư Ảnh Ma Thần đang đứng trước mặt.
Thanh kiếm rực lửa mang một màu xanh lạnh lẽo lại lao đến.