Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 171: Hoa Dại



Chương 171: Hoa Dại

Các kênh trực tiếp đang theo dõi trận đánh Boss này đều đang hú hét.

Vô Thường... Hắn điên luôn rồi.

"Cái Đ* C* M* HÁ HÁ HÁ TA NÓI NHÉ, MÃ LƯỢNG HẮN TUỔI CON CHỒN !!!"

【Vô Thường đã lì xì toàn thế giới 10 triệu nguyên bảo, mau lấy !!! [NHẬN] 】

【Vô Thường đã lì xì toàn thế giới 10 triệu nguyên bảo, mau lấy !!! [NHẬN] 】

【Vô Thường đã lì xì toàn thế giới 10 triệu nguyên bảo, mau lấy !!! [NHẬN] 】

【Vô Thường đã lì xì toàn thế giới 10 triệu nguyên bảo, mau lấy !!! [NHẬN] 】

【Vô Thường đã lì xì toàn thế giới 10 triệu nguyên bảo, mau lấy !!! [NHẬN] 】

...

[ Cái lồng má Vô Thường hắn điên rồi !!! ]

[ Bao nhiêu cái lì xì 10 triệu rồi vậy !? ]

[ Lạy chúa ! Tay to ! Tay hết sức to !!! ]

Vô Thường xả không biết bao nhiêu cái lì xì to nhỏ khắp trong bang ngoài bang.

Hắn tiêu tiền như nước luôn.

Điên con mẹ nó rồi !

"Thật không thể tin được ! " Hoàng Phượng nói.

"Uống !!!" July14 bật cười, giơ ly rượu ra.

"Hả? gì vậy?" Hoàng Phượng ngơ ngác.

"Mọi người nhất trí mỗi lần anh nói Không Thể Tin Được sẽ uống một ly rượu !" July14 vui vẻ cười.

Mọi người ở trường quay đều giơ một ly rượu ra, để người xem thấy.

[ Không thể tin được há há há !]

[ Hoàng Phượng: Làm bình luận viên bao năm, năm nay làm trò hề cho mấy người ]

[ Má nó tim tôi thòng luôn rồi, điên vcl điên. ]

Mã Lượng lúc này thì thân thể run run.

Anh em trong bang có mấy người xung quanh cũng không dám động vào lão.

Mẹ nó. Bang chủ vừa mới hụt cái vượt ải đầu tiên.

Đụng vào cho mang họa à ?

"Vô..."

"Hở? Vô ?" Một thành viên trong bang ngơ ngác hỏi.

"VÔ NHẤT !!!!"

Mã Lượng đã mở thoại lên hét vào tai Vô Nhất.

"TÊN KHỐN NÀY ! SURE KÈO CỦA NGƯƠI ĐÓ HẢ ? HẢ ? HẢ ?"

"Ờm... Haha... Đại ca à... Chúng ta vẫn là g·iết đầu Hư Ảnh An Tuyết mà." Vô Nhất gượng cười mà nói.

"Đừng có mà biện hộ ! Người đầu tiên qua Boss 1 nó không có hiện Đông Phương Lạc Phường."

"Ngươi khôn hồn thì nôn ra thông tin quý giá đi !"

.

.

.

"A..! Mọi người bình tĩnh ! Đoạn cắt cảnh bắt đầu rồi !" Hoàng Phượng đang cố gắng đổi chủ đề, tránh mọi người lại đem mình ra làm lý do để uống rượu.

Sảnh đấu của cả hai bên.

Đoạn cắt cảnh kết thúc Boss 1 đã bắt đầu xuất hiện.

"Hửm...? Lỗi à?' July14 ngơ ngác

Tiếng nhạc vẫn còn chạy.

Mọi người đang xem thông qua màn hình của Tình Kiếm.

Bởi Đạp Tuyết... hắn...

Hủy xem cắt cảnh.

Xong đi ra khỏi phó bản rồi.

"Xong việc thì rời đi, không dây dưa, sao tôi càng ngày càng thấy Đạp Tuyết đẹp trai nha..." July14 khúc khích cười.



"Có vẻ như do lúc kết thúc, Lập Phương Âm Nhạc vẫn còn đang chạy nhạc, nên đoạn cắt cảnh này bị dính âm nhạc từ nó. Lỗi này mọi người đã thấy nhiều trước đây."

Vô Nhất nằm ườn ra giường, lấy một miếng táo mà ăn.

Hồ Tuyết nhẹ nhàng mà hé đầu sang cùng xem cắt cảnh.

Tiếng nhạc của Lập Phương vẫn còn vang lên.

"Tại sao anh lại lựa bài này thế ? Bài này là nhạc thất tình mà?"

"Có thời gian đâu mà lựa nhạc, bài này có tăng né tránh nên tôi đưa cho nhanh thôi." Vô Nhất gãi đầu.

Vốn dĩ kế hoạch này từ đầu nhiều phần là từ bốc đồng.

Bài hát này là "Anh đừng nhớ đến em" bản do Trần Lạc Nhất hát.

.

.

.

Đạp Tuyết một mình bước ra cổng phó bản.

Thân thể đầy bụi bặm.

Áo bào rách rưới đôi chút.

Đây được gọi là 【Huy Hoàng Sau Trận Chiến.】

5 phút sau khi ra khỏi phó bản khi vừa mới lần đầu vượt qua. Hình ảnh nhân vật sẽ được trò chơi giữ lại khoảnh khắc đánh bại được Boss.

Vừa bước ra, đó chính là tiếng hò reo hoan hô.

"Hoan hô...!!!!!"

Bang Hắc Bạch vô cùng lớn, giờ phút này bất cứ ai cũng đều tới chúc mừng.

"Đạp Tuyết ! Từ giờ anh là bố tôi ! Điên ! Đánh quá điên !!!"

"Đạp Tuyết... anh có người yêu chưa !?"

"Mày là con trai mà...?"

"Thì sao ! Không được theo đuổi sao !?"

Muôn hình vạn trạng mọi người đều đang hô hào chúc mừng hắn.

Đạp Tuyết lúc này có chút khó chịu.

Âm thanh quá ổn.

Hắn vẫn còn chút mệt sau trận chiến khi nãy.

Đầu nhức inh ỏi.

Nhìn lại tên bản thân.

【Đạp Tuyết Lv79】

Chữ Minh Tưởng kia không có.

Là hắn nhìn lầm sao ?

Ảo giác ?

Đan Nguyệt Bang nhìn sang bên Đạp Tuyết, vô số người bao vây kia.

"Tình Kiếm tên ngố này, thắng lợi vậy mà để vụt mất." Lâm Nương không khỏi thở dài.

"Chịu...! Chịu thôi." Quý Mộng nhún vai.

Riêng mỗi Nhận Nguyệt.

Ánh mắt nàng nãy đến giờ đều nhìn hắn.

Áo bào bay phấp phới.

Dù quảng trường đang rất đông, trong mắt nàng lúc này như chỉ có hắn.

Nhận Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười mà quay đi.

"Chúc mừng ngươi, Đạp Tuyết."

Đoạn nhạc du dương mà vang lên.

【Em đã cô đơn bao lâu rồi vẫn chưa đỡ tí nào...】

Hắn nhận ra nó.

Là bài nhạc hắn nghe được khi còn trong phó bản.

Đạp Tuyết vô thức mà nhìn sang màn hình lớn.

Đang chiếu đoạn cắt cảnh.



"Mọi người im lặng chút nhé."

Hắn đưa ngón tay lên miệng mà ra hiệu im lặng.

Một vài tiểu mê muội trong bang lúc này mặt đã ửng đỏ.

"Đẹp trai quá..."

Hắn nhìn vào kho đồ mình.

Nhìn vật phẩm hắn vừa nhận được.

"Thật trùng hợp..."

Hình ảnh Hư Ảnh An Tuyết mỉm cười mà tan biến giữa không trung đang được hiện lên giữa màn hình.

Kèm lời nói sau cùng.

"Di sản của Kiếm Tiên, không phải là vật hữu hình."

"Nó là hi vọng gửi gắm cho thế gian."

"Định đoạt số phận của chính mình."

【Cảm giác cả thế giới đang cười nhạo em】

Trên màn hình, gương mặt của Hư Ảnh An Tuyết đang tan biến được phóng to.

Gương mặt ấy vô cùng thanh thản.

"Thu Vũ... Chờ ta."

【Em có thể kiêu ngạo được bao lâu chứ】

Vô số hình ảnh hiện lên.

Một chú bé gầy nhom giữa thành thị Tây Vực tấp nập.

Thân thể yếu ớt đầy vết bầm.

"Cút...! Lũ các người ! Cút mau !"

Một bé gái trông lớn tuổi hơn cậu bé kia đôi chút, cầm lấy một cây gậy mà đánh đuổi lũ người đang đánh hắn.

"Con này nó điên rồi ! Chạy mau !"

Người con gái kia ôm chặt cậu bé ấy vào lòng.

Tay nhanh nhẹn mà kéo tay áo cậu ta lên, xem kỹ càng xem có b·ị t·hương gì không.

"Có sao không ? Đi...! Đi về nhà nào...! "

【Vậy mà vẫn không chịu được tổn thương】

"Hi sinh Thu Vũ !?"

Hình ảnh chuyển sang một vị Kiếm Tiên trưởng thành.

Đứng trước vô vàn Ma Thần khổng lồ.

Trông Kiếm Tiên chỉ như một con kiến nhỏ bé.

Thế nhưng, hắn lại chẳng hề nao núng xông đến.

"Ta nói cho các ngươi biết...!"

"Thiên hạ có thể mất...!"

"Nhưng ta không để mất nàng...!"

"Nàng quý giá hơn hết thảy thế gian này đối với ta...!"

Bài hát đang chạy thật sự trở nên lệch đi so với nội dung cắt cảnh.

Một bài hát về việc chấp nhận từ bỏ tình yêu.

Đối lập với những đoạn cắt cảnh đang xuất hiện.

Nói lên câu chuyện của An Tuyết và Thu Vũ.

【Vừa gặp anh em đã hoàn toàn gục ngã】

Lại là hình ảnh hai đứa trẻ năm xưa.

An Tuyết đang cầm một bông hoa, giơ lên trước mặt Thu Vũ.

"Tặng tỷ tỷ !"

"Ta không có tiền ! Bữa đói bữa no !"

"Nhưng tỷ tỷ dạy ta, quan trọng là tình cảm ta dành cho một người, không phải là ta là ai, mua được bao nhiêu thứ tặng cho họ !"

"Hoa này, là tình cảm của ta, tặng tỷ tỷ ! "

Đạp Tuyết thẩn thờ.



Hắn xiết chặt tay.

Quay người bước đi đến chỗ của Đan Nguyệt Bang.

【Rõ ràng anh cũng rất yêu em...】

"Tỷ tỷ cảm ơn ngươi, An Tuyết."

Nàng nhận đóa hoa kia mà mỉm cười.

Bông hoa dại của Tây Vực.

Thời điểm này.

Quý giá hơn hết thảy thế gian này đối với nàng.

【Chẳng có lý do nào khiến tình yêu này không thành】

"Đi thôi, chúng ta gọi Vô Nhất xem giờ làm gì." Lâm Nương ra hiệu mọi người bước đi.

Nhận Nguyệt cũng bắt đầu bước đi.

Thế nhưng, nàng lại nghe thấy tiếng cộc cộc sau lưng.

Là tiếng bước chân vội vã.

【Chỉ cần anh can đảm không nhu nhược】

"Nhận Nguyệt...!!!!"

Nàng bất ngờ.

Giọng nói này.

Đám người Đan Nguyệt Bang không khỏi quay đầu lại.

【Thì dựa vào cái gì ta lạc mất nhau.】

Là Đạp Tuyết.

Hắn lấy trong túi vật phẩm ra.

【Bông Hoa Dại Của Tây Vực】

【Vật Phẩm Nhiệm Vụ】

【Hiệu ứng: Trao cho một người chơi khác, cả hai người chơi sẽ có thể liên lạc và dịch chuyển bên cạnh nhau mà không bị hạn chế bởi thân mật thông thường.】

"Tặng ngươi."

Nhận Nguyệt nhìn hắn.

Không khỏi mỉm cười.

"Bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn tặng ta bông hoa dại sao?"

Đạp Tuyết im lặng.

"Hoa dại thì sao chứ?"

【Đêm dài mộng vẫn còn nhiều.】

"Anh thích hoa dại."

"Không cần biết gia cảnh xuất xứ của nó từ đâu."

"Nó cũng không đến với anh vì chút tư lợi gì cả."

"Nhưng anh biết khi anh nhìn thấy nó, anh cảm thấy hạnh phúc."

"Thế là đủ."

Đạp Tuyết bước tới.

Đặt hoa dại lên tay Nhận Nguyệt.

【Anh cũng không cần nhớ đến em.】

Nhận Nguyệt nhìn đóa hoa kia.

Không khỏi mỉm cười.

"Em cũng chưa bao giờ bảo là em không thích hoa dại anh tặng đâu."

【Em nghẹn ngào kiên định nghe anh nói yêu em.】

Bông hoa dại của Đạp Tuyết.

Thời điểm này.

Quý giá hơn hết thảy thế gian này đối với nàng.

Bông hoa dại của Đạp Tuyết.

Thời điểm này.

Quý giá hơn hết thảy thế gian này đối với hắn.

"Anh thích đặt những thứ mình thích, chung một chỗ."
— QUẢNG CÁO —