Người đẹp của Đại An quốc nhiều như tinh tú trên trời, muôn màu muôn vẻ, thế nhưng đẹp tới độ khiến trời cao phải đố kị thì không nhiều, như người xưa đã nói, hồng nhan bạc mệnh, Lý Viên Viên chính là mỹ nhân tiêu biểu cho câu nói đó.
Nói đến sắc đẹp của nàng, người đời chỉ có thể tấm tắc mà khen băng cơ ngọc cốt, đào hoa ngọc diện, khó mà tìm thấy tì vết nơi người con gái ấy.
Thế nhưng dù Lý Viên Viên có sắc nước hương trời cũng lại là đóa hoa mẫu đơn bạc mệnh, từ nhỏ nàng đã yếu đuối mong manh, càng lớn càng nhiều bệnh tật quấn thân.
---
Thiết Cốt ôm lấy Trần Định, an vị ngồi trước mặt Lý Viên Viên, hắn phải công nhận người phụ nữ này rất đẹp nhưng nhiều năm phiêu bạt, cuộc đời hắn đã từng thấy những tuyệt sắc mỹ nhân còn hơn nàng ta rất nhiều, lão đại là một ví dụ thế nên hắn chỉ thoáng nhìn rồi thôi.
Ngược lại Trần Định thì chăm chú nhìn Lý Viên Viên, cậu than thở, cậu đã từng nghĩ người đẹp thế này chỉ có diễn viên trên ti vi, được xử lí hình ảnh mới xuất sắc như vậy mà thôi, càng nhìn, trong ngực Trần Định càng có chút sôi sục.
Lý Viên Viên có chút ngạc nhiên, cô rất giỏi trong việc nắm bắt ánh mắt của người khác, thế nên khi thấy Thiết Cốt chỉ lóe lên chút khen ngợi rồi thôi, không hiểu sao cô có chút thất vọng trong lòng, ngược lại đứa bé trong ngực hắn cứ nhìn chằm chằm cô suốt, cô thấy được sự kinh ngạc và tò mò, thầm nghĩ sau này chắc chắn sẽ là một đứa trẻ thông minh.
Thiết Cốt mở lời trước:
- Tam tiểu thư, liệu chúng ta có thể lập tức khởi hành không? Trời đã tối, sợ rằng Kỳ Lâm trấn sẽ đóng cửa cấm người ra vào.
Lý Viên Viên mỉm cười nói:
- Không vội, đó chỉ là việc nhỏ, bọn họ không dám ngăn cản chiếc xe này đâu. Thế nhưng ngài có nghĩ khi vào được Kỳ Lâm trấn ngài sẽ làm gì tiếp không?
Thiết Cốt gãi cằm nói:
- Thì mua một ít quần áo, tã, sữa dê cho cậu chủ, rồi kiếm một con thuyền đi qua bên kia hồ.
Lý Viên Viên nhẹ nhàng lấy ấm trà đang đun bên cạnh mình, rót cho Thiết Cốt một chén, cười nói:
- Kỳ Lâm trấn sầm uất, đồ đạc cho trẻ con không thiếu, cái đó thì dễ, nhưng Thiết Cốt đại nhân, ngài có trăm lượng vàng ở đó chứ?
Thiết Cốt nghe thế, nhướn mày hỏi:
- Không có, ta mang nhiều tiền như vậy để làm gì?
Lý Viên Viên nét cười càng đậm, đôi môi anh đào mọng nước khiến người ta muốn cắn:
- Thì ra Thiết Cốt đại nhân vang danh kinh thành lại chưa từng đến Kỳ Lâm trấn hưởng thụ chơi bời, khá trách không biết. Đúng là Kỳ Lâm trấn có một bến thuyền rất lớn nhưng ngài lại không biết đó cũng chính là tụ điểm xa hoa nhất nhì của nơi này, để được đặt chân vào đó mà tiêu tiền thì hoặc là trăm lượng vàng để mua vé, hoặc là thân phận phải đủ lớn, gia thế phải đủ mạnh.
Thiết Cốt nghe xong liền có chút xấu hổ, cho dù có về hang ổ móc hết tích súc hắn cũng không kiếm đâu ra trăm lượng vàng, người tập võ như hắn đốt tiền rất nhiều, rất nhanh.
Vội lục lọi trong túi lấy ra vài lượng bạc vụn, một lọ Đại Dũ đan vừa được tặng để bàn, sau đó ngẫm nghĩ không lâu, lại cắn răng đặt lên bàn thanh đao của mình, lưu luyến vuốt ve nó một lúc rồi nói:
- Lý tiểu thư, bạc và đan dược chắc cô chẳng để ý, thế nhưng thanh Trảm Nguyệt đao này rất trân quý, nó đã được truyền qua nhiều đời của Thiên Môn đạo, ta gửi tạm nó nơi cô để mượn lấy trăm lượng vàng, khi trở lại ta hứa sẽ chuộc lại đó với giá gấp đôi.
Lý Viên Viên nghe Thiết Cốt nói xong, liền ngỡ ngàng nhìn hắn như kẻ ngốc, sau đó không nhịn được mà che miệng cười lớn, tiếng cười lanh lảnh như tiếng họa my, cô cười nhiều tới mức đỏ cả mặt, nước mắt cũng không nhịn được tuôn ra.
Như bông hoa mẫu đơn vừa bung nở đỏ rực, đẩy lùi sự xanh xao bệnh tật, khuôn mặt Lý Viên Viên ửng hồng vô xinh đẹp, nhìn cô cười tươi như vậy, Thiết Cốt cũng cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống giả vờ uống trà.
Nhận ra mình có chút thất thố, Lý Viên Viên càng xấu hổ, khuôn mặt lại đỏ thêm, vội rút khăn tay chấm đi những giọt nước mắt quá khích, cô húng hắng vài tiếng lấy lại bình tĩnh nói:
- Thiết Cốt đại nhân, thứ giá trị nhất ngài nắm giữ hiện tại không phải là thanh đao này, mà là ta, là Lý Viên Viên này.
Thiết Cốt nghe vậy chợt choàng tình, đúng vậy, hắn là thổ phỉ, bắt cóc, cướp của, tiền chuộc chính là trăm lượng vàng.
Vội vàng cất đi Trảm Nguyệt đao, cả lọ Đại Dũ đan cùng mấy lượng bạc lẻ cũng không quên thu lại.
Lý Viên Viên sợ rằng mình sẽ lại bật cười, vội nói:
- Như vậy đi, ta sẽ đưa ngài vào Kỳ Lâm trấn, chuẩn bị đồ cho đứa trẻ háo sắc này, rồi tối ngày mai sẽ chuẩn bị một con thuyền chở ngài sang bờ bên kia an toàn, cũng đưa ngài lộ phí đi đường.
Thiết Cốt gật đầu đồng ý, như vậy đã là vượt xa mong đợi rồi, Lý Viên Viên thấy vậy liền ra lệnh:
- Lý Sâm, đi thôi.
Hai người Lý Sâm và tên phu xe đã điều tức ổn định thương thế, nghe chủ nhân nói muốn đi liền vội vàng lên xe xuất hành, thế nhưng lúc này Lý Sâm rút ra một lá cờ có chữ Lam, cắm lên đỉnh xe ngựa.
Thiết Cốt nhìn thấy lá cờ này, liền nhớ đến đoàn xe trước đó, hắn liền hỏi:
- Lá cờ này không phải cờ của Lý gia, nó có ý nghĩa gì vậy?
Lý Viên Viên trả lời:
- Là cờ của Lý Lam.
- Đại thiếu gia của Lý gia? Cô cùng một phe với Lý Lam?
Thiết Cốt bất ngờ quay sang nhìn cô, dù trong lòng Thiết Cốt đã xác định Lý Viên Viên chắc chắn không hề vô dụng, yếu đuối như thiên hạ vẫn đồn thổi, chẳng có gia tộc nào lại đi bảo vệ một người vô dụng tới mức dùng cả Huyết Hải Mã trân quý chỉ để kéo xe, xe ngựa cũng là Huyền Minh Thiết đắt đỏ đúc thành, chưa nói đến hai cao thủ Lý Sâm làm hộ vệ cùng phu xe.
Thế nhưng cô ta có quan hệ với Lý Lam, đệ nhất chiến tướng của Đại An quốc thì lại là tin tức trấn động với Thiết Cốt.
Nhận thấy Thiết Cốt đứng hình trước thông tin vừa rồi, Lý Viên Viên ý cười lại đậm lên, cô trêu chọc:
- Ngài đã biết ngài đã bắt được báu vật giá trị đến mức nào chưa? Còn không mau cảm tạ trời đất.
Thiết Cốt gật đầu lia lịa nhưng chợt nghĩ ra gì đó, hắn đổi ý lắc đầu không ngừng, giọng mang theo lo lắng hỏi:
- Ta đánh không lại Lý Lam, nếu hắn biết ta bắt người của hắn thì còn phiền phức gấp vạn lần bị Cấm Vệ quân truy sát. Giờ ta giết người diệt khẩu có kịp không?
Vừa nói tay vừa đưa ra sau lưng như muốn rút đao.
Thấy vậy, tới lượt Lý Viên Viên vẻ mặt cứng đờ, tay cầm ly trà cũng đứng hình trên không, bên ngoài, hai người Lý Sâm cũng căng thẳng tột độ, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Im lặng vài giây, Thiết Cốt chợt bật cười, hắn không nói gì mà chỉ cầm chén trà lên, vừa tủm tỉm cười vừa thưởng trà, thảnh thơi ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lý Viên Viên biết mình bị trêu đùa, thẹn quá hóa giận, phụng phịu ngồi xuống, gạt cơ quan trong xe, mở ra một cánh cửa sổ khác, hậm hực nhìn ra bên ngoài.
---
Trần Định vẫn yên lặng nhìn Lý Viên Viên, không phải vì cậu háo sắc, bị sắc đẹp của cô ta làm điên đảo, mà vì cô ta có gì đó kì lạ.
Chú nguyền đang ngủ say cũng thức dậy nhìn cô ta, có thứ gì hấp dẫn nó, tuy nhiên chú nguyền có vẻ vẫn đang rất no, sôi sục một lúc rồi nó lại ngủ tiếp.
Trần Định có chút rùng mình, thế giới này phụ nữ đều có độc sao?