Bị Thanh Bạch đánh bay, Việt Phong nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên là khoảng cách không thể vượt qua, cho dù có là Nộ hỏa đi nữa, thậm chí con gấu trắng kia còn chưa dùng đến sức mạnh thực sự, có thể vì nó khinh thường phải giết một con kiến.
Việt Phong dù biết mình không thể chiến thắng, thế nhưng điều đó không ngăn được hắn đứng lên, nắm lấy song đao thật chặt, một lần nữa xông lên tấn công, Nộ hỏa trong người cháy càng thêm dữ dội, khí thế bùng nổ như núi lửa phun trào, thậm chí nước mưa chạm vào cơ thể Việt Phong cũng lập tức bốc hơi.
Một làn hơi nước bao phủ lấy Việt Phong, trong màn sương trắng ấy chỉ có đôi mắt cùng song đao của hắn là sáng ngời, khiến hắn trông như một thợ săn bí hiểm, lần này Việt Phong không vội vàng tấn công, Thanh Bạch quá mạnh, hắn không muốn đối đầu với nó.
Ngay từ đầu, mục đích của Việt Phong cũng không phải là Thanh Bạch, hắn chỉ muốn giết con quái vật mà thôi, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng hành động.
- Song Hỏa Long!
Việt Phong lập tức chém ra tuyệt chiêu của mình hướng về Thanh Bạch, hai con rồng lửa lúc này rất to lớn, ngọn lửa chúng tỏa ra bao trùm toàn bộ không gian phía trước Việt Phong.
Tuy nhiên không khác lần trước là mấy, con gấu trắng cũng chỉ cần nhấc tay lên để ngăn trở hai con rồng lửa mà thôi, thậm chí có thể thấy nó còn tỏ ra uể oải thất vọng trước hành động lặp lại của Việt Phong.
Đằng xa, khi vừa cảm nhận được chiêu thức của mình bị ngăn lại, đôi mắt Việt Phong như tóe lửa, hắn dồn hết cảm xúc phẫn nộ của mình vào song đao trên tay, như lò lửa nhận thêm nhiên liệu, hai thanh đao bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa dần chuyển từ đỏ sang màu xanh lam, phạm vi tỏa nhiệt nhỏ lại, thế nhưng sức mạnh tăng lên nhiều lần.
Tụ thế đã đủ, Việt Phong nhe răng cười, thầm nói:
- Để xem ngươi đỡ đòn này ra sao?
Song đao của Việt Phong chợt bay lên, lửa xanh lam hiện đầy trời, nhanh chóng hội tụ lại quanh hai thanh đao, tạo thành một con hỏa kỳ lân to lớn, trên đầu nó có cặp gạc nai uy vũ, hai mắt sáng chói như mặt trời, miệng ngoác ra đầy răng nanh dữ tợn, quanh đầu nó là bờm sư tử rực lửa đỏ như hoa hồng.
- Nộ Lân!
Hỏa Kỳ Lân gầm gừ lao đi mang theo hai thanh đao trong mình, uy thế ngập trời, nhưng mục tiêu của nó lại không phải là Thanh Bạch, nó hướng đến con Ngạ Kiệt đang thoi thóp nằm kia, Song Hỏa Long lúc trước chỉ là để đánh lạc hướng Thanh Bạch mà thôi, Việt Phong quá hiểu sự coi thường của kẻ mạnh trước kẻ yếu, hắn trước đây cũng vậy và con gấu này cũng không khác gì.
Việt Phong có vẻ như đã cược thành công, Hỏa Kỳ lân chớp mắt đã đến sát người con Ngạ Kiệt, Thanh Bạch thì vẫn đang giữ hai con rồng lửa lơ lửng, giống như không kịp phản ứng trước đòn tấn công bất ngờ kia.
Tưởng chừng sẽ có một vụ nổ kinh thiên sẽ xảy khi Hỏa Kỳ lân đâm vào Ngạ Kiệt, thế nhưng một bóng người chợt xuất hiện, chắn trước Ngạ Kiệt.
Là Mabel! Cả người cô đang tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh lạ thường, mai tóc bạch kim của cô như lơ lửng bồng bềnh, nó lấp lánh ánh kim tuyến như ẩn chứa cả vì sao trong đó, đôi mắt to tròn màu bạc lạnh lùng tỏ rõ sự uy nghiêm.
Mabel lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kì lạ, cô nhấc tay hai lên, muốn dùng đôi tay trần nhỏ bé, xinh đẹp kia để ngăn lại con Hỏa Kỳ Lân to lớn gấp trăm lần cô, sức nóng của nó kinh khủng tới mức có thể dễ dàng làm tan chảy kim loại.
Việt Phong cũng hoảng hồn khi thấy Mabel ở đó, hắn không muốn giết người con gái này, vội vàng quát lên:
- Mau tránh ra!
Đã muộn, va chạm đã xảy ra, Việt Phong thương tiếc nhắm mắt lại, nhưng hắn không hối hận, ai cản đường hắn đều phải chết.
Thế nhưng chẳng có tiếng nổ nào xảy ra, cũng không có cơn sóng lửa nào phun trào, âm thanh duy nhất hắn nghe được chính là tiếng mưa tầm tã, tiếng sấm chớp trên bầu trời, cùng tiếng tim đập của chính hắn.
Mở mắt ra, hắn nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin, người con gái nhỏ bé kia đang lơ lửng giữa không trung, bàn tay cô chạm vào đầu Hỏa Kỳ Lân, còn nó lại giống như bị đông cứng hoàn toàn, không thể tiến thêm dù chỉ một chút.
Mabel vẫn lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kì lạ, giống như một loại thần chú, thứ năng lượng màu bạc kì lạ ngày xuất hiện càng nhiều, bao quanh lấy Hỏa Kỳ Lân, khiến nó dần dần bị thu nhỏ, cuối cùng toàn bộ Hỏa Kỳ Lân to lớn bị phong ấn, cô đặc lại thành một viên ngọc màu xanh lam, nhìn kĩ có thể lấy xoáy lửa ở bên trong đang chầm chậm xoay tròn.
Viên ngọc ấy rơi vào tay Mabel, mắt cô sáng lên, chăm chú nhìn viên lam ngọc, thầm nghĩ: "Xinh đẹp, những cái chết thật xinh đẹp."
Cô nhìn Việt Phong, nở một nụ cười cực kì tươi tắn, hỏi:
- Tôi giữ nó được không?
Việt Phong còn đang ngỡ ngàng trước thứ phép thuật mà Mabel vừa thực hiện, hắn vô thức gật đầu đồng ý.
Mabel càng thêm vui vẻ, yêu quý viên lam ngọc không rời tay, cô cũng không quên nhắc nhở Việt Phong:
- Đừng nghĩ huynh có thể giết được Ngạ Kiệt, nhất định phải do Thần làm điều đó.
Việt Phong lúc này mới nhớ ra hai thanh đao của mình cũng đã bị Mabel lấy mất, hắn quá ngại ngùng để mở miệng xin lại, đành cắn răng dùng tay không xông lên tấn công.
Bên kia, Thanh Bạch đã giải quyết xong hai con rồng lửa từ lâu, thấy Việt Phong cố chấp xông lên, nó lại vẩy tay khiến Việt Phong một lần nữa văng xa, lần này mạnh hơn nhiều, không ít xương cốt của Việt Phong đã vỡ nát.
Mabel thấy Việt Phong vẫn không nghe lời mình, cô thở dài, nói:
- Sao huynh lại cứng đầu đến vậy?
Việt Phong không bỏ cuộc, hắn lại ngoi ra khỏi đống bụi đất, run rẩy đứng lên, trả lời:
- Vì sao à? Vì ta muốn trả thù, ta muốn chứng minh Viêm Hỏa Sơn không có kẻ hèn nhát, dù có chết ta cũng phải kéo nó theo cùng!
Việt Phong tập tễnh từng bước, hắn nhất định phải chạm được tới con quỷ Ngạ Kiệt, giết chết nó.
Thanh Bạch lại quạt bay hắn, lần này Việt Phong đã toàn thân đầy máu, trước ngực cũng có ba đường cào sâu tới tận xương, thế nhưng hắn lại cười, cười vì cuối cùng con gấu kia cũng chịu nghiêm túc với hắn một chút.
Việt Phong lại chậm chạp đứng lên lần nữa, Nộ Hỏa đã tắt, sinh mệnh của hắn cũng đã dần lụi tàn, thế nhưng hắn không ngừng lại, khó khăn để lại từng bước chân máu, tiến đến chỗ Kiệt Ngạ.
Thanh Bạch cuối cùng cũng rời khỏi vị trí nó vẫn đứng, bước đến trước mặt Việt Phong, đôi mắt hắn lúc này đã trở về con ngươi màu đen bình thường, thế nhưng Việt Phong không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Thanh Bạch, trong đôi mắt hừng hực chiến ý không giảm.
Thanh Bạch nhấc bàn tay khổng lồ của mình lên, chỉ cần nó hạ xuống, nhân loại trước mặt liền sẽ nát như tương, Việt Phong thấy thế cũng cười gằn, hắn sẵn sàng chết thế nhưng sẽ không chết một cách hèn nhát, sẽ ngẩng cao đầu khi gặp lại Cẩm Niên.
Cánh tay Thanh Bạch hạ xuống, thế nhưng không phải để giết Việt Phong. móng vuốt của nó nhẹ nhàng chạm vào trán của hắn, một giọng nói trẻ con theo đó truyền vào đầu của Việt Phong:
- Việt Phong...
Ý thức của Việt Phong đột nhiên bị giọng nói đó kéo vào một không gian kì lạ, nơi này giống như một khu vườn xanh ngát, khắp nơi đều là chim bay, bướm lượn, ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp.
- Nơi này đẹp chứ?
Giọng nói trẻ con vang lên sau lưng Việt Phong, hắn vội vàng quay lại, trước mặt hắn vẫn là con gấu trắng ở ngoài kia nhưng nhỏ nhắn hơn rất nhiều, ngồi trên cổ con gấu là một đứa trẻ con hai ba tuổi gì đó, Việt Phong cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai?
Đứa bé vừa xoa đầu con gấu, vừa trả lời:
- Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng nếu không có ta thì vừa nãy ngươi đã chết dưới tay của Thanh Bạch rồi.
Việt Phong chỉ nhếch miệng cười, không hề nói gì.
Đứa bé cũng không tức giận, nói:
- À, đúng rồi, ngươi rất mạnh, cũng không hề sợ chết, ngươi nghĩ việc cố chấp giết chết Ngạ Kiệt sẽ giúp ngươi chuộc lỗi với Cẩm Niên, cũng là điều để chứng minh cho thiên hạ thấy Viêm Hỏa Sơn của ngươi không có kẻ hèn nhát.
- Haha, ấu trĩ, ngươi quả nhiên là tổ hợp của kẻ đần độn tự cho mình đúng và tên hèn nhát không dám đối diện sự thật.
Việt Phong nổi giận, hắn không hề hèn nhát, quát to:
- Câm mồm, ngươi biết gì mà nói!
- Ta biết chứ, biết ngươi sợ hãi việc phải sống trong ác mộng về cái chết của Cẩm Niên, nên ngươi mới muốn chết, việc trả thù chỉ là cái cớ để ngươi bám víu, che đấu đi kẻ hèn nhát lấy cái chết để chạy trốn sự thật. Ta nói không sai chứ?
Nghe đứa bé nói, Việt Phong chợt run rẩy, mặt tái đi, hắn tiếp tục im lặng.
- Nói ngươi ngu ngốc bởi vì dù ngươi có hy sinh cả tính mạng thì sự hèn nhát đó vẫn rất rõ ràng, càng thêm chứng minh đệ tử Viêm Hỏa Sơn vừa hèn vừa ngu dốt.
Không có Nộ Hỏa che kín tâm thần, Việt Phong càng nghe càng thấy đúng, chính mình là kẻ đã hại chết sư muội, lại làm ô danh sư môn.
Thấy Việt Phong đã nghi ngờ chính bản thân, đứa bé trên lưng Thanh Bạch nở một cười quái dị, khóe miệng kéo dài tới tận mang tai, giọng nói của đứa bé cũng trở nên đầy ma mị:
- Việt Phong, ngươi có muốn một cơ hội để sửa chữa sai lầm?
Việt Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn lúc này ngập tràn sự hối hận, thậm chí nước mắt đã lăn dài, ngọn lửa kiên định lúc trước đã hoàn toàn bị dập tắt, Việt Phong vội vàng gật đầu không ngừng.
Sau khi đồng ý, tầm mắt hắn tối lại, ý thức của hắn trở về chỗ cũ, trước mặt lại là chiếc vuốt khổng lồ đang đặt trên chán.
---
Sau khi Việt Phong vừa rời đi, khu rừng xinh đẹp đột nhiên biến đổi, cây cối lụi tàn thành tro bụi, chim chóc, côn trùng lộ nguyên hình thành những oan hồn, quỷ quái, chúng lượn lờ trong vô định, rên rỉ, khóc lóc.
Bầu trời xanh biến thành màu đỏ máu đáng sợ, mặt đất khô cằn nứt nẻ, phía xa xa là cả một ngọn núi được chất lên từ xương cốt, mùi tanh tưởi của xác thối từ ngọn núi đó lan ra, ngập tràn không gian này.
Ngồi trên cổ của Thanh Bạch, đứa bé vui vẻ nói:
- Sớm thôi, nơi này sẽ không còn là tưởng tượng nữa.