Giống như đã thật lâu, Trần Định dần tỉnh lại bởi những con đau nhói nhói quanh thân thể, cậu mở mắt ra thì thấy có vài người đứng xung quanh nhìn cậu, thấy cậu mở mắt chúng liền có chút thất vọng, quay đầu bỏ đi:
- Tên nhóc Hải Tam này mạng thật lớn, mấy hôm trước bị đánh thảm đến vậy mà vẫn sống, vừa nãy thấy đám Vệ quân vất hắn ở đây cũng tưởng hắn đã chết, xui xẻo thật, làm ta mất đi năm đồng cá cược.
Trần Định thấy đám người quay lưng rời đi mới bắt đầu nhìn ngó xung quanh, đây giống như một bãi rác lớn, những đống rác cao hơn đầu người đâu đâu cũng có, ruồi nhặng cũng bay theo từng đàn, mùi thối cũng khiến người ta khó thở nhưng Trần Định lại cảm thấy thoải mái một cách kì lạ, giống như cơ thể này vừa về nhà vậy.
Không lẽ Hải Tam sống ở nơi như này?
Trần Định nghĩ vậy liền không khỏi thương cảm, cậu thở dài một chút rồi kiểm tra xa xem Thẩm Ung còn bao xa nữa sẽ đến đây, cậu nghĩ chỉ cần Thẩm Ung đến là mọi chuyện sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Thẩm Ung cũng nhanh chóng hồi đáp, khoảng sáu canh giờ nữa lão sẽ đến kinh thành.
Thật chậm, cả đời Trần Định chưa bao giờ thấy chín, mười tiếng đồng hồ mà lâu đến vậy.
Trần Định quyết định nằm bừa ở đây để ngủ, ngủ để thời gian trôi nhanh hơn.
Đang cố gắng chìm vào giấc ngủ thì Trần Định bị một cánh tay cơ bắp xốc ngược lên, kẻ này có một vết sẹo dài trên mặt, khiến hắn trở nên dữ tợn vô cùng, hắn nhìn cậu một lúc rồi cười to nói:
- Ta còn tưởng ngươi đã chết, vừa nãy nghe tin ngươi còn sống, ta không tin liền đích thân tới xem, hóa ra là thật. Mạng ngươi quả thật cực kì cứng rồi đấy Hải Tam à, haha. Bảo sao lão đại vẫn luôn thích ngươi.
Trần Định không muốn run rẩy nhưng sâu trong cơ thể này, một bản năng sợ hãi trôi dậy, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo này liền không kìm được mà đơ ra, giống như thỏ khi bị sói áp sát liền cứng đơ không dám chạy nữa.
Tên mặt sẹo xoay xoay Trần Định một lúc rồi bỏ xuống, cười nói:
- Tuy còn sống nhưng theo ta thì chết đi có lẽ là một chuyện tốt hơn với ngươi.
Quả thật là như vậy, Trần Định cũng nghĩ như vậy, sống như vậy chẳng bằng chết đi, chỉ là lúc này đã khác, Hải Tam là đường sống duy nhất của cậu lúc này, nhất định phải chờ Thẩm Ung đến, lúc đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trước khi rời đi, tên mặt sẹo lôi ra hai chiếc bánh bao từ trong ngực áo, vất xuống đất, cười nói:
- Ăn đi, gặp ngươi còn sống cũng là một điềm lành, may mắn với ta, hai chiếc bánh này cho ngươi, nếu sáng mai ta và ngươi còn gặp lại, ngươi chắc chắn sẽ được ăn no một bữa.
Nói rồi tên mặt sẹo bỏ đi, Trần Định nhìn hai chiếc bánh bao bị vất dưới đất, có chút e ngại, cả đời cậu chưa từng nhặt đồ đã bẩn lên để ăn chứ đừng nói là ăn hai chiếc bánh đã đầy bùn đất thế kia.
Nhưng nhìn thấy những ánh mắt thèm thuồng của những tên ăn mày xung quanh, chúng chỉ chờ tên mặt sẹo đi khuất liền sẽ xông lên cướp đoạt, cậu liền không e dè gì nữa, lập tức cầm cả hai chiếc bánh bao lên điên cuồng cắn, nhai, nuốt, nháy mắt hai chiếc bánh bao đã chui vào bụng.
Nói thật là hai chiếc bánh bao chẳng bõ bèn gì nhưng cơn đói cuối cùng chịu dịu xuống một chút, Trần Định bò dậy tìm kiếm một chỗ khác để nghỉ ngơi, cứ nằm ở đây chẳng biết sẽ có bao người đến tìm cậu.
---
Tại một nơi nào đó trong Tử Cấm Thành, một cuộc họp bí mật đang diễn ra, ngồi vị trí chủ tọa là một người đàn ông ốm yếu, sắc mặt vàng vọt, giống như đang lâm trọng bệnh, vậy nhưng ánh mắt sắc bén, sáng ngời.
Bên cạnh ông ta là tám người khác, họ đều che mặt, mặc áo bào đen, che giấu thân phận, thậm chí giọng nói cũng thay đổi khó nhận ra nam nữ.
- Ngài chắc chắn muốn mang đứa bé đó ra khỏi hoàng cung?
Một trong số tám người lên tiếng.
Người đàn ông ốm yếu ho khan vài tiếng rồi trả lời:
- Đúng vậy! Nó không thể chết vào lúc này được, đưa nó ra khỏi đây là điều đúng đắn nhất mà chúng ta phải làm hiện tại.
- Nhưng cái giá quá lớn, chúng ta có thể sẽ mất toàn bộ những gián điệp đã cài vào hoàng cung, thậm chí liên đới tới tận chúng ta, dù vậy cơ hội để mang nó ra khỏi đây cũng không đến một ba thành, quá mạo hiểm thưa ngài.
Một người khác cũng nói:
- Nếu ngài muốn giữ tính mạng của đứa bé đó thì đâu cần mang nó khỏi hoàng cung, chỉ cần trực tiếp ra mặt là được.
Lại một người khác chen ngang:
- Nhiều năm qua chúng ta đã phải trả giá rất nhiều để có được những thành quả như hôm nay, ngài có chắc chắn muốn chúng ta hy sinh phần lớn những điều này chỉ để đứa bé đó được sống?
Người đàn ông ngồi ở chủ tọa không khỏi mất bình tĩnh, gằn giọng:
- Im miệng!
Tám người nghe thế liền im lặng, không khí cuộc nói chuyện giống như rơi vào bế tắc, sau một lúc cuối cùng người đàn ông gầy yếu nói:
- Ta cũng biết đây là chuyện vô cùng mạo hiểm nhưng ta cần các ngươi tin ta, chúng ta đã bước tới đường cùng, những gì chúng ta đang có chỉ là trăng trong nước mà thôi, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ, nhiều lần muốn tìm tay thần y kia chuẩn bệnh cho ta. Nếu không phải do ta không thể rời Hoàng Cung, còn hắn đang bị đám người ở Nghi Sơn giữ chân thì bọn chúng ta biết ta giả bệnh từ lâu. Cách duy nhất là đưa đứa nhỏ kia rời khỏi đây, trốn thật kĩ, đánh lạc hướng lũ người thần kinh coi tính mệnh trẻ con có thể ảnh hưởng tới vận quốc, bọn chúng tìm người càng lâu, chúng ta càng có nhiều thời gian.
- Hy sinh là chuyện nhỏ, mất hết hy vọng mới là chuyện lớn. Bất kể ai trong chúng ta, kể cả ta cũng đã sẵn sàng cho việc chết đi, nhưng ta mong chúng ta chết phải có giá trị, và lần này nếu may mắn, rất có thể sẽ là bước ngoặt cho chúng ta chuyển mình.
Tám người nghe xong liền quỳ xuống tuân mệnh, dù vậy quyết định chấp hành nhưng đằng sau lớp áo bào đen chẳng ai rõ họ đang nghĩ gì.
Đêm đó Hoàng Cung cháy lớn.
Chẳng thể tin nổi, hệ thống phòng cháy chữa cháy của Hoàng Cung đêm hôm đó hoàn toàn bị vô hiệu hóa, tuy nhiên hoàng cung lại chỉ thông báo rằng do chưa từng có cháy lớn như vậy hệ thống bị quá tải mà thôi, không có âm mưu phá hoại gì cả.
---
Trần Định trong thân thể Hải Tam còn chưa tìm được nơi để ngủ liền bị một đám người ăn mày bắt đi, chúng mở miệng cười lộ những hàm răng khấp khểnh chẳng còn đầy đủ nói:
- Hải Tam, ngươi lại có phúc phần được lão đại triệu tập, mệnh của ngươi cũng thật cứng, chúng ta ở đây nhiều năm như vậy, có lẽ ngươi là người duy nhất có thể gặp lão đại tới ba lần.
Nghe tới hai chữ lão đại, Trần Định liền cảm thấy cơ thể này tràn ngập sự sợ hãi cùng oán hận kèm theo cơn đau nhói từ chân trái và mắt trái, cậu liền biết chính kẻ lão đại này là người đánh gãy chân và chọc mù mắt Hải Tam.
Trong đám ăn mày bắt Hải Tam, có người lên tiếng hỏi:
- Gặp lão đại rất khó sao?
Cả đám người liền quay sang nhìn hắn như kẻ ngốc khiến hắn có chút ngượng nhưng tên ăn mày lớn nhất cũng trả lời hắn:
- Gặp lão đại không khó, còn sống rời khỏi đó mới khó.
Sau đó chỉ vào Hải Tam nói tiếp:
- Nó chính là kẻ duy nhất sống qua lần thứ hai sau khi gặp lão đại.
Nghe vậy cả đám liền im lặng.
Trần Định cũng hoảng hốt nếu Hải Tam chết lúc này thì hắn cũng chết, Thẩm Ung ơi là Thẩm Ung, sao ngươi lề mề quá vậy.