Ai nhìn vào cũng nói Niên Cầm Bách là một kẻ phá gia chi tử, suốt ngày chỉ biết kiếm cớ gây sự, nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là muốn sự chú ý từ gia đình... Mà gia đình ở đây chính là cha mẹ.
Với một người bình thường, việc không có động lực sống đã đủ tàn nhẫn rồi, ấy thế mà một thiếu niên mười bảy tuổi với bao nhiêu hoài bão trước mắt lại thốt lên rằng bản thân không có lý do để cố gắng... Đây còn không phải là bi kịch của bi kịch à?
Cao Dung tựa như chết lặng, bà ấy không có gì để phản kháng nữa. Quả thật thì bà ấy và Niên Thiệu Quý - cha của anh đã không quan tâm đến cảm xúc của con trai mình. Họ chỉ biết rằng Niên Cẩn Duy là một đứa con trưởng xuất chúng, đã liên tục lập được nhiều công trạng quý giá cho Niên gia, thậm chí là họ còn muốn người khác phải ngước mắt nhìn sự tỏa sáng của con cả, họ rất tự hào về đứa con cả này.
Tiếp theo chính là sự thông minh vượt bậc của Niên An Dực, một đứa bé khi vừa mới sinh ra đã được định là mang điềm lành, được nhiều người chúc phúc và tán dương là thần đồng, nhiều năm liên tiếp đạt được những thành tựu mà khó có ai cùng tuổi mà đạt được. Sự kiêu hãnh cho Niên gia càng lớn hơn khi Niên An Dực xuất hiện.
Nhưng...
Niên Cầm Bách, một đứa trẻ bình thường, học lực tốt nhưng không quá nổi bật, từ bé đã hoạt bát nhưng lại không cần thiết với Niên gia. Dần dà thì họ cũng suýt quên mất bản thân còn có một đứa con tên là Niên Cầm Bách.
Cao Dung chợt nghĩ ngợi đến gì đó, chính là câu nói ngày hôm qua của anh... Niên Cầm Bách đã nói rằng bản thân thật sự ghê tởm những đồng tiền của Niên gia, đây không chỉ nói đến tiền, mà có thể anh đang ghê tởm chính cái họ Niên của mình.
Nhưng Trịnh Tương Hảo cũng không muốn bản thân phải hối hận, vì biết đâu được rằng đây sẽ là lần cuối cùng cô gặp được mẹ của anh.
Nên không đợi Cao Dung kịp ân hận thì Trịnh Tương Hảo lại lấy điện thoại ra, đưa cho bà ấy xem một vài tấm ảnh của Niên Cầm Bách ngày hôm qua và sáng hôm nay. Nhìn vào nụ cười hạnh phúc của con trai mà Cao Dung chỉ biết im lặng nhìn, nhưng rồi Trịnh Tương Hảo lại nói:
- Niên Cầm Bách không phải kém cạnh hơn Niên An Dực, thậm chí anh ấy còn là thiên tài thực tụ. Năm mười hai tuổi anh ấy đã bắt đầu chơi game và kiếm tiền từ game, năm mười lăm tuổi thì bắt đầu học về IT và lập trình game, đến năm mười sáu tuổi đã có thể tự chủ về kinh tế, bây giờ Niên Cầm Bách đã mười bảy tuổi và cũng đã dư ra một khoản đủ để bản thân học hết cấp ba. Anh ấy đã có thể khẳng định vị trí của bản thân ở Niên gia, có thể so sánh bản thân tài giỏi hơn cả đứa con cả mà phu nhân luôn tự hào, thông minh đứa con út mà gia đình luôn kiêu hãnh... Nhưng... Anh không muốn làm như vậy... Phu nhân có biết vì sao không?
- Vì... Vì sao?
- Vì anh ấy nghĩ rằng người cùng một nhà, sao lại phải so đo xét nét với nhau từng li từng tí như vậy chứ? Nhưng có lẽ Cầm Bách sai rồi, đáng lý ra anh ấy phải khoe khoang ra, chỉ như vậy anh ấy mới không bị cô lập bởi chính người thân của mình... Chính cha ruột, mẹ ruột đã cô lập anh ấy, khiến cho tình cảm anh em trong nhà... Càng ngày càng căng thẳng.
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo lại mỉm cười rất ngọt ngào, nói:
- Niên phu nhân, đây chính là thứ mà ngài muốn thấy đúng không? Ngài muốn thấy một Niên gia tan đàn xẻ nghé, một Niên gia trên dưới lục đục, một Niên gia bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong đã sớm mục nát rồi!
Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng hít một hơi thật sâu, trước khi rời đi cô còn nhìn họ rồi mỉm cười rất ngọt ngào, nụ cười của cô tựa như thiên sứ, nhưng thay vì ban phước lành thì nó lại đau đớn đến tột cùng.
Đến khi Trịnh Tương Hảo đã rời đi thì Cao Tuyết Nghênh mới nhìn cha mẹ của mình, họ chỉ biết thở dài, hóa ra Niên gia bao lâu nay đã sớm chẳng còn là Niên gia mà họ biết nữa. Thậm chí là người ngoài còn nhìn ra được chứ đừng nói là người trong nhà không hiểu.
Lúc này Cao Tuyết Nghênh mới dám nói:
- Dì út, lý do mà Cầm Bách ở lại lớp không phải vì cậu ấy học tệ... Mà là do cậu ấy không hề làm bài thi, tất cả những môn học đều nộp giấy trắng, nên là...
- Dì biết rồi, con cũng đừng nói nữa.
- Dì...
Cao Tuyết Nghênh định nói gì đó, nhưng cha mẹ của cô ấy đã ngăn cản. Đến đây họ cũng rời đi để Cao Dung một mình bình tĩnh lại.
Xem ra thì trải qua một lần gặp mặt với Trịnh Tương Hảo, Cao Dung đã được dạy dỗ rất nhiều.
Mà Cao Vũ Huy lại thấy, đứa bé Trịnh Tương Hảo này đúng là rất được, nếu như Niên gia vẫn nhất quyết từ bỏ Niên Cầm Bách...