Giọng nói của Châu Tiểu Á bắt đầu nhỏ dần và có chút nghẹn lại, lúc này thì Tô Thước liền nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó còn đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Châu Tiểu Á, kết hôn là chuyện trọng đại, không thể làm bừa, hơn nữa muốn kết hôn cũng cần có hộ khẩu. Em có không?
Châu Tiểu Á liền ngước mặt lên nhìn anh, sau đó nói:
- Chỉ cần anh đồng ý kết hôn với em, thì em sẽ có cách lấy sổ hộ khẩu đến.
Tô Thước lúc này liền nhíu mày, sau đó anh còn đưa tay nâng cặp kính của mình lên một cái, rồi nghiêm túc nhìn Châu Tiểu Á, nói:
- Vậy em nói xem, nếu anh cưới em thì tôi sẽ có lợi ích gì? Hợp đồng của chúng ta bao gồm những gì? Nếu như em có thể đưa ra những yêu cầu hấp dẫn, thì tôi có thể xem xét.
Nhưng vì thời gian quá gấp gáp nên Châu Tiểu Á cũng chưa nghĩ đến chuyện đó. Tuy nhiên, đối với Tô Thước thì cái gì là hấp dẫn anh nhất nhỉ? Cô cũng chẳng biết nữa... Nhưng mà, nếu như cô không kết hôn thì chắc chắn mẹ của cô sẽ tìm đủ mọi cách để gả cô cho Viêm Sái... Cô không thích như thế! Một chút cũng không thích.
- Chỉ cần anh đồng ý kết hôn với em... Thì anh muốn gì cũng được.
- Chắc chắn?
- Chắc... Chắc chắn!
Mặc dù Châu Tiểu Á không biết ý định của Tô Thước sẽ là gì, nhưng vì mục đích trước mắt thì cô sẽ bất chấp trước vậy... Đợi khi giấy tờ đã ký thì cho dù anh có mười cái miệng cũng không thể làm gì được cô, nghĩ đến đây thôi là Châu Tiểu Á đã thấy bản thân quá thông minh.
Tuy nhiên, đối với một lão cáo già như Tô Thước thì anh đã sớm đoán được hết ý định của con cừu nhỏ này rồi, mặc dù chuyện quan trọng là cô muốn né tránh mối hôn sự do mẹ mình sắp đặt, nhưng sâu xa bên trong thì cô còn muốn lợi dụng lần này để hợp pháp hóa mối quan hệ của họ. Vì nếu như anh đã kí vào giấy đăng ký kết hôn rồi thì cho dù có cãi trăm, cãi ngàn lần thì cũng đã giấy trắng mực đen, chứng cứ rành rành, làm sao mà chối được.
Xem như lần này cừu nhỏ này khá thông minh. Nhưng nói thế nào thì anh cũng là Tô Thước, anh cũng không thể để bản thân chịu thiệt được.
Sau khi nói chuyện xong với nhau thì Tô Thước cũng để cho Châu Tiểu Á lên phòng tắm rửa trước, còn anh thì lại ở dưới nhà, và anh đang nói chuyện điện thoại với Hứa Vãn Tùng.
- [Anh cả, anh thật sự muốn cưới Châu tiểu thư sao? Anh có nói với Mật Mật chưa? Em ấy có nói gì không?]
- Chuyện kết hôn của anh, thì tại sao lại phải hỏi Mật Nhi?
- [Anh đừng làm như tụi em không biết, từ lúc Mật Mật quay lại với chúng ta, thì mỗi lần anh làm gì đều hỏi ý kiến của em ấy. Chỉ cần thứ em ấy không thích, thì anh sẽ không làm nữa.]
Tô Thước trực tiếp cứng họng. Được rồi, Hứa Vãn Tùng là kẻ ít nói nhưng lại quan sát nhiều, mặc dù cậu ta không nói ra nhưng cái quái gì cũng biết cả.
- Được rồi, em chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.
Nói xong thì Tô Thước cũng tắt máy, lúc này thì Châu Tiểu Á cũng đã tắm xong và gọi anh vào tắm rửa cho khỏe người.
Nhưng lúc Tô Thước đi vào trong phòng tắm thì Châu Tiểu Á đã âm thầm thay một bộ đồ ngủ cực kỳ sexy. Vì dù sao thì anh cũng đã chấp nhận sẽ kết hôn với cô rồi, nên cô cũng nên làm gì đó báo đáp anh chứ. Ít nhất thì chuyện mà cô có thể làm chỉ là như vậy.
Không chỉ tự ngắm mình trong gương mà Châu Tiểu Á còn tìm một mùi nước hoa cực kỳ quyến rũ nữa, sau đó thì cô liền thấy hài lòng trong bụng. Đột nhiên cô cảm thấy... Bản thân cũng quá đỗi xinh đẹp đi? Cũng đâu có thua ai.
Trong lúc cô còn đang tự sướng trước gương thì Tô Thước đã bước ra, nhìn thấy bạn gái của mình đang tung tăng trước gương, còn luôn miệng khen bản thân xinh đẹp, đáng yêu, rất ra dáng của một cô dâu của gia đình.
Tô Thước cũng chỉ tựa người vào tường, sau đó nói:
- Châu Tiểu Á, ai nhập em vậy?
Nghe thấy giọng nói của anh thì cô liền giật mình, sau đó còn xoay người lại với gương mặt có chút đỏ lên. Tuy nhiên, lúc này thì Tô Thước chỉ chú ý đến bộ quần áo mà cô đang mặc, anh liền bị đứng hình, sau đó còn khẩn trương đứng thẳng người dậy, chỉ tay vào cô, nói:
- Em... Em... Em... Sao em lại ăn mặc như vậy?
Nhưng rồi lúc này Châu Tiểu Á liền từ từ bước đến, rồi ở trước mặt anh tỏ ra vẻ đáng yêu, nói:
- Em không xinh đẹp sao?
Bất chợt Tô Thước lại nuốt một ngụm khí lạnh, anh cũng cảm thấy cổ họng của mình khô nóng đến khó chịu, nhưng sau đó thì anh cũng nâng kính của mình lên một cái, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói:
- Em mệt thì nghỉ trước đi, anh còn bài kiểm tra vẫn chưa cho điểm... Em... Em ngủ chút đi.
Dứt lời thì anh cũng ba châm bốn cẳng mà chạy mất dạng, bỏ lại Châu Tiểu Á tức giận dậm chân, cái tên nam nhân này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Người ta đã mỡ dâng tới miệng còn chê.
Không được, hôm nay cô nhất định sẽ không tha cho Tô Thước!