Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 87: Kết thúc (2)



Nhưng có điều ngạc nhiên chính là khi Châu Tiểu Á đến quán cafe thì không chỉ nhìn thấy Triệu Thu Ánh, mà cô còn nhìn thấy được hai người rất lạ mặt. Trong đó có một người phụ nữ tầm độ tuổi trung niên, trên gương mặt của bà ấy cô có cảm nhận là rất quen mắt, nhưng lại không nhớ được là từng gặp bà ấy ở đâu.

Bước đến chỗ ngồi đối diện với Triệu Thu Ánh, cô có chút căng thẳng. Nhưng cũng mạnh miệng, nói:

- Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì sao? Liên quan đến Tô Thước là chuyện gì?

Vốn dĩ Châu Tiểu Á còn định chờ Triệu Thu Ánh trả lời, nhưng không ngờ cô ta ấy vậy mà lại xin phép rời đi, để lại Châu Tiểu Á ngồi đối diện với hai người xa lạ. Hai mắt của cô cũng bắt đầu mở to khó hiểu, nhưng người dì trung niên kia lại nhìn cô với ánh mắt yêu thương, thiếu điều là nhào đến ôm hôn mà thôi.

- Cái đó... Hai người là ai vậy?

Lúc này thì người nam nhân ở bên cạnh liền khoanh tay trước ngực, còn chề môi chế giễu một câu:

- Xem ra anh trai đã giấu chị dâu ở nhà đến ngốc rồi. Hay là vốn dĩ anh ấy chưa bao giờ nhắc đến bọn tôi trước mặt chị?

Nghe cậu ta nói mà Châu Tiểu Á càng mơ hồ hơn, hiển nhiên là ngay lập tức người phụ nữ ở bên cạnh liền đánh vào đầu của tên kia một cái, còn lườm nguýt cậu ta một cái, nói:

- Im miệng lại.

Lúc này thì Châu Tiểu Á có thể mường tượng rằng cậu thanh niên kia chính là con trai của dì ấy. Nhưng mà khoan đã... Người anh trai mà cậu ta nhắc đến là ai? Rồi cái gì mà nhốt chị dâu đến ngốc? Là đang nói đến cô và Tô Thước sao? Nhưng mà... Nhưng mà giữa Tô Thước và hai người họ có quan hệ gì? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

- Chào con, ta là Tô Nhã Hi... Nếu xét theo huyết thống thì ta là mẹ ruột của chồng con.

Đến đây thì hai mắt của Châu Tiểu Á liền mở to hơn, đúng rồi... Bảo sao cô lại thấy gương mặt của dì ấy lại quen mắt như vậy, hóa ra là giống với anh chồng ở nhà... Ủa mà khoan, từ từ đã... Mẹ ruột của Tô Thước? Chẳng phải Tô Thước là trẻ mồ côi sao? Sao đột nhiên lại lòi ra một người mẹ ruột vậy.

- Đây là Bạch Khánh Tùng, chắc là Tô Thước không nhắc đến với con đúng chứ. Hôm nay ta đến tìm con cũng không có ác ý, chỉ là ta muốn nhờ con nói với Tô Thước đừng nghĩ nhiều. Thằng nhỏ Khánh Tùng chỉ là tò mò về anh trai nó nên mới tìm hiểu mà thôi... Ta... Cũng không hi vọng Tô Thước sẽ tha thứ cho Tô gia, chỉ là ta muốn nhờ con nói với Tô Thước rằng, mẹ yêu con... Từ trước đến giờ mẹ vẫn yêu con.



Một loạt thông tin lớn đổ vào đầu khiến cho Châu Tiểu Á chưa kịp hiểu, người đàn ông tên Bạch Khánh Tùng này thì cô có nghe Tô Thước nói qua, mà hình như theo cô nhớ thì đúng là Tô Thước từng nói Bạch Khánh Tùng có những biểu hiện kì lạ, anh sợ rằng cậu ta là người đứng sau Triệu Thu Ánh đối phó với anh. Nhưng không ngờ chỉ là tên tiểu tử thối đó ham chơi thôi sao?

Còn nữa... Người phụ nữ xinh đẹp này lại nói là mẹ của Tô Thước? Vậy rốt cuộc là có chuyện gì thế?

- Dì này... Chuyện đó là sao ạ? Cháu nghe chưa hiểu lắm.

Hiển nhiên thì sau đó Tô Nhã Hi cũng đã kể lại toàn bộ mọi chuyện năm đó, khi Châu Tiểu Á nghe thì cũng chỉ biết câm nín, cái chuyện cẩu huyết như vậy cô chỉ tưởng có ở trên phim truyền hình thôi chứ? Không ngờ ở bên ngoài cũng có nữa à?

Nhưng khoan, nếu như Bạch Khánh Tùng chỉ là ham vui, vậy Triệu Thu Ánh thì sao?

- Vậy còn Triệu Thu Ánh, cô ta nghe theo lời sai khiến của anh làm hại Tô Thước sao?.

- Ể chị dâu, không được nói bậy. Cô ta từ trước đến giờ chưa từng nghe theo lời sai khiến của tôi... À đâu, dạo gần đây thì đúng là có nghe. Nhưng chẳng phải dạo gần đây cô ta ngoan ngoãn hơn rồi sao?

Nghe vậy thì Châu Tiểu Á cũng thấy khá đúng, dường như kể từ khi Tô Thước phát hiện Triệu Thu Ánh đi với thủ hạ thân cận của Bạch Khánh Tùng thì cô ta ngoan ngoãn hơn hẳn. Cái này là do Bạch Khánh Tùng đã thay đổi cô ta sao? Nghe ra khó tin thật đấy.

Trong lúc Châu Tiểu Á và Tô Nhã Hi còn đang định nói thêm mấy câu thì Tô Thước đã đến, anh bước đến chỗ của cô, còn nhẹ nhàng nói:

- Em có hẹn sao?

Giọng nói kia của Tô Thước cũng làm cho Bạch Khánh Tùng và Tô Nhã Hi chú ý, có lẽ đã hơn ba mươi năm và đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy con trai mình ở cự ly gần như vậy. Cuối cùng thì con trai của bà ấy cũng đã trưởng thành rồi, à đâu, hơn nữa còn đã kết hôn rồi... Mặc dù không thể chứng kiến cảnh trưởng thành của anh, nhưng ít nhất thì Tô Nhã Hi vẫn biết rằng con trai của mình bây giờ rất tốt.

- Tô Thước... Đây là...

- Em xong chưa? Chúng ta về thôi.



Có lẽ Châu Tiểu Á nhận ra được Tô Thước đã biết sự thật rồi, chỉ là anh không muốn nhận lại gia đình mà thôi, nên ngay lập tức Châu Tiểu Á liền gật đầu rồi cùng Tô Thước rời đi.

Khi đi đến trước cửa quán cafe thì Tô Thước đột nhiên dừng lại, anh nói:

- Ngày tám tháng sau, tôi và Tiểu Á sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà thờ.

Dứt câu thì Tô Thước cũng nắm lấy tay của Châu Tiểu Á rời đi, nhưng Tô Nhã Hi lại mỉm cười hạnh phúc, có lẽ anh là đang muốn bà ấy đến và chúc phúc anh... Lần này, Tô Nhã Hi nhất định sẽ đến.

Còn Châu Tiểu Á thì lại khó hiểu nhìn anh, còn kéo kéo tay anh, nói:

- Tổ chức hôn lễ? Sao em lại không biết chuyện này vậy? Em còn chưa chuẩn bị gì nữa mà...

- Không cần chuẩn bị, chỉ cần hôm đó em có mặt là đủ rồi.

Châu Tiểu Á đương nhiên không chấp nhận rồi, dù sao hôn lễ cũng là của hai người, cô cũng muốn phụ giúp cái gì đó, hoặc ít nhất thì nó cũng có một phần hiện diện của cô mà.

- Tô Thước, anh đừng độc tài như vậy chứ! Là hôn lễ của chúng ta mà.

Nhưng ngay lúc này Tô Thước liền dừng lại, trực tiếp vác Châu Tiểu Á lên vai rồi hiên ngang bước đi mặc kệ cô kêu gào. Đi được một lúc thì Tô Thước còn nói:

- Không phải em muốn phụ giúp sao? Bây giờ chỉ cần em im miệng là giúp rồi.

- Tô Thước, anh đáng ghét quá đi!

- Còn em thì khá đáng yêu. Nhưng rất "đáng" yêu đấy cái đuôi nhỏ à.
— QUẢNG CÁO —