Vì chuyện này mà cả đêm tôi ngủ không ngon. Thậm chí tôi còn tự hỏi không biết lúc trước theo Lâm Hạo Đông vào cái nghề này là đúng hay sai nữa. Không thể không nói… tôi hơi hối hận. Thế nhưng nếu cho tôi chọn lại lần nữa thì tôi cũng vẫn quyết định như thế thôi!
Hôm sau, tôi lơ mơ thất thểu đi tới quán café Ấn Tượng Xưa.
- Mới một đêm không gặp thôi mà, em đi cướp ngân hàng à?
Chu Mạn Như thấy mặt mũi tôi thâm tím thì cau mày hỏi.
- Không sao, em bị ngã.
Tôi trợn mắt nói dối.
Người sáng suốt nhìn qua là biết tôi đang nói dối, nhưng Chu Mạn Như không vạch trần:
- Lần sau đi đường phải cẩn thận một chút.
- Mặt khác, cô hi vọng em không làm chuyện ấu trĩ như đêm qua nữa.
Tôi ngẩng đầu lên, tìm lại mục đích đến đây của mình:
- Cô Chu, em nghĩ…
Nhìn đôi mắt trong sáng lạnh nhạt của Chu Mạn Như, ba chữ “theo đuổi cô” nghẹn ắng trong cổ họng. Tôi thấy mình ngập chìm
trong cảm giác tội lỗi, tôi đang cố lừa gạt tình cảm của một người phụ nữ chỉ vì đồng tiền.
- Nếu em vẫn muốn đùa thì tôi chẳng thấy có gì buồn cười cả.
Chu Mạn Như nhấp một ngụm café rồi nói:
- Dù em hành động vì lý do gì thì tôi cũng cảm ơn vì em đã nói đỡ cho tôi. Nhưng nếu em chỉ có hứng nhất thời thì tôi khuyên em
không nên làm việc không có kết quả như thế này nữa.
Ánh mắt của Chu Mạn Như như chứa tia X quang, nó phơi bày nội tâm dơ bẩn của tôi trước ánh mặt trời, khiến cho tôi không nơi
nương náu:
- Em thích cô thật mà.
Nói xong tôi quả thực muốn cắn đứt lưỡi mình luôn, nghe câu kia sao mà giả tạo thế không biết.
Tôi cứ tưởng nghe xong câu tỏ tình ba láp của tôi thì Chu Mạn Như sẽ cho rằng tôi đang đùa giỡn cô, nếu không sa sầm sắc mặt
thì cũng phải đứng lên bỏ đi mới đúng. Chẳng ngờ cô lại bỗng bật cười.
Tiếng cười này gọi ánh mắt tôi tập trung lên khuôn mặt của Chu Mạn Như. Tôi chưa bao giờ thấy Chu Mạn Như cười, lần nào cô
lên lớp cũng làm mặt lạnh. Không ngờ cô cười lên nhìn lại xinh đẹp thế, cho dù chỉ là cười châm chọc mà thôi.
- Thích tôi?
Chu Mạn Như hỏi ngược lại:
- Em dựa vào cái gì mà thích tôi? Em có thể cho tôi cuộc sống giàu sang không? Hay là em có thể nuôi tôi, để tôi không cần phải
bươn trải ra ngoài kiếm tiền nữa? Em chẳng làm được gì hết!
Cô liếc tôi đầy khinh bỉ:
- Tôi vốn không muốn đả kích em, thế nhưng em nhìn em đi, từ đầu đến chân không đáng hai trăm đồng tiền. Em chỉ có tí tiền
còm thì dựa vào đâu mà thích tôi cơ chứ?
Chỉ trong nháy mắt, Chu Mạn Như trở nên chanh chua như thể đã biến thành một người khác hẳn. Tôi muốn bao biện cho mình
một chút:
- Cuộc sống đâu chỉ có tiền…
- Em đừng có nói mấy cái cao xa với tôi!
Chu Mạn Như ngắt lời tôi:
- Tôi thực dụng thế đất, bao giờ em có thể thỏa mãn hết thảy nguyện vọng và mong muốn của tôi thì lại đến tìm tôi mà nói thích
đi, đến lúc đó có khi tôi sẽ đồng ý đấy.
Thấy Chu Mạn Như cầm túi đi thẳng trước mặt mà tôi không nói được một lời. Tôi căn bản không biết phải nói gì cho đúng. Tuy
những gì cô vừa nói hơi cay nghiệt đấy, nhưng không thể không thừa nhận là cô nói đâu có sai? Nhìn tình cảnh bây giờ thì đúng
là tôi không có tư cách mà theo đuổi cô ấy thật.
Tôi lê thân nặng trịch về phòng kí túc. Hoắc Chính thấy tôi bầm tím mặt mũi thì vội vàng chạy lại hỏi han:
- Tối hôm qua ông không làm theo lời tôi hay sao? Sao bị đánh te tua thế này?
- Đừng nói là cô Chu có người yêu rồi, hôm qua ông gặp người yêu cô ấy nên mới ăn tẩn nhé?
Cứ một lúc Hoắc Chính lại nảy ra một ý. Nếu không phải bây giờ tôi đang mệt người thì chắc chắn phải bổ đầu cậu ta ra xem thần
kinh não xếp kiểu gì.
- Nè giai ngành, cậu quen Lâm Hạo Đông không?
Hoắc Chính đột nhiên nói bên tai tôi bằng giọng điệu cực kì thần bí.