Lần này tôi cắn răng chi 200 đô tút tát mình từ đầu đến chân. Tục ngữ nói hay lắm, đàn bà là động vật sống theo cảm tính. Muốn gây ấn tượng tốt với một người phụ nữ thì hình tượng phải hợp mắt thẩm mỹ của người ta cái đã.
Tôi chọn một bộ u phục trông khá trưởng thành ở tiệm đồ cũ sau trường, rồi về phòng ngủ mượn gel xịt tóc, chải tóc mình thành
phong cách quý ông thành đạt. Sau một hồi vất vả, đừng nói là Hoắc Chính, ngay cả chính tôi cũng không tin người đàn ông
trong gương là bản thân mình!
- Đúng là người đẹp vì lụa, giai ngành à, ông càng ngày càng ra dáng mặt người dạ thú rồi đấy.
Hoắc Chính nói với giọng ghen tị.
- Lượn, ở đó mà ghen ăn tức ở đi!
Tôi hất tóc rồi tạo dáng cool ngầu:
- Thế nào, có khi nào cô Chu sẽ ngã mình dưới gấu quần u của anh đây không?
- Ông trai lơ quá rồi đấy!
…
Năm giờ rưỡi, tôi đi tới tiệm cơm đã hẹn, ban đầu còn có chút hồi hộp không yên.
Nửa tiếng đồng hồ từ từ trôi qua mà Chu Mạn Như không đến. Cô sẽ không cho tôi leo cây chứ? Tôi hơi lo lắng, người ta bảo lòng
dạ đàn bà như cây kim dưới biển còn gì. Tôi cảm thấy dựa vào ân tình lần trước tôi giúp cô thì có thể là cô sẽ đến, nhưng ai mà
biết được, lỡ may logic của cô không giống người thường thì sao?
May mà khi kim phút vừa chỉ số 12 thì một dáng hình uyển chuyển đã xuất hiện ở cửa tiệm.
Chu Mạn Như vừa đến thì đã thu hút không ít ánh mắt của đám đàn ông ngồi trong tiệm. Không biết có phải cô đang muốn ra oai
phủ đầu làm tôi thấy khó mà lui hay không, nhưng cảnh tượng này lại làm cho tôi nóng nảy đỏ ngầu cả mắt. Có lẽ là dục vọng
chiếm hữu mãnh liệt trong tâm hồn tôi đang làm càn làm bậy, tôi nghĩ, đùa nhau à, cô ấy là vợ tương lai của ông đây đấy! Sao có
thể để cho đám đầu trâu mặt ngựa mấy người nhìn lom lom như hổ rình mồi?
Thế là tôi chẳng nói chẳng rằng, hùng hổ bước tới cạnh Chu Mạn Như rồi vòng tay ôm chặt lấy eo cô để tuyên bố chủ quyền.
Khi vừa chạm vào Chu Mạn Như, tôi cảm thấy cả người cô cứng lại, thế nhưng cô không phản kháng. Thấy thế, tôi nhẹ nhàng thở
phào, nếu cô mà phản kháng thì tôi cũng không biết phải chui vào đâu nũa.
Ôm người đẹp trong lòng, tôi vui tươi hớn hở ngồi xuống bàn ăn
- Cô Chu, cô muốn ăn gì?
Tôi tự động coi nhẹ vẻ giận dữ ẩn nhẫn trên mặt cô mà đưa menu qua.
- Rốt cuộc em có thôi đi không?
Chu Mạn Như không nhận menu mà hạ giọng nói:
- Dù việc em làm khiến tôi rất cảm động, nhưng tôi chắc chắn sẽ không chấp nhận em!
Tôi lạnh ngắt cõi lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không hề để ý:
- Hôm nay em chỉ muốn mời cô đi ăn bữa cơm thôi, không có ý gì khác đâu.
- Tôi còn có việc, nếu em không còn việc gì nữa thì tôi…
- Coi như trả ân tình lúc trước, cô ngồi ăn với em bữa cơm cũng không được à?
Tôi vội vàng ngắt lời cô.
- Ăn bữa cơm đơn giản thôi mà, ăn xong em không cản cô nữa đâu.
Hai bàn tay buông dưới bàn siết chặt vào nhau, giọng nói của tôi cũng mang âm van vỉ.
Chu Mạn Như đã rời ghế rồi. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:
- Được rồi, nhưng bữa cơm này để tôi mời em, coi như là tôi trả ơn em hôm trước.
Nghe đến câu này, rốt cuộc tôi cũng thả lỏng người. Nếu cô không đồng ý thì bao nhiêu cố gắng của tôi khi trước đều đổ sông đổ
bể hết.
Phục vụ mau chóng bưng đồ ăn lên. Trong cả bữa ăn, tôi làm đúng những gì đã hứa, không nói một câu nào. Có lẽ là thấy tôi
không nói gì nên Chu Mạn Như cũng không căng thẳng như lúc đầu nữa.
Lúc tính tiền, cô nói với tôi bằng giọng điệu bình thản:
- Chúng ta là quan hệ thầy trò, cũng chỉ có thể là thầy trò mà thôi. Em đừng mơ mộng hão huyền nữa.