Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 52: Gả cho ba của bạn trai



Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 52: Gả cho ba của bạn trai. (6)

Bùi Hồi: "Nên thường xuyên xoa ấn huyệt đạo thì mới tốt cho thân thể. Có lẻ sẽ hơi đau, ngài nhịn một tí." Căn dặn xong xuôi, cậu liền giảm chút lực tay để xoa bóp cho huyệt đạo ở chân của Tạ Tích, thuận tiện xoa lên bắp chân, cũng xoa bóp cho gân mạch ấm áp. Không lâu sau đầu liền đầy mồ hôi, cậu tiện tay xoa xoa: "Mỗi ngày tới xoa bóp một lần, một thời gian sau, thân thể sẽ tốt lên."

Dừng lại chốc lát, Bùi Hồi ngẩng đầu hỏi: "Tạ tiên sinh mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện sao?"

Tạ Tích rũ mắt, che lại ɖu͙ƈ vọng trong mắt. "Trêи lầu có phòng tập thể hình, trừ phi mắc bệnh, nếu không sẽ không bỏ việc rèn luyện."

Bùi Hồi gật gật đầu: "Chẳng trách, kỳ thật Tạ tiên sinh rất khỏe mạnh, chính là bên trong quá kém, cho nên không thể nào thấy hiệu quả. Nếu là cơ sở đặt vững, có lẽ ngài có thể chọn học một ít công phu nội gia, không chỉ cường thân kiện thể còn có thể sống lâu."

Tạ Tích nhấc chân từ trong thùng ngâm chân lên, tiếp nhận khăn do lão quản gia đưa tới lau khô mấy giọt nước, làm như lơ đãng hỏi: "Không phải là tập võ tuổi càng nhỏ mới càng tốt?"

Bùi Hồi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tạ Tích, từ cần cổ đến thân người, tứ chi, ánh mắt bình tĩnh như là máy quét người, Tạ Tích không khỏi bật cười: "Cậu là đang nhìn căn cốt của tôi?"

Bùi Hồi gật đầu: "Chỉ là tôi không có lợi hại như sư phụ, không thấy được."

Tạ Tích thần sắc nhàn nhạt: "Tôi không thích hợp tập võ." Tập võ có thể cường thân kiện thể, hắn không phải chưa từng thử.

"Chuyện đó cũng không nhất định. Võ học chân chính vừa nhìn là xem ngộ tính, thứ hai là xem gân cốt, cuối cùng mới nhìn tuổi tác. Có mấy người từ nhỏ tập võ, cuối cùng vẫn chỉ học được thường thường, có mấy người bốn mươi, năm mươi hàng năm tập công phu nội gia sẽ thành võ sư một đời. Cho nên chủ yếu vẫn là xem ngộ tính, gân cốt ngược lại là thứ yếu. Người trước thuộc về bẩm sinh, người sau thuộc về chăm chỉ, thông qua tháng ngày tích lũy luyện tập."

Nghe vậy, lão quản gia hỏi: "Gân cốt chỉ là thứ yếu? Với người tập võ, gân cốt không phải quan trọng nhất sao?"

Bùi Hồi: "Không phải. Gân cốt kỳ thực chỉ là tố chất thân thể, thể năng, tuổi còn nhỏ cũng không gây ra gì to lớn. Tuổi tác càng lớn, xương cốt cứng rồi thì dễ dàng bị thương, thế nhưng phương diện thể năng nếu như vẫn luôn rèn luyện thì vẫn có thể bảo trì, hơn nữa có thể lựa chọn nhiều loại công phu nội gia mà luyện. Ngộ tính thì lại khác, là bẩm sinh, xem cá nhân mỗi người."

Tạ Tích: "Cậu vừa nãy nhìn chằm chằm tôi nửa ngày, cảm thấy gân cốt của tôi thế nào?"

Bùi Hồi: "Tôi nhìn không ra, sư phụ tôi tài năng hơn. Tôi thì phải mò cốt mới được."

Tạ Tích: "Mò cốt?"

Bùi Hồi gật đầu, tay đụng nhẹ cánh tay của Tạ Tích: "Cái kiểu sờ nắn xương cốt cả người mới có thể phán đoán, rất nhiều người trưởng thành không quá tình nguyện cho mò cốt, cảm thấy bị mạo phạm."

Tạ Tích hơi híp mắt lại, khóe môi mang tới ý cười ôn hòa: "Tôi không cảm thấy vậy. Nếu như tập võ thật sự có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, tôi rất tình nguyện bị mò cốt." (liêm sĩ anh ơi:)))

Lão quản gia: Hả?

Bùi Hồi liền thoả mãn cái tính cách lập dị này của Tạ Tích, tay cậu vỗ mu bàn tay Tạ Tích nói rằng: "Để tôi tìm thời gian mò cốt giúp ngài."

Tạ Tích rũ mắt nhìn bàn tay ấm áp kia phủ lên mu bàn tay mình, ý cười nơi khóe môi sâu sắc thêm: "Được."

Lão quản gia: Hả hả??

Bùi Hồi đến tìm Tạ Tích mượn một quyển sách nguyên văn được đặt trêи giá sách cao nhất, nếu như muốn lấy thì phải cần một cái thang bắt lên. Mà cái thang đang ở trêи phòng tạp vật, còn phải chạy đi di chuyển, cậu ngại phiền phức. Vì vậy lén lút dò xét xem Tạ Tích ở cách đó không xa đang quay lưng đối với mình, một chân đạp lên trêи tấm gỗ, hai- ba bước nhảy lên giá sách, nhanh chóng đem sách nguyên văn rút ra, vững vàng tiếp đất.

Động tác so với khỉ còn linh hoạt hơn, hơn nữa người nhẹ như yến, ở tại tình huống này cũng không để giá sách sụp đổ.

Bùi Hồi búng búng mặt bìa sách, quay người ngẩng đầu thì đối diện hai mắt Tạ Tích, nhất thời sửng sốt. Tạ Tích lộ ra nụ cười: "Khinh công?"

Chần chờ nửa ngày, Bùi Hồi vuốt mũi nói rằng: "Coi như thế đi, mà cũng không lợi hại như trêи tivi hay diễn đâu."

Tạ Tích: "Lại đây." Bùi Hồi đi đến bên cạnh hắn, bị hắn lôi kéo xuống ghế nằm. Cái ghế nằm này rất lớn, một người nằm thì rộng rãi, hai người có vẻ hơi chen. Tạ Tích đè lại vai Bùi Hồi, đem cậu đặt ở trêи ghế nằm, làm cho cậu cùng chính mình sóng vai nằm sau đó lấy quyển sách nguyên văn trong tay cậu mở ra nhìn qua: "Tại sao lại xem quyển sách này?"

Vai bên phải, cánh tay cùng cái đùi lớn của Bùi Hồi đều dính sát với Tạ Tích, trong mũi đều là mùi đàn hương. Có chút mê hồn, ngoan ngoãn mà trả lời: "Muốn thi học vị tiến sĩ."

Sư phụ yêu cầu, không chỉ phải có bằng tốt nghiệp danh giáo còn phải thi đậu học vị tiến sĩ. Hiện tại đã thi đậu đại học Hải Thành, mà thành tích khóa văn hóa tương đối thấp, tóm lại là chưa từng trải qua hệ thống học tập cùng thi cử. Loại thành tích của cậu đợi đến sau khi tốt nghiệp lấy bằng cũng không khó, nhưng nếu muốn tiếp tục đào tạo học cao hơn thì không được.

Bùi Hồi ưu sầu thở dài: "Hiện tại coi như luyện võ, yêu cầu thấp nhất cũng phải là thạc sĩ." Nhìn chung cấp bậc võ thuật huấn luyện viên của những quốc gia kia, cơ bản đều là học vị tiến sĩ. Cậu chỉ là một sinh viên chính quy tốt nghiệp và không có bằng cấp cao, trà trộn vào trong không phải rất ngại ngùng sao? Thay vào đó cố gắng thật tốt

Làm rạng rỡ tổ tông, con đường chấn hưng sư môn quả nhiên khó khăn tầng tầng lớp lớp.

Tạ Tích: "Vậy nên mới lấy quyển sách này tính làm thư sinh gặm đọc?"

Bùi Hồi: "Chứ nếu không thì phải làm gì?"

Tạ Tích: "... Tôi dạy cho cậu đi."

Bùi Hồi bán tín bán nghi, mãi đến tận khi cậu được Tạ Tích giảng giải hệ thống quy nạp, vốn dĩ đầu còn chưa có kế hoạch thi cử gì thì đã được Tạ Tích an bài đến rõ rõ ràng ràng. Gặp phải bất kỳ nan đề gì, hắn đều có thể giải đáp, thậm chí gặp đề IQ cao, Tạ Tích cũng có thể thoải mái giải đáp ra được, phảng phất như không có bất cứ vấn đề gì có thể làm khó hắn.

Lòng kính trọng sùng bái không khỏi bay lên, thông qua từng ngày ở chung, Bùi Hồi càng ngày càng có thể phát hiện Tạ tiên sinh rất có mị lực. Hắn trầm ổn bình tĩnh, tri thức uyên bác, ôn văn nhĩ nhã, ở chung cùng hắn rất vui vẻ, bởi vì hắn rất biết chăm sóc người khác. Bùi Hồi chỉ cần ở cạnh hắn thì toàn thân toàn tâm sẽ thả lỏng, tín nhiệm hắn, quan trọng nhất là, Tạ Tích còn có thể dựa theo sở thích của cậu mà xuống bếp tự mình chỉ đạo đầu bếp nấu món đó.

Mỗi ngày, Bùi Hồi cũng sẽ tới tìm hắn lúc chạng vạng năm giờ sáng, trước hết cậu ở bên cạnh quan sát cách nấu ăn như thế nào —— tuy rằng, dù thế nào cũng không học ra được cái gì, nhưng là đã không còn người để ý hoặc nhắc nhở cậu nữa. Lúc sau ngồi cùng bàn ăn cơm, ăn hết món ăn rồi lại học tập, gần tới chín giờ, Bùi Hồi thì lại kiên trì giúp Tạ Tích ngâm chân và xoa bóp huyệt đạo.

Hôm nay giúp Tạ Tích xoa bóp xong, Bùi Hồi đứng dậy rửa tay, sau khi trở lại bị Tạ Tích cầm lấy tay lau. Nhiều ngày trôi qua, cậu đã hình thành thói quen được Tạ tiên sinh hầu hạ, tự mình nói rằng: "Ngay mai tôi có một bao hàng chuyển phát nhanh, phiền Tạ tiên sinh lưu ý một chút, thuận tiện giúp tôi nhận hàng."

Động tác lau chùi của Tạ Tích ngừng lại: "Hàng chuyển phát nhanh?"

Bùi Hồi: "Không phải mấy thứ lần trước mua, lần này gửi lại đây là dược liệu. Điều dưỡng thân thể phải từ trong ra ngoài, khắp toàn thân từ trêи xuống dưới, không phải chỉ ngâm chân là được."

Tạ Tích liền tiếp tục lau tay giúp cậu: "Ngày mai phải ra ngoài sao?"

Bùi Hồi: "Tôi phải đi đại học Hải Thành có chút chuyện, còn có, hiệu trưởng trường cấp ba thuộc đại học Hải Thành cũng kêu tôi ngày mai đi qua một chuyến." Cậu vốn là muốn tới ban thể ɖu͙ƈ đại học Hải Thành báo tin, đến dạy ở trường cấp ba Hải Thành là do một vị sư đệ giao phó, nhờ cậu thay người đó chăm nom mấy em học sinh lớp trọng điểm.

Tạ Tích: "Cậu không phải được cho nghỉ hai tuần lễ à? Vậy mà còn gọi cậu qua."

Bùi Hồi: "Tạ tiên sinh làm sao biết tôi bị cho nghỉ hai tuần?"

Tất nhiên là điều tra, nhưng Tạ Tích sẽ không ngốc mà nói ra. Hắn nói rằng: "Lúc cậu cùng chú Dũng tán chuyện có nói qua, tôi vừa vặn nghe được."

"Ồ." Bùi Hồi không cảm thấy có gì không đúng, sau khi Tạ Tích giúp cậu lau xong ngón tay ướt nhẹp thì cậu tự nhiên ngồi xuống, cùng Tạ Tích vai kề vai, không có ý thức đến khoảng cách thân cận trong lời nói giữa bọn họ. "Lúc trước tôi gây ra chút chuyện, nhà bọn người kia tìm đến tới trường đòi công đạo. Hiệu trưởng hết cách rồi, cho nên quay lại tìm tôi. Tôi nghĩ cùng lắm thì từ chức bỏ đi thôi, cũng không có gì."

Tạ Tích vỗ vỗ đầu Bùi Hồi: "Nếu xảy ra vấn đề gì thì nhớ tới tìm tôi." Tâm lý nghĩ ngợi, hai mươi mấy người bị thương cũng là có tội đáng chịu, mặc dù trong đó có mấy người có gia thế bối cảnh, nhưng thật sự không đáng sợ, không có gì ghê gớm.

Ngược lại là Lưu gia... Tâm lớn, mù quáng mà không thấy rõ địa vị của chính mình, cứ thích gây chuyện phiền toái.

Bùi Hồi đáp một tiếng rồi cầm sách đọc, mãi đến tận khi gần mười giờ mới quay về tòa nhà phụ. Tạ Tích đưa cậu xuống lầu, kết quả là ở dưới lầu vừa vặn gặp được Tạ Kỳ Phong mới vừa về.

Cái này quả nhiên là trùng hợp, cho tới hôm nay Tạ Kỳ Phong phát hiện tài khoản mình bị đóng băng, muốn gọi điện thoại hỏi lại nhớ tới Tạ Tích ở nhà chưa bao giờ nhận điện thoại. Người ngoài nếu muốn liên lạc với hắn, bình thường là thông qua trợ lý. Người khác cho là Tạ Tích có số tư nhân, kỳ thực không có, coi như là muốn gặp hắn cũng phải thông qua quản gia. Mà quản gia ở bên cạnh Tạ Tích kia, bình thường nếu Tạ Kỳ Phong gặp chuyện phiền nhiễu gì thì phải tự mình tới tìm Tạ Tích, chứ ông ấy không chuyển lời giúp.

Tạ Kỳ Phong không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là quay về biệt viện tìm đến Tạ Tích, kết quả mới vừa vào cửa thì nhìn thấy người ba trêи danh nghĩa của mình cùng vị bạn trai trêи danh nghĩa một trước một sau từ trêи lâu đi xuống. Trong lòng cậu ta hiện lên một vệt cảm giác quái dị, mà chưa nghĩ quá nhiều thì quên sạch sành sanh, lo lắng Bùi Hồi lòi đuôi nên liền chạy nhanh lên, tiện tay ôm vai Bùi Hồi, ngay sau đó duỗi tay nắm mu bàn tay thì cảm nhận một cổ nóng bỏng.

Cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu, thấy biểu tình của Tạ Tích bình tĩnh không có gợn sóng gì, nghĩ là ảo giác. Vì vậy cúi đầu nói: "Tiểu Tuyên, em đừng có hở là quấy rối ba anh nghỉ ngơi."

Chưa phân tốt xấu gì vừa quay đầu đã chê trách, Bùi Hồi cũng bội phục Tạ Kỳ Phong, nhưng vì xem trọng hai trăm vạn nên cậu vẫn lộ ra nụ cười áy náy: "Lúc này tôi đang tính rời khỏi."

Mí mắt Tạ Tích không tự chủ nhảy một cái, khi Bùi Hồi đối mặt Tạ Kỳ Phong nói cười, thái độ cẩn thận làm cho hắn cảm thấy có chút chói mắt. Bởi vì quá coi trọng, quá yêu thích, cho nên tự hạ thấp chính mình, vì vậy mới hiện ra vẻ thấp kém cùng cẩn thận từng li từng tí một như vậy.

"Trở về rồi sao?" Tạ Tích liếc mắt nhìn Bùi Hồi, ánh mắt người kia căn bản không rơi xuống trêи người mình. Hắn chợt nhớ tới, tất cả chuyện Bùi Hồi làm cho hắn cũng vì Tạ Kỳ Phong. "Đến phòng sách gặp tôi."

"Vâng, ba. Trước tiên để con nói mấy câu với tiểu Tuyên." Tạ Kỳ Phong hướng về phía Tạ Tích cười cười lấy lòng, sau đó lôi kéo Bùi Hồi tới cửa gầm nhẹ: "Tôi nhắc nhở cậu, đừng sinh ra cái tâm tư không nên có! Làm tốt bổn phận của cậu đi, nếu không tôi không chỉ có thể làm cậu lăn đi nhặt rác thải trêи phố giữa trời lạnh, mà còn có thể cho cậu lăn trở về xó xỉn của mình!"

Xì, khó hầu hạ giống như mấy người nhà giàu được nghe trong lời đồn. Nhịn, Tạ Kỳ Phong quả nhiên chính là người tiêu biểu lớn lên trong cái thế giới này.

Tâm lý Bùi Hồi đem Tạ Kỳ Phong đánh thành đầu heo, trêи mặt vẫn hòa hòa khí khí mà nói: "Tôi đang lấy lòng Tạ tiên sinh, bổn phận đã tận lực làm được. Còn bạn học Tạ Kỳ Phong này, xin cậu đừng đem mấy chuyện giảm chỉ số thông minh của mình tới trước mặt tôi. Chọc giận tôi, cậu cũng không dễ chịu đâu." Xem đi, đến cả Bùi Hồi cũng tốt tính khuyên bảo, đổi thành cậu trước đây khi bản thân còn chưa hiểu chuyện, khả năng cao là đã đánh gãy chân và tay của Tạ Kỳ Phong luôn chứ chẳng buồn nói nhiều.

Bùi Hồi cảm thán, quả nhiên đây chính là do trải qua xã hội tàn khốc vô tình mà trưởng thành.

Tạ Kỳ Phong: "..." Gương mặt run rẩy, luôn tự cho là Bùi Hồi hòa đồng nhưng kì thực lại lạnh lùng nghiêm nghị không thôi. Cỗ cường hãn khϊế͙p͙ người kia như kiếm khí xông thẳng tới trán, thiếu chút nữa làm cho cậu tưởng rằng chính mình đang đối diện với Tạ Tích nổi giận. "Nói chung, cậu tốt nhất đừng tự cho là mình thông minh. Ba tôi rất thông minh, ở gần hắn quá rất dễ bị phát hiện. Bảo vệ bí mật là điều kiện được ưu tiên nhất, nếu như cậu bị ba tôi phát hiện, tôi chỉ có thể mời cầu rời đi."

Bùi Hồi rất tự tin: "Yên tâm đi, đến nay cũng không ai phát hiện thân phận tôi có gì không đúng."

—— kỳ thực người nên biết, người không nên biết, trêи căn bản đều biết hết rồi.

Sắc mặt Tạ Kỳ Phong hòa hoãn không ít: "Vậy thì tốt, cậu an ổn trông coi bản thân, chờ mọi chuyện kết thúc, tôi lập tức chuyển tiền cho cậu. Thậm chí nếu cậu muốn tìm một công việc tốt, tôi cũng có thể nhờ quan hệ tìm giúp."

Bùi Hồi: "Tôi cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, trước sau vẹn toàn."

Tạ Kỳ Phong lộ ra ý cười tán thành: "Xem ra chúng ta đạt thành nhất trí, cậu đi về trước đi, nếu có cần gì, nói cho tôi một tiếng." Đối với người biết nghe lời, cậu từ trước đến giờ luôn rất hào phóng.

Nói thật, ngoại trừ tra, ưu điểm của Tạ Kỳ Phong không ít, nếu không theo nội dung bộ phim nguyên bản cũng không có nhiều người yêu thích cậu ta như vậy. Bất kể là 'Bùi Hồi' thấp kém hay là Kiều Tuyên ưu tú như, dây dưa mười mấy năm cũng không thể buông xuống, đủ thấy bản thân cậu ta vẫn rất có mị lực.

Nhưng là dù có thành thục thận trọng có mị lực hơn thì vẫn không sánh bằng Tạ Tích, vì được đặt chung để so sánh nên Tạ Kỳ Phong tựa hồ bị rớt xuống thành cặn bã.

Bùi Hồi cười cười: "Vậy tôi đi về trước." Nói xong, hướng chỗ Tạ Tích phất tay một cái rồi rời đi.

Mà Tạ Tích đứng ở góc độ đó nhìn, hắn thấy Tạ Kỳ Phong làm mặt lạnh nói lời ác độc với Bùi Hồi, mà Bùi Hồi cẩn thận từng li từng tí một cười thuận theo. Nhìn Tạ Kỳ Phong một cách thâm tình chăm chú, biết rõ bị lợi dụng cũng cam tâm tình nguyện.

Trong lòng Tạ Tích không thoải mái, tiếp theo đó nhìn đến hình ảnh Bùi Hồi nở nụ cười cùng Tạ Kỳ Phong nhìn nhau, tim giống như bị nghẹt thở đau đớn truyền đến nơi thần kinh. Hắn thấy Tạ Kỳ Phong đến gần, lần đầu cảm thấy được đứa cháu họ ngoại này... rất chướng mắt.

Tạ Kỳ Phong đến gặp Tạ Tích sau một giây kia, nụ cười trêи mặt bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lộ ra một trận sợ hãi. Tạ Tích một thân một mình, mặt không thay đổi đứng ở trêи cầu thang, ánh đèn chiếu từ trêи đỉnh đầu hắn chiếu xuống, lại làm cho Tạ Kỳ Phong chớp mắt nảy sinh ảo giác, phảng phất như nhìn thấy phía sau Tạ Tích có bóng tối vô cùng vô tận đang dần lan tràn ra.

"Ba?"

Tạ Tích liếc mắt nhìn cậu, quay người lên lầu.

Bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, cả người Tạ Kỳ Phong nổi lên một tầng da gà, hiện giờ rốt cục có thể chắc chắn rằng Cậu của mình đang rất không vui. Trong khoảng thời gian ngắn lại có chút hối hận không nên trở về, ai biết vừa trở về lại vừa vặn đụng tới họng súng. Sau đó nhớ đến Bùi Hồi, mỗi ngày đối mặt với người Cậu cao thâm khó dò hay hù chết người lại còn phải nỗ lực lấy lòng, có khả năng rất không khéo đụng vào nòng súng.

Mặc dù là tình huống như thế mà vẫn không từ bỏ, kiên trì lấy lòng, xem ra rất là chuyên nghiệp. Nghĩ như vậy, Tạ Kỳ Phong liền quyết định chờ chút nữa quay về tòa nhà phụ cho Bùi Hồi một nguyện vọng, đồng thời nhắc nhở cậu chú ý an toàn đừng lại chạy loạn lung tung.

Sắp xếp mọi thứ hoàn hoàn mỹ mỹ, Tạ Kỳ Phong cũng không cân nhắc đến chuyện chính mình rất có thể sẽ không được trở về tòa nhà phụ, bởi vì người Cậu này của cậu, là ba nuôi trêи danh nghĩa mười mấy năm sẽ không để cho cậu quay về tòa nhà phụ tiếp tục dây dưa với Bùi Hồi.

Tối hôm qua, trời hạ xuống trận tuyết lớn, vừa sáng sớm, khắp đất trời toàn là tuyết trắng xóa. Trước đây Bùi Hồi ở trong núi, rất ít khi nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy, vậy nên hưng phấn chạy ra ngoài nặn người tuyết.

Tạ Tích đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn cậu, mà Bùi Hồi ở phía dưới vẫy tay với hắn: "Tạ tiên sinh, ngài muốn xuống dưới không?"

Tạ Tích cười cười, lắc đầu một cái, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện công ty gửi tới. Qua nửa ngày thì ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Bùi Hồi, không tự chủ toát ra vẻ nhu hòa.

Lão quản gia tiến vào đưa trà nóng, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt này của tiên sinh, tâm lý 'lộp bộp' một chút. Ông thuận tiện nhìn theo ánh mắt của hắn, thì thấy Bùi Hồi dưới lầu, không khỏi có chút phát sầu. Nếu như tiên sinh cùng Bùi Hồi nảy sinh tình cảm, ông cũng tình nguyện, nhưng quan hệ của Bùi Hồi cùng thiếu gia không minh bạch.

Cậu cùng cháu trai dây dưa với một người, nói chung cũng không quá tốt.

Tạ Tích đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt âm lạnh khiến lão quản gia kinh hãi không thôi. Tạ Tích thấy người tới là quản gia, thu hồi ánh mắt: "Để xuống đi. Trước tiên đi chuẩn bị nước nóng cùng trà gừng, các loại... Hồi Hồi tiến vào thì cho cậu ấy uống đuổi khí lạnh."

Cả khuôn mặt già nua nhăn nheo của lão quản gia run lên, Hồi Hồi là nhũ danh, rõ ràng là chính miệng Hồi Hồi nói cho ông biết thôi mà, kết quả vừa quay đầu liền bị tiên sinh đoạt lấy mất. Những khi có mặt tiên sinh mà ông gọi Hồi Hồi, tiên sinh liền dùng đôi mắt không phải của người kia nhìn, khí độ nhỏ hẹp đến cực điểm.

Sau khi lão quản gia rời đi, Tạ Tích cưỡng bách chính mình phải hết sức chuyên chú xử lý văn kiện, bất tri bất giác thời gian trôi qua. Sau một lúc lâu, ở bên cạnh truyền đến âm thanh vang lên giòn giã 'Cộc cộc', quay đầu nhìn lại, phát hiện là Bùi Hồi đang gõ cửa sổ. Tạ Tích mở cửa sổ ra, nắm chặt lấy tay Bùi Hồi đem cậu kéo vào trong: "Nơi này là lầu hai, cẩn thận đừng để té xuống."

Bùi Hồi một tay để sau lưng, nói rằng: "Tôi không sao." Cậu chuyên môn lựa địa phương an toàn vững chắc đạp lên, nếu mà ngã xuống cũng không sợ. Phía dưới tuyết chồng chất dầy như vậy, cậu cũng biết cách tự bảo vệ mình. "Cho dù có té xuống cũng sẽ không có chuyện gì đâu."

Tạ Tích: "Cho dù là vậy thì sao lại không đi cửa chính? Tìm tôi có việc gì?"

Tay Bùi Hồi từ sau lưng vươn ra, cầm trong tay một cành bạch mai: "Cho ngài, Tạ tiên sinh."

Tạ Tích sửng sốt: "Cậu leo cửa sổ liền chỉ vì đưa cho tôi một cành hoa mai này." Hắn tiếp nhận cạnh hoa, hoa mai thanh u tràn đầy cõi lòng.

Bùi Hồi dùng cả tay và chân bò vào từ cửa sổ, nghe vậy nói rằng: "Hoa mai nở ở trong đình viện, trắng noãn mỹ lệ, mùi cũng rất thơm. Tôi quay đầu hướng lên trêи nhìn thì lại thấy tiên sinh, lúc đó liền nghĩ, nhất định phải đưa một cành hoa mai cho tiên sinh. Tay tiên sinh cầm hoa mai, khẳng định là rất dễ nhìn."

Nghĩ tới liền làm, quả nhiên là rất dễ nhìn.

Bùi Hồi vui vui vẻ vẻ: "Chứng minh rằng ánh mắt của tôi rất tốt."

Tạ Tích bật cười, hướng về phía cái trán Bùi Hồi búng một cái, thấy khắp người cậu đều là hoa tuyết liền đuổi cậu vào phòng tắm rửa ráy: "Canh gừng đã chuẩn bị tốt, chờ cậu đi ra là có thể uống. Quần áo đều ở trong phòng tắm, cậu thay ra là được."

Nhìn theo bóng dáng Bùi Hồi tiến vào phòng tắm, nghe tiếng nước bên trong ào ào ào, ánh mắt Tạ Tích xa xăm nhìn chăm chú cành bạch mai trong tay. Bạch mai cao cao tại thượng, rồi mùi hương hoa mai thơm nức mũi, ở trong mắt Bùi Hồi, có lẽ hắn chính là giống như bạch mai phẩm chất cao thượng. Mà tình huống thực tế lại tương phản, hắn cũng không phải là người cao thượng gì, vô tâm vô tình cũng rất ích kỷ bá đạo.

Bùi Hồi nhất định là hoàn toàn tín nhiệm hắn, nhưng hắn muốn đánh nát phần tín nhiệm này.

Tạ Tích mơ hồ có thể nhận ra được, nơi sâu nhất trong tâm, con dã thú ngủ đông bị giam cầm ở nơi âm u nhất đã bắt đầu rục rà rục rịch.

Tìm một lọ hoa cổ đắt giá trêи cái tủ gỗ, đem cành bạch mai phổ thông kia cắm vào, sau đó đặt tại vị trí vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy. Động tác nhẹ, mấy cánh hoa mai rơi xuống, Tạ Tích nhặt từng cái lên gắn lại thật tốt, vô cùng quý trọng.

Không lâu sau, Bùi Hồi từ trong phòng tắm đi ra với mái tóc ướt nhẹp, trêи người mặc một bộ quần áo ở nhà lớn hơn một số. Bộ quần áo kia chất liệu tơ lụa, cổ áo và phía sau lưng ẩm ướt dính một đám lớn. Do trêи người chưa lâu khô ráo nước, cũng tại tình huống này khiến bộ quần áo số lớn ướt sũng.

Hơi nước phả vào mặt, mái tóc ướt nhẹp màu đen, sau khi dính nước càng lộ ra da thịt trắng nõn, mặt mày đẹp như tranh, môi hồng răng trắng, lúc thường màu sắc đã rất đẹp vào thời khắc này lại càng động lòng người hơn. Quần áo tơ lụa ẩm ướt dính sát lên thân thể, từ từ trong suốt, nửa chặn nửa che phong tình như vậy, càng đem cái gọi là vô ý câu dẫn và đòi mạng giải thích đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Rõ ràng vô cùng dụ người, rõ ràng là đang câu dẫn người, biểu tình lại ngây thơ vô tội, không cảm giác được chút nào, chính mình còn lạnh lẽo minh mẫn khiến người khác không dám tới gần. Đối với mị lực của chính mình không cảm giác được chút nào, thản nhiên quá mức.

Có phải cậu thật sự cho rằng hắn là quân tử? Vẫn luôn xem hắn là ba mà thật tâm đối xử, cho nên không có sinh ra chút tâm tư kiều diễm nào? Nếu quả thật nghĩ như thế, vậy cậu sai rồi, sai vô cùng. Cậu cần phải có tâm đề phòng đối với người khác, không thể tùy tiện toàn tâm tín nhiệm, nếu không nhất định sẽ bị lừa gạt.

—— Vậy nên, cho dù có bị lừa gạt, cũng là chuyện tất nhiên nhỉ.

Ngược lại nếu là bị lừa gạt, không bằng để hắn tự mình giáo ɖu͙ƈ. Dạy cậu, phải phòng bị nam nữ nhân trêи đời này có tâm tư sở hữu cậu, nhưng trừ Tạ Tích hắn ra.

Tạ Tích chậm rãi lộ ra nụ cười ôn nhu vô cùng, đối với Bùi Hồi nói rằng: "Lại đây, tôi giúp cậu lau tóc."

Ở bên ngoài trời quang trăng sáng, nhân vật ôn nhuận nhu ngọc, kéo xuống vỏ ngoài thì bên trong lại là âm u cực điểm, ɖu͙ƈ vọng nảy sinh, vì thỏa mãn phần ɖu͙ƈ vọng tham lam kia mà không chừa thủ đoạn ác quỷ nào.

Tạ Tích rất ôn nhu, bất kể là lau tóc tai hay là động tác xoa bóp da đầu đều rất đúng lực, Bùi Hồi thoải mái đến thiếu chút nữa ngủ gục. Cậu híp mắt, mở ra cái bụng, không hề đề phòng đem chính mình hoàn toàn đặt ở trước mặt con thú hoang mơ ước cậu, hơn nữa cũng không hề tự giác, lại không nghĩ được rằng cái người tha thiết ước mơ cậu lại chính là người ba chồng nuôi này.

Trước đây, sư phụ cùng mấy vị đại sư đệ chăm sóc cậu, phương pháp đều có chút thô thiển, không có phụ nữ, căn bản không được quan tâm tỉ mỉ. Sau đó sư phụ thu nhận thêm sư muội, mà nam nữ có phòng riêng, hơn nữa cùng với chuyện cậu muốn có ba không giống nhau.

Tạ tiên sinh thật sự thỏa mãn hết thảy ý nghĩ hoàn mỹ vừa người ba cậu mơ ước, thật là tốt mà.

Nếu mà Tạ tiên sinh thực sự là ba của cậu thì tốt rồi.

Nghĩ như thế, Bùi Hồi cũng đem ý nghĩ trong lòng nói ra, nhưng mà nhận được đáp trả là sự bất động của người kia. Bùi Hồi có thói quen được cưng chìu, vì vậy trực tiếp đè tay Tạ Tích nói rằng: "Tạ tiên sinh, đừng ngừng chứ."

Cậu chỉ nghe được giọng Tạ Tích hơi thấp trả lời: "Tôi không muốn làm ba của cậu một chút nào."

Bùi Hồi sửng sốt, do dự ngẩng đầu nhìn Tạ Tích, sắc mặt người sau bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt. Cậu bỗng nhiên ý thức được thân phận của chính mình cùng Tạ tiên sinh khác nhau một trời một vực, chuyện cậu vừa nhắc tới trong phút chốc là chuyện không nên vọng tưởng. Hắn nói lời này đi ra, nghe vào trong tai người khác, giống như nhiều lần nhắc nhở cậu đừng vọng tưởng được gả vào Tạ gia vậy sao?

Tuy rằng tâm lý hơi chút mất mát, chỉ là Bùi Hồi vẫn rất hiểu chuyện. Cậu lúc này giải thích: "Tôi không có ý gì cả, Tạ tiên sinh đừng hiểu lầm. Chỉ là —— "

Tạ Tích hướng người tới gần đánh gãy lời Bùi Hồi sắp sửa nói ra khỏi miệng, cậu ngơ ngác nhìn người kia ở khoảng cách gần, cơ hồ như sắp hôn vào mặt Tạ tiên sinh. "Tạ tiên sinh..." Ngài có thể đừng áp quá gần vậy được không?

Tạ Tích hài hước nói: "Nhưng làm con nuôi tôi thì vẫn có thể."

Thời điểm trêи giường không chịu nổi mà kêu một tiếng như vậy, cũng đủ kϊƈɦ thích.

Bùi Hồi không biết lời nói của ba nuôi có bao hàm cái ý khác, lúng ta lúng túng nói: "Ồ... Vậy cũng được."

Tạ Tích cười khẽ: "Giỡn mà thôi, chớ coi là thật." Nếu có quan hệ cũng phải là Tạ phu nhân, chứ không phải là con nuôi. Hắn thu hồi nụ cười, vỗ vỗ vai Bùi Hồi: "Trở về đi, đừng tiếp tục chơi trong tuyết."

Nếu mà còn không đi, hắn liền không thể bình tĩnh dìm con thú trong người mình lại được đâu.

P/s: tình hình là chương này ngâm hơi lâu, sắp Tết rồi nên hơi bận ấy mấy chế. Mn dọn nhà chưaaa:3