Cẩm Tú Lan San

Chương 1



(Văn án)

 

Năm mười sáu tuổi, ta bị Thái tử từ hôn.

 

Chẳng mấy chốc, ta trở thành trò cười lớn nhất của cả Kinh Thành.

 

Chỉ vì hắn từ hôn với ta để cưới người muội muội vốn dĩ vô danh tiểu tốt của ta.

 

Từ hôn với đích nữ để cưới thứ nữ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc.

 

Thế nhưng, ta chẳng hề bận tâm, thậm chí còn muốn bật cười!

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Sống lại một đời, ta thật sự muốn xem nàng ta còn có thể dậy sóng thế nào...

 

1

 

Ta tên là Tống Ngọc Cẩm.

 

Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc của Đại Lương, mẹ ta là Hoài An Quận chúa được Tiên hoàng phong tặng, các huynh trưởng của ta đều đã lập nhiều chiến công hiển hách.

 

Nhà họ Tống chúng ta có thể được xem là gia tộc thịnh vượng nhất và đáng ngưỡng mộ nhất của Đại Lương.

 

Cuộc hôn nhân giữa ta và Thái tử được định đoạt khi ta lần đầu vào cung bái kiến lúc sáu tuổi, do chính tay Hoàng thượng ban cho.

 

Hoàng thượng khen ngợi ta có dung mạo tuyệt đẹp, hành xử đoan trang, thực sự là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử phi.

 

Nhưng ta không ngu ngốc, ta biết lão già này chọn ta làm con dâu không chỉ vì ta xinh đẹp mà còn vì thế lực của nhà họ Tống quá lớn.

 

Chiến công và danh vọng mà cha và các huynh trưởng đã tích lũy trong nhiều năm là phúc phần của Đại Lương và nhà họ Tống, nhưng cũng là một lưỡi d.a.o treo lơ lửng trên đầu Hoàng thượng và nhà họ Tống.

 

Vì vậy, ta chẳng qua chỉ là một công cụ để Hoàng thượng lôi kéo và kiềm chế nhà họ Tống mà thôi.

 

Sau khi Hoàng thượng ban hôn, ta đội danh hiệu Thái tử phi tương lai, bắt đầu quá trình đào tạo tốt nhất và nghiêm khắc nhất.

 

Từ cầm kỳ thi họa, cho đến thơ văn nữ công, thậm chí cả kinh sử tử tập và nghi lễ cung đình, ta đều phải học, mà còn phải học cho tinh thông, hiểu thấu và thành thạo.

 



Cứ thế học suốt mười năm.

 

Vốn dĩ, ba tháng nữa, khi xuân sang, vào ngày lành tháng tốt do Khâm Thiên Giám lựa chọn, ta sẽ được rước về phủ Thái tử trong kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang, nhộn nhịp và vinh quang, để thực hiện hôn ước mà ta đã giữ gìn suốt mười năm qua.

 

Nhưng tất cả đều dừng lại vào cái ngày Thái tử muốn từ hôn với ta.

 

Ngày đó, đúng vào trận tuyết đầu tiên của năm.

 

Không giống như những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng như rắc muối của những năm trước, trận tuyết đầu tiên năm nay rơi dày và gấp gáp, trong cơn bão tuyết lạnh giá này, Thái tử vẫn quỳ thẳng người và kiên định bên ngoài ngự thư phòng.

 

Hắn nói, hắn muốn từ hôn, người mà hắn muốn cưới không phải là ta, Tống Ngọc Cẩm, mà là muội muội cùng cha khác mẹ của ta, Tống Tĩnh An.

 

Khi tin tức đến với ta, ta vừa mới hồi thần từ niềm vui tái sinh, thì thấy cung nhân đứng chờ ngoài cửa, nói rằng bệ hạ muốn triệu ta vào cung.

 

"Tiểu thư, người vừa mới khỏi cảm lạnh, nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn, hay là chúng ta từ chối đi."

 

Bên giường, nha hoàn thân cận của ta là Thanh Mạn lo lắng nhìn ta, giữa đôi mày còn có vài phần tức giận.

 

Ta biết nàng đang tức giận điều gì, có vẻ như kiếp này cũng giống như kiếp trước, trong nửa tháng ta bệnh nặng vì cảm lạnh, mọi chuyện bên ngoài đã thay đổi long trời lở đất.

 

Sau một hồi suy nghĩ, ta cúi đầu lắc nhẹ: "Không sao, giúp ta thay y phục đi."

 

2

 

Chưa đến ngự thư phòng, ta đã thấy từ xa Sở Vân Hành quỳ trong tuyết lớn, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi, mặc cho tuyết rơi đầy trên vai rồi tan biến.

 

Ta vượt qua cung nữ đang che ô cho mình, đi thẳng đến bên hắn.

 

Đây là lần đầu tiên ta nhìn Sở Vân Hành từ trên cao, có lẽ do quỳ quá lâu, khuôn mặt tuấn tú của hắn trắng bệch gần như trong suốt, tóc mai trước trán bị tuyết làm ướt, rối bời dán vào hai má.

 

Trước đây mỗi lần gặp hắn, hắn đều ngẩng cao đầu, giữa chân mày lộ ra vẻ kiêu ngạo và kiêu hãnh, chưa từng thấy dáng vẻ nhếch nhác như bây giờ.

 

Đường đường là Thái tử của một nước, mà vì một thứ nữ có thể làm đến mức này, quả thật là kỳ lạ.

 

"Tống tiểu thư." Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt lộ ra vài phần áy náy, giọng khàn khàn: "Tống tiểu thư, cô biết rằng việc này là lỗi của cô, nhưng ngươi và cô đã đính hôn nhiều năm, ngươi cũng nên biết, cô đối với ngươi, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ nào!"