Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây



“Này, đừng đánh!” Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, đôi tay cường tráng mạnh mẽ vòng chặt lấy thắt lưng nhỏ nhắn yếu ớt của Tưởng Niệm. Quay đầu chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc thật sâu. Khi thấy An Nguyệt Lê tức giận đến xanh mặt vung quả đấm về hướng Tô Xích Cảnh thì không khỏi hoảng hốt kêu to.

Lúc Tưởng Niệm dùng hết sức hét lên, Tô Xích Cảnh đã lấy lại tinh thần, đối diện với cú đấm bất ngờ. Hắn ta có học qua một ít võ thuật căn bản nên khéo léo tránh được, đang muốn trả đòn thì thấy người đến----An Nguyệt Lê.

Thử đồ cưới với Tiểu Miểu xong, hắn liền vội vàng trở về, chỉ vì muốn biết cô có ổn hay không. Mấy ngày nay nhìn cô giống như có tâm sự gì đó, hắn biết, cô cố vờ vui vẻ chỉ để che mắt hắn. Vì muốn thành toàn cho hắn mà cô gượng cười, nhưng trong lòng cô nhất định đau khổ muốn chết. Hắn rất nhớ cô, thật sự rất nhớ.

Không quan tâm đến Tiểu Miểu đang có mang, hắn vội vàng lái xe trở về, lại phát hiện có một đám người vây kín cửa. Hắn vốn không để ý, bởi vì lúc này hắn chỉ muốn gặp cô gái đã khiến hắn xấu hổ với cô cả đời, hắn chỉ muốn nhìn cô một chút mà thôi. Bởi vì bây giờ hắn không thể hứa hẹn với cô bất kỳ điều gì, cũng không thể cho cô hạnh phúc mà cô muốn.

Ngay lúc hắn đang chuẩn bị đi vào tìm cô, lại nghe thấy giọng nói vừa tức giận vừa bất đắc dĩ truyền đến từ trong đám người phía sau ‘Tô Xích Cảnh’,

Hắn hoàn toàn chấn động, đó là giọng của Tưởng Niệm!

Đẩy đám người ra lại thấy một người đàn ông đang ôm chặt lấy cô. Lửa giận bừng bừng bốc lên, hắn sải bước đi tới, kéo Tưởng Niệm đang bị Tô Xích Cảnh ôm chặt trong lòng. Nhìn người mình nhung nhớ đã lâu, hôm nay có thể ôm lấy cô, cảm giác chân thật như thế, không phải cảnh trong mơ cũng không phải tưởng tượng, trái tim vốn dĩ đã hóa thành tro tàn lại bùng cháy.

Phẫn nộ nhìn người đàn ông sang trọng kia, An Nguyệt Lê đột nhiên cảm thấy ruột gan sôi trào, không hiểu vì sao mổi lần thấy hắn ta, bản thân hắn chỉ muốn lao đến muốn bóp chết hắn ta!

“Ôi, là cậu sao?! Sao không nói không rằng thế?” Nhìn An Nguyệt Lê nổi giận đến cực điềm, Tô Xích Cảnh dựa vào chiếc xe thể thao bên cạnh. Hai cánh tay vòng trước ngực, dáng vẻ nhàn nhã rất đáng đánh đòn, nở nụ cười xấu xa vô lại nhìn An Nguyệt Lê và cô gái đang buồn bã nằm gọn trong vòng tay hắn.

Tưởng Niệm đã tỉnh lại từ lúc bị ôm, vội vàng giãy khỏi vòng tay của An Nguyệt Lê, bối rối vuốt vuốt trán, ánh mắt đảo quanh một vòng.

Vẫn là mùi hương mà cô quen thuộc, vẩn là lồng ngực khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng mà lồng ngực đó đã không còn thuộc về cô nữa.

Cảm nhận được cái nhìn nồng cháy của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm nghẹn họng, bất an đứng nguyên tại chỗ.

“Tưởng Niệm, không mời tôi vào uống ly trà sao?” Thấy bầu không khí xấu hổ đến cực điểm, Tô Xích Cảnh mở miệng đầu tiên, vẫn bày ra bộ dạng náo nhiệt.

“Không được.”

“Được.”

Hai người rất mở miệng ăn ý, nhưng câu trả lời lại không giống nhau. Đứng đối diện, nhìn dáng vẻ gầy yếu của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm rât đau lòng. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà hắn đã mệt mỏi đến vậy? Khóe môi chua xót khẽ mấp máy, hắn bây giờ đã là của người khác, đã không cần cô phải quan tâm nữa.

Thấy người bên cạnh im lặng không lên tiếng, chỉ có Tiểu Miểu ngây ngốc nhìn An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm đột nhiên không còn sức lực đi an ủi cô ấy, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây!

Bởi vì trái tim rất đau, một nỗi đau khó nói nên lời!

Quay lại nhìn nụ cười tà mị của Tô Xích Cảnh, Tưởng Niệm cảm thấy hóa ra người đàn ông này cười lên đẹp như vậy. Bị hắn ta nhìn chăm chú cô hơi xấu hổ, đỏ mặt tiến lên, đôi mắt lấp lánh những tia sáng khó hiểu: “Chúng ta ra ngoài đi, tôi mời anh ăn cơm!”

Tô Xích Cảnh hiển nhiên đã hiểu ý của cô, đến bên cạnh cô, kéo tay cô, quăng ánh mắt khiêu khích cho người đàn ông kia, cúi đầu không hề sợ hãi thì thầm bên tai Tưởng Niệm.