Trong lòng Thời Nguyệt nhảy dựng, mở to mắt xảo quyệt cười: "Ước nguyện này tớ nói cậu nghe đó, hy vọng thần học là cậu đây sẽ phù hộ tớ!"
Cô thậm chí còn nháy mắt với Kỷ Khê Bạch.
Kỷ Khê Bạch bất đắc dĩ cong môi: "Chuyện này đã có tớ giúp rồi, cậu có thể ước thêm điều khác nữa."
"Được ước nhiều điều ước cùng một lúc hả?" Thời Nguyệt chớp chớp mắt, hơi bất ngờ: "Không phải cái nào cũng thành thật được mà."
Kỷ Khê Bạch cười nói: "Lỡ nó thành sự thật thì sao?"
Thời Nguyệt lập tức nhắm mắt lại ước thêm mấy điều nữa, chỉ là lần này cô không nói ra.
Ước xong, Thời Nguyệt thổi tắt nến.
Bánh kem dâu tây rất ngọt, Thời Nguyệt cắt một miếng cho Kỷ Khê Bạch, còn lại thì vào bụng chính mình.
"Ăn xong bánh rồi thì đây là quà." Kỷ Khê Bạch đưa sang một chiếc hộp đã được đóng gói tinh xảo.
Thời Nguyệt đã thấy món quà trên ghế từ lâu, nhưng lúc nãy phải ăn bánh kem nên cô chưa hỏi đến. Khi Kỷ Khê Bạch tặng thì cô đã rất háo hức, gấp gáp mở ra.
Sau khi Kỷ Khê Bạch biết sinh nhật của Thời Nguyệt thì đã ghé trung tâm thương mại, nhờ chỉ dẫn của nhân viên mà chọn được một chiếc lắc tay làm quà sinh nhật.
Nhân viên chỉ dẫn lúc ấy cười tủm tỉm nói: "Đẹp như vậy bảo đảm bạn gái em sẽ thích."
Kỷ Khê Bạch sốt ruột nhìn Thời Nguyệt mở lớp giấy gói quà bên ngoài.
Sau đó Thời Nguyệt mở hộp quà bên trong ra, tuy kiểu dáng của lắc tay đơn giản nhưng mặt trăng được trang trí phía trên lại khiến cô thích từ ánh nhìn đầu tiên.
Kỷ Khê Bạch lúc này mới thầm thở phào, cậu nở một nụ cười: "Cậu thích là được rồi."
Thời Nguyệt cầm chiếc lắc trên tay, muốn tự mình đeo nhưng loay hoay mãi vẫn không thể đeo lên bằng một tay được.
Kỷ Khê Bạch không biết đến gần từ khi nào, vươn tay đến giúp Thời Nguyệt đeo.
Thời Nguyệt hơi sững sờ. Khoảng cách hiện tại của hai người thật sự rất gần, tiếng hít thở siêu nhỏ của Kỷ Khê Bạch cô còn cảm nhận được, điều ấy làm mặt cô hơi ngưa ngứa.
Cô nhịn không được gãi mặt mình, phần da ấy cũng đỏ lên trong tích tắc rồi lan dần sang cả mặt, không biết là do bản thân tạo nên hay vì nguyên nhân gì khác.
Lắc tay được đeo xong rất nhanh nhưng Thời Nguyệt lại thấy nó dài như một thế kỷ.
Về phần Kỷ Khê Bạch, cậu đang cố ý thả chậm tốc độ. Thời Nguyệt không xịt nước hoa nhưng hương thơm ngọt thanh của thiếu nữ cứ vấn vương mãi trong tâm trí cậu, làm cậu muốn đến gần lâu một chút.
"Xong rồi." Kỷ Khê Bạch thấy gương mặt đỏ bừng của Thời Nguyệt thì đáy mắt xẹt qua một tia cười nhạt: "Khi tắm cũng không ảnh hướng đến lắc tay này đâu, cậu yên tâm."
Thời Nguyệt cố bình tĩnh trước tần suất tim đập quá đỗi nhanh của mình, cô nói: "May là trường không có quy định không được mang lắc tay."
Kỷ Khê Bạch ngồi xuống cạnh cô, ngay sau đó rất nghiêm túc nhìn cô: "Thời Nguyệt, sinh nhật vui vẻ. Hy vọng cậu sẽ luôn mang chiếc lắc này."
***
Thời Nguyệt sau khi rời nhà Kỷ Khê Bạch thì trái tim đã không kiềm nổi nữa, nó đập rộn ràng luôn.
Cô thở dài, cô thấy Kỷ Khê Bạch hôm nay hơi lạ, thậm chí cũng thấy chính mình kỳ kỳ.
Thời Nguyệt bước nhanh đi, đến dưới nhà mình mới thấy Hướng Húc Dương còn đang đi qua đi lại ở bên cạnh bồn hoa.
Thấy Thời Nguyệt về, Hướng Húc Dương nhíu chặt mày: "Mày đi đâu đấy, gõ cửa nhà thì không có ai, điện thoại gọi thì không ai nhận."
Thời Nguyệt vội lấy điện thoại trong túi ra, ai ngờ lại không mở được, thế nên cô giải thích: "Tao đi chơi với Vi Vi cả ngày nay, chưa sạc pin."
Mặt Hướng Húc Dương cũng dịu dàng hơn, cậu ta đưa một chiếc hộp sang: "Quà sinh nhật."
"Là gì đó?" Thời Nguyệt khá tò mò.
Hướng Húc Dương lúc này bỗng quay sang đánh giá Thời Nguyệt: "Mày trả lời câu hỏi này đã, Kỷ Khê Bạch tặng gì cho mày?"
Toàn bộ sự chú ý của Thời Nguyệt khi này đều dừng ở món quà, cô vừa mở vừa thản nhiên đáp: "Lắc tay nha."
Quà tặng cũng đúng lúc xuất hiện trong tầm mắt cô, là một bé thỏ nhồi bông siêu đáng yêu.
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén Hướng Húc Dương liếc chiếc lắc trên cổ tay cô một cái, cậu ta giận đến ê răng, cảm thấy thua cuộc vô cùng.
Thời Nguyệt liếc cậu ta một cái, thấy khá bất đắc dĩ: "Hướng Húc Dương, mày trẻ con vậy. Dù sao thì tao cũng thích quà của Vi Vi nhất."
Hướng Húc Dương lại tiếp tục hỏi: "Tao với Kỷ Khê Bạch, ai nhì?"
"Mày bị khùng hả? Sao dạo này mày cứ lạ lạ ấy?" Thời Nguyệt nhìn cậu ta với ánh mắt rất đánh giá: "Sao mày lại thích so sánh với Kỷ Khê Bạch đến vậy nhỉ?"
"Tao..."
Thời Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh: "Tao biết rồi! Chắc chắn là vì Kỷ Khê Bạch chuyển trường sang cướp hết nổi bật của mày chứ gì! Thành tích của cậu ấy tốt hơn mày, thậm chí theo nhận xét của mấy bạn gái trường mình thì cậu ấy cũng đẹp trai hơn mày, nghe nói bóng rổ cũng cừ hơn mày cơ. Nên vì thế mà mày mới tức như vậy?"
"..." Hướng Húc Dương gần như nghẹn đỏ mặt, cuối cùng chỉ bảo: "Tao không nói với mày nữa. Chờ thi đại học xong đi."
Hướng Húc Dương xoay người rời đi, bỏ mặc lại mình cô với đầy sự khó hiểu.
***
Kỳ nghỉ hè của học sinh sắp lên mười hai rất ngắn, tuy rất không muốn nhưng đó là vận mệnh của những đứa trẻ sắp mười hai.
Thời Nguyệt cuối cùng cũng thở phào sau khi giải quyết xong đề mà Kỷ Khê Bạch giao.
Cô cười xán lạn nói: "Tớ được nghỉ ngơi rồi!"
Kỷ Khê Bạch nhận lấy quyển bài tập của cô, ngay sau đó cười nhắc: "Mai đi học rồi."
Nụ cười của Thời Nguyệt cứng lại, nhịn không được oán trách cậu: "Cậu để tớ ảo tưởng chút coi!"
Kỷ Khê Bạch cười khẽ, dò bài của Thời Nguyệt làm một lần rồi nói: "Đúng hết, thời gian vừa qua cậu tiến bộ rất nhiều, tớ rất mừng."
Ngay cả Kỷ Khê Bạch cũng bất ngờ trước tốc độ tiến bộ của Thời Nguyệt, điều này cũng làm cậu rất vui, khoảnh khắc hai người vào cùng một trường đại học ngày càng được rút ngắn.
Thời Nguyệt nghe Kỷ Khê Bạch khen cũng vui lắm, cô hỏi: "Tớ làm đúng hết rồi thì không có gì khen thưởng hả?"
"Thưởng cậu vài đề vật lý mới nhé?" Kỷ Khê Bạch cười hỏi.
Thời Nguyệt cạn lời, trời biết cô ghét nhất vật lý.
Kỷ Khê Bạch thấy Thời Nguyệt suy sụp thì mỉm cười, rồi từ đâu đó cậu lấy ra một hộp kem: "Chuẩn bị sẵn từ sớm rồi, cho cậu."
Thời Nguyệt vui mừng nhận kem, khen: "Kỷ Khê Bạch, cậu tốt nhất!"
"Tớ với Hướng Húc Dương ai tốt hơn?" Kỷ Khê Bạch nhịn không được hỏi.