Cân Cả Thiên Hạ

Chương 220: Đi đâu cũng gặp



Đang phi hành trên cao Tà Long nhìn xuống phía dưới hỏi:

" Củ Cải Trắng ngươi làm cái gì mà khiến cho quanh đây đến cả trăm vạn dặm không còn một mống vậy".

" Lúc trước tìm mãi không thấy củ sâm tinh, ta nghĩ nó ở gần mặt đất nên đã nghĩ ra một cách ngu người là dùng khói độc để hun nó nó cho nó ngoi lên ấy mà, may mà ngươi đánh nhau phía dưới, chứ ta có dùng cái khói độc kia cả vạn năm chưa chắc đã có thể tới được nơi có kết giới kia không, đúng là trong cái khó ló cái ngu mà".- Xuân Đức có chút tức cười đạo.

Tà Long cười khà khà đạo:

" Cái pháp thuật này của ngươi phạm vi đúng là rộng lớn nhìn tuy lợi hại nhưng chỉ tác động tới mấy con vật yếu hơn tinh thần cảnh không ăn thua, ta quan sát có vô số sinh vật có tu vi Tạo Hóa Cảnh trở lên đang còn sống nhăn ra".

" Thì cái này ta trong lúc ngu người làm nên mà, nếu về tiểu thế giới ai mà thấy ta thi triển năng lực như vậy không ba quỳ chín lạy gọi ta là đại tiên, đại tiên ấy chứ, hê hê"- Xuân Đức phởn phởn đạo.

Đúng lúc này tà Long lại toát ra nhàn nhạt sát y, tuy chỉ thoáng qua thôi nhưng Xuân Đức vẫn cảm nhận rõ như thường, hắn kì cục hỏi:

" Lại có chuyện gì vậy ông bạn?".

" Có một đám hắc y nhân đang tấn công nhân sủng của ta"- Tà Long đạo.

Xuân Đức cũng quan sát một chút thì đã thấy thiếu nữ lúc trước đang chiến đấu với 6 tên hắc y nhân, sau một hồi Xuân Đức thu lại thần thức đạo:

" Lúc trước ta cũng mới giết một đám hắc y tương tự như đám hắc y nhân này, mới không được bao lâu lại thấy một đám, công nhận bọn này sinh sản vô tính hay sao mà đâu đâu cũng thấy, có cần giúp nha đầu kia một tay không dù sao ngươi đã nhận nàng thì lão đại như ta cũng nên ra mặt một chút chứ, à mà ta lúc trước ta có đưa cho nàng một viên bảo mệnh đan rồi cũng chả cần lo an toàn của nàng làm gì cứ thong thả tới đó".

" Nếu là lúc trước nàng có chết hay không thì cũng không đáng nhắc tới, quan trong nàng bây giờ là nhân sủng của ta, đám côn trùng lại dám làm như vậy không phải là xem ta không ra gì sao? đám này nhất định ta sẽ nuôi mấy tên này vào bình như ngươi, ngày ngày hành hạ"-Ta Long tức giận đạo.

" Xuân Đức vẫn nằm trên đầu Tà Long bỏ một viên sinh mệnh ngọc vào cắn, mãi một lúc sau mới đáp:

" Ngươi nói chuyện có logic vãi ra, tấn công nàng ta lại là xem thường ngươi, bọn kia biết ngươi là thằng đéo nào đâu mà xem thường. Thôi ta có việc một chút, lão hệ mới thức tỉnh cần gặp ta ngươi tự giải quyết chuyện nhân sủng của ngươi đi.

Nói xong hắn còn xoa xoa cái sừng của đần long vài cái rồi mới ôm tiểu nha đầu đang ngủ bên cạnh tiến vào không gian vong linh.

Thấy tên đồng bạn không có nghĩa khí của mình lại lấy cái cớ đi đâu mất thì Tà Long có chút buồn bực. Buồn bực thì cần chỗ phát tiết nên sẽ có mấy tên không may rồi. Không còn ai nói chuyện cùng nên tốc độ của Tà Long từ bình thường thành nhanh hơn một chút.

...............

Cách nơi xa xa, Thu Thủy đang cùng đám người của Ma Môn đánh nhau, nàng nhìn mấy người trước mắt mà cảm thấy khó giải quyết, trong đám người này tuy không mạnh như đám lần trước mà nàng gặp phải nhưng lần này cũng không tốt đi nơi nào, trong đám người này có 2 kẻ có tu vi ngang bằng với, có khi còn hơn nàng một chút.

Mới chưa qua vài chục hiệp mà trên người nàng đã bị đâm cho vài lỗ máu. Một tên có giọng nói âm hiểm lên tiếng nói mấy lời ô uế:

" Chống cự làm gì, theo bọn huynh về thì tiểu muội sẽ vô cùng sung sướng, chỉ cần nằm một chỗ bọn huynh sẽ từng người phục vụ cho tiểu muội dục tiên dục tử, chuyện như vậy không phải tốt hơn sao? làm gì cứ phải chém chém giết giết thế này, nếu lỡ tay lại làm thương đến tiểu muội thì sao"- tên này vừa nói vừa liếm liếm vết máu trên thanh kiếm.

Nghe được lời nói này thì trên mặt Thu Thủy càng hiện lên vẻ tức giận, nàng không còn lạ gì với đám ma môn này, ba tỷ muội kết nghĩa của nàng thì có hai người bị đám ma môn này hại chết, bị đám súc sinh này thay phiên chà đạp mà chết, nàng còn nhớ rất rõ khi nàng thấy thi thể của hai vị tỷ muội kia yết hầu bị cắn đứt, cả người đều là tinh dịch, phía dưới thi thoảng lại chảy ra từng dòng chất lỏng màu trắng.

Nghĩ tới đây nàng lại hận, hận thật sâu đám súc sinh này, này như bị điên liều chết tiến lên xông vào mấy người kia mà chém.

Thấy cảnh này tên lúc trước hét lớn

" Chém hết tứ chi ả, miễn không chết là được đem ả về thãi bổ tới chết thì thôi".

Mấy tên bên cạnh nghe vậy lập tức tỏa ra tạo thành trận pháp đem Thu Thủy bao quanh.

Người ta thường nói một người khó đánh lại hai người, đằng này nàng lại xông vào một đám người nên chỉ trong vài cái hô hấp một tay của nàng đã bị chặt đứt, trên người lại có thêm mười mấy lỗ máu thấy cả xương trắng hếu.

Thấy cảnh này đám ma môn càng phát ra tiếng cười dâm đãng. Thu Thủy càng đánh càng suy nhược do mất máu quá nhiều, trong lúc không biết làm thế nào cho phải nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sau khi cố gắng đột phá vòng vây nàng lấy ra một viên ngọc đen từ trong ngực, nhìn viên ngọc đen này nàng cảm thấy bất an nhưng hết cách rồi nàng đã tới đường cùng, nàng quyết định tin tưởng tên ma đầu kia một lần.

Khi nàng đã quyết định tin Xuân Đức một lần thì từ phương xa một con quái vật khổng lồ nhìn như một dãy núi đang phi hành với tốc độ cực nhanh tới đây, thấy con quái vật kia thì nàng trở nên vui vẻ, được cứu rồi, kẻ mà nàng muốn thấy nhất cuối cùng đã xuất hiện.

Còn đám người ma môn khi thấy con quái vật kia thì lắp bắp kinh hãi, từ cái khí tức diệt thế khiến cho bọn họ thở cũng khó khăn kia thì biết ngay con quái vật này có tu vi hơn bọn họ quá nhiều, bình thường đám quái vật có tu vi thấp hơn cả một đại cảnh giới so với tu sĩ chỉ dựa vào thần thông và sức mạnh cơ thể trời ban là đã có thể chiến đấu ngang tay rồi, tuy quái vật không làm gì được tu sĩ nhưng ngược lại tu sĩ kia nếu không có bảo vật mạnh mẽ cũng chắc chắn cũng chẳng làm gì được con quái vật.

Bọn họ bây giờ rất muốn chạy nhưng hai chân cứ nhũn ra,không làm sao có thể di chuyển được, khi con quái vật kia tới gần đám người ma môn trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy.