Lâm Hiến tỉnh lại, thân thể rất thoải mái, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng đã thay đổi, đồng bằng hồ nước rừng rậm đã thành những tường gạch màu nâu hoặc đỏ sậm tối tăm trùng lặp của kiến trúc cổ.
Nhấp nháy một lúc, mí mắt nặng nề dần mở ra, Lâm Hiến mở mắt, tay chạm vào thứ gì đó mát mẻ trơn mượt. Anh sửng sốt vài giây mới phục hồi tinh thần lại, mặt hơi dịch ra, đập vào mắt anh là gương mặt trắng bệch lạnh lùng.
Não Lâm Hiến hoạt động chậm rì. Anh đảo mắt cứng ngắc, từ từ ngước lên ngước xuống nhìn mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Yuri.
Yuri ôm anh, không, không thể nói là ôm được.
Lâm Hiến thô bạo chiếm hơn nửa cái giường, Yuri bị chen sắp rơi ra ngoài.
Lâm Hiến nhìn gương mặt giận dữ khó chịu kia, tự dưng có cảm giác chờ khi y tỉnh lại sẽ đánh mình một trận.
Ý thức nguy cơ của Lâm Hiến vang lên, anh buông tay ra, áo Yuri nhăn thành một nhúm. Lâm Hiến chậm rãi lùi về sau như đào binh chiến tranh, cẩn thận từng li từng tí quan sát Yuri.
Chờ tới khi anh an toàn rút khỏi lòng Yuri, chậm rãi ngồi dậy. Lâm Hiến thở phào, ngay lúc đang thả lòng bỗng cánh tay bị kéo lại, sau đó là tầm nhìn điên đảo.
Đào binh bị phê địch bắt, đeo gông xiềng lên, mạnh mẽ đặt xuống giường.
Yuri co một chân lại, đầu gối đặt giữa hai chân Lâm Hiến, y cúi đầu, một tay ấn lên tay Lâm Hiến, tay còn lại nắm chặt cách tay Lâm Hiến, rồi kéo bàn tay kia tới trước mặt mình, cắn một cái vào cổ tay của Lâm Hiến.
Hàm răng mài lên, tựa hồ có thể dễ dàng cắn thủng lớp da mỏng mềm này, nếm thử dòng máu đỏ tươi ngọt lành trong đó.
Nhưng Yuri không làm vậy. Y là một vampire cực kỳ biết kiềm chế, máu tươi của nhân loại với y có cũng được không có cũng được, y chỉ cọ răng lên cổ tay Lâm Hiến mấy cái rồi buông ra. Truyện Đông Phương
Ánh mắt Yuri nhìn Lâm Hiến gấp gáp, Lâm Hiến thì đang ở trong trạng thái thấp thỏm bất an, anh nghe Yuri hỏi mình một câu không biết có phải vì quan tâm không: “Lâm Hiến, cậu bị ốm à?”