Đêm khuya, Lâm Hiến tỉnh lại từ trong giấc mộng. Anh có hơi khát nước nên chậm rãi ngồi dậy, híp mắt lục lọi từ giường lên bàn nhỏ tìm bình nước, uống vài ngụm.
Miệng không có khô nữa, anh định đặt cái bình xuống, mắt vẫn lim dim nhìn sang giường bên cạnh, đột nhiên giật mình, cái bình trong tay rơi xuống, rơi keng trên đất.
Thân ảnh giường đối diện giật giật, con mắt xanh tỏa sáng trong bóng tối như hai viên ngọc lục bảo biết di chuyển, anh thấy người đó xuống giường, trong màn đêm tối đen nhặt chiếc bình lên, đặt lên bản nhỏ cạnh giường.
Lâm Hiến ngừng thở, căng thẳng lưng cứng đờ, nhìn Yuri về lại giường của mình, chậm rãi nằm xuống, anh mới dám hít không khí vào phổi.
Ước chừng một lát, sắc xanh ở giường bên vẫn sáng.
Lâm Hiến không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Anh không ngủ được sao?”
“Xin lỗi, tôi quấy rầy cậu rồi.” Yuri trả lời anh như vậy.
Lâm Hiến không nói nữa, Yuri cười một tiếng, tiếng cười cũng dễ nghe.
Lâm Hiến chưa yêu đương ba giờ, cũng chưa từng tìm thấy một người đẹp như tranh vẽ đến thế. Anh nghĩ tới gương mặt của Yuri, lại nghe tiếng Yuri cười, không hiểu sao lại đỏ mặt, may thay trong buồng xe rất tốt, Yuri sẽ không thấy gì hết.
Tim Lâm Hiến đang đập thình thịch trong lồng ngực, thanh âm lạnh lùng của Yuri lại vang lên, y nói: “Công việc của tôi vào buổi tối nên hiện tại tôi không ngủ được.”
Lâm Hiến “Ừ” một tiếng, anh nói: “Tôi cũng thường thức đêm nhưng bây giờ đang cố gắng khôi phục giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi lại như bình thường.”
“Vậy thì tốt.”
“Ừ, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất.”
Cuộc trò chuyện khô khan kết thúc bằng tiếng đáp nhẹ của Yuri. Lâm Hiến kéo chăn lên, nghẹn ra một câu: “Vậy tôi ngủ trước, ngủ ngon!”
Lâm Hiến cuống quýt xoay người, âm thanh kéo chăn xột xoạt, Yuri thấy đối phương che nửa khuôn mặt mình trong chăn.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong trí nhớ ý toàn là hai má hồng hồng của người đàn ông kia, hơi thở hổn hển cố gắng kiềm chế lại, còn cả dòng máu thơm lừng chậm chậm lưu động toàn thân.
Rất ngon, rất dụ người…