Đổi nha, tôi không đăng pic nữa, nhưng sẽ thinking về việc diếm ngoại truyện vào nhóm fb. (Thực ra đăng pic cũng mệt lắm á, đổi đổi chuyển chuyển, xong lại còn phải để ý không có đính lộn trang nữa.)
...
Diêm La Vương cảm thấy hôm nay có chút kỳ lạ.
Rõ ràng hắn đang ngồi trong Diêm La điện giải quyết công việc, vậy mà lại ngửi thấy hương vị thuộc về Quỳnh Nhân. Quả thực phân thân của hắn là hai ý thức song sóng, mỗi cái đều là thực thể của hắn, nhưng cảm giác của mỗi phân thân là độc lập.
Dù sao pháp môn phân thân sơ khái nhất của Diêm Vương đều là vì cùng lúc giải quyết một lượng lớn công tác, nếu không thể độc lập suy nghĩ, tất cả hóa thân đều dùng chung một cái đầu, chung các giác quan thì làm sao có thể cùng lúc phán xử hàng trăm quỷ hồn cùng một lúc mà vẫn giữa được công bằng công chính chứ.
Khi hắn nhớ đến hương vị trên người Quỳnh Nhân thì sẽ tạm thời cùng hóa thân Ngôn Mặc này cộng hưởng giác quan.
Nhưng hôm nay hắn đâu có làm thế, vậy mà trong Diêm La điện vẫn có thể ngửi thấy mùi.
Thật là kỳ quái.
Thư ký Nam cũng lấy làm lạ. Dạo này tần suất ngẩn người của Đại Vương có hơi quá cao rồi không?
Cô vô cùng lo lắng.
Thư ký Nam đã đi theo làm việc cho Diêm La Vương đã được hai mươi năm, trước kia Diêm La Vương không bao giờ ngẩn người, cũng không đột nhiên mỉm cười như này.
Xem ra vẫn nên hỏi xin tiểu cô Thanh Khê số điện thoại của bác sĩ khoa tâm thần kia mới được.
Theo mạng lưới tình báo riêng của thư ký các điện tiết lộ, nghe đâu Nhậm Nhất Thanh đề nghị Tần Quảng Vương nghe nhạc của Quỳnh Nhân, nói nghe nhạc của cậu ấy có thể giúp tâm trạng bình tĩnh, rất có ích cho giấc ngủ cùng trị liệu tâm lý, hiệu quả lâm sàng trước mắt rất tốt.
Ban đầu Tần Quảng Vương còn kiên quyết từ chối, nhưng mà khoảng thời gian này Nhậm Nhất Thanh vì hắn mà lao tâm lao lực, hắn không thể cứ cãi lời bác sĩ mãi được, cho nên chỉ có thể nhượng bộ chấp nhận nghe nhạc ở trong phòng trị liệu.
Kết quả nghe xong lại thấy thật thơm.
Từ khi nghe Quỳnh Nhân hát xong, cảm giác bệnh tình tiến triển nhanh hơn hẳn.
Ngày hôm qua, trong cuộc họp của mười vị Diêm Vương, Tần Quảng Vương còn điên cuồng ám chỉ, để Tống Đế Vương cho mình một đĩa CD album của Quỳnh Nhân.
Nhìn thấy cảnh này, thư ký Nam cảm thấy tin tức từ mạng lưới tình báo các thư ký quả thực không hề có chút sai sót, Nhậm Nhất Thanh quả thực là một bác sĩ tốt. Tiểu cô Thanh Khê rất nhanh đã gửi đến địa chỉ bệnh viện cùng số điện thoại của Nhậm Nhất Thanh.
Đại Vương được cứu rồi, cô mỉm cười nhẹ nhõm.
Thư ký Nam không nhịn được vui vẻ ngâm nga: "Ta đa ta đa, ta ta đa ta đa."
Diêm La Vương nghe được giọng hát như ma âm xuyên não của thư ký nhà mình, trong lòng lại không thấy cáu kỉnh khó chịu như trước nữa. Trong lòng hắn bị mùi hương của Quỳnh Nhân làm cho mềm nhũn, hoàn toàn mất đi chức năng khó chịu này.
Hôm nay, bầu không khí làm việc trong Diêm La điện vẫn trước sau như một, bận rộn mà vui vẻ.
*
Ngôn Mặc đi vào nhà, để hộp kem vào trong tủ lạnh.
Người đại diện đột nhiên nhìn thấy một anh đẹp trai siêu cấp thế này, nhất thời ngây ra.
"Ôi, cậu có hứng thú muốn làm ngôi sao không?"
Ngôn Mặc hơi cúi người: "Không. Cảm ơn lời đề nghị của anh."
Người đại diện chưa từng gặp ai nghiêm túc như vậy, mới nói có một câu mà đã khiến y không thể nào tiếp lời được nữa, bèn cười khan nói: "Thật là lịch sự."
Y đi lấy hoa quả, thấy tượng "Thần tài" của mình bị Quỳnh Nhân lấy áo phủ lên, bèn lẩm bẩm: "Cậu làm cái gì đây hả, đồ mặc qua rồi sao có thể tủy tiện che lên mặt thần tài như thế, thật là quá đáng, bộ cậu không sợ thần tài sẽ ghét mình à."
Nói xong, bèn vươn tay muốn lấy cái áo kia xuống.
Quỳnh Nhân vội xông tới: "Chờ đã!"
Người đại diện mới nhấc lên được một nửa: "?"
Quỳnh Nhân hết sức tự nhiên che lại áo lên như cũ: "Cháu mới lên mạng tra thử, thỉnh tượng thần về nhà thờ cúng là phải để ý rất nhiều, thời gian rồi phương hướng đặt đều có quy định riêng. Chờ cháu tính ra phong thủy trong nhà, xem nên đặt tượng thần ở đâu đã. Bây giờ tạm thời phải che lại, tránh cho thần tài phát hiện chúng ta đặt ngài ở sai vị trí."
Dáng vẻ người đại diện bây giờ nghiễm nhiên là vô cùng mê tín, nghe Quỳnh Nhân nói thế thì lập tức dao động, thu tay trở về.
"Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo."
Ngôn Mặc lại có chút để ý: "Cậu thỉnh tượng thần tài về à?"
Người đại diện bèn nhiệt tình giới thiệu: "Đúng vậy, vị thần tài này linh lắm, Quỳnh Nhân nhà tôi đổi vận đều là nhờ bái thần tài đấy. Chú em này, cậu có muốn thỉnh một vị về không, tôi giới thiệu người bán cho cậu. Tượng thần tài nhà bọn họ vừa rẻ lai vừa đẹp, có năm mươi tệ một bức thôi."
Hắn thỉnh thần tài? Vậy còn ra thể thống gì nữa.
"Cám ơn lòng tốt của anh, không cần đâu." Ngôn Mặc lại nhìn về phía Quỳnh Nhân, mong chờ hỏi: "Cậu có muốn thỉnh Diêm La Vương về thờ không?"
Quỳnh Nhân: "..." Bây giờ lại bắt đầu thu tín đồ à?
Nhưng mà nói đi nói lại, điện thờ Diêm Vương thực sự rất hiếm thấy. Hơn nữa tượng Diêm Vương trong miếu hoàn toàn không giống với bản thân Diêm La Vương thật. Cũng không biết thắp hương trước tượng Diêm La Vương dị bản này, Diêm La Vương thật liệu có thu được nhang đèn không.
Người đại diện bày hoa quả lên trên bàn ăn, đây là chỗ duy nhất trong nhà Quỳnh Nhân có thể dùng để tiếp khách. Giống như tất cả những vị cha già khác khi chiêu đãi bạn học của đứa nhỏ trong nhà, y tất nhiên là phải gọt hoa quả ra mời rồi.
"Hình như không ai lại thờ Diêm Vương ở nhà đâu." Người đại diện gọt quả táo mà nham nham nhở nhở y như bị chó gặm, "Diêm Vương vừa không giúp phát tài, lại vừa không phù hộ sự nghiệp nhân duyên, hình như chỉ có lúc chết người ta mới bày bàn cũng tế một chút. Nhưng mà bây giờ tiết thanh minh nhà nước cũng không cho phép thắp hương đốt vàng mã nhiều như trước kia nữa rồi, Diêm Vương chắc cũng nghèo lâu rồi."
Đừng nói nữa đừng nói nữa, Quỳnh Nhân toát hết cả mồ hôi lạnh.
Có chuyện giấu người nhà chính là khổ vậy đấy, đôi khi bản thân sẽ phải gánh chịu hậu quả khi bọn họ nói ra những lời không nên nói thế này.
Ngôn Mặc lập tức bác bỏ mấy tin đồn kia: "Diêm La Vương có nhà có xe, có cả tiền tiết kiệm nữa. Hắn là chủ nhân của Địa Phủ, tất cả sinh linh dưới cõi âm đều phải nộp thuế cho hắn. Căn bản không cần người khác cúng nhang đèn."
Anh không phải nói mình phá sản, nhà ma cũng phải đóng cửa, nên mới đến khu dân cư cũ này thuê nhà sao? Quỳnh Nhân muốn vạch trần đối phương một cách ghê gớm.
Tầm mắt Ngôn mặc liếc về phía tủ bên kia. Hắn vô cùng để ý đến bức tượng thần tài này.
Có thể ở trong nhà Quỳnh Nhân, được Quỳnh Nhân dùng áo của cậu che kín, lại còn được Quỳnh Nhân thắp hương hóa vàng mã cho, hắn nhìn thấy có tiền vàng cùng nhang Vân Hương ở đó.
Tại sao không thờ Diêm La Vương. Diêm La Vương không tốt à?
Người đại diện đưa quả táo đã gọt xong cho hắn: "Rốt cuộc thì Diêm Vương có thể phù hộ cái gì?"
Ngôn Mặc: "..."
Hắn không có chức năng phù hộ này.
Ngôn Mặc yên lặng cầm quả táo, cụp mắt xuống.
Người đẹp trai như vậy lại cầm quả táo tây bị gọt nham nham nhở nhở trong tay, Quỳnh Nhân nhìn mà ngứa hết cả mắt. Với lại, trông dáng vẻ của Ngôn Mặc hình như có hơi đưa đám.
Thì cũng dễ hiểu thôi, đều là người đi làm, ai mà chả có lòng tự trọng, bị khách hàng nói ngay mặt là mi không giỏi bằng người khác, không ai thỉnh về thờ, người nào vui cho nổi.
Cậu xúc lấy ba viên kem, rưới thêm mứt dây tây tự mình làm lên trên, đưa cho Ngôn Mặc.
"Ăn đi."
Quỳnh Nhân lấy lại quả táo tây tàn tạ trong tay Ngôn Mặc, cho lên miệng gặm một miếng.
Ngôn Mặc im lặng xúc kem ăn, tuy biểu cảm trên mặt không thay đổi gì, nhưng Quỳnh Nhân có cảm giác tâm trạng của người này đã tốt hơn nhiều.
Quỳnh Nhân cười cười.
Diêm La Vương thật là dễ dỗ.
Tối hôm đó, Ngôn Mặc đang mất ngủ y như mọi khi, nhưng vì từ lúc ban ngày đến giờ, mùi hương của Quỳnh Nhân vẫn cứ quanh quẩn không tan biến, cho nên tâm trạng của hắn xem như khá vui vẻ. Bỗng nhiên, một làn khói xanh tỏa ra, tiền giấy và thỏi vàng không biết từ đây rơi lộp bộp thành từng chồng trên mặt đất, trong phòng ngủ nhỏ rơi xuống một cơn mưa tiền.
Mỗi lần hắn nhận được tiền, mười lần thì có đến chín lần là đang hối lộ hắn, hi vọng hắn có thể cho quỷ hồn nào đó dưới này chút quyền lợi. Ngôn Mặc không bao giờ nhận tiền hồi lộ, mà muốn trả lại cũng không có cách nào, cho nên đều đổi số vàng đó thành tiền âm phủ, sau đó lại đổi thành tiền trên dương thế để quyên góp cho trại trẻ mồ côi.
Nhưng chỗ tiền lần này rất đặc biệt, phía sau không có ghi ước nguyện hay yêu cầu gì cả.
Giống như chỉ là vì muốn đốt cho hắn một ít tiền vậy.
Thật sự là một tín đồ kỳ quặc.
*
Trước thời gian hẹn thử vai cho bộ phim "Đào Hoa Phiến", Quỳnh Nhân lại đột nhiên nhận được thông báo từ phía đoàn phim, kéo cậu ra khỏi giường.
Tối hôm qua HBL2003 cũng gửi tin nhắn cho cậu, nói nam quỷ là nhạc sĩ kia đã gia nhập công ty văn hóa truyền thông Giàu Thật Nhanh của bọn họ, cũng dựa trên cảm xúc mãnh liệt bản thân đã trải qua khi đi đòi nợ mà sáng tác một ca khúc mới —— Tên là "Đồ khốn, trả nợ đê".
Quỳnh Nhân bàn bạc, trao đổi cảm nhận của mình về ca khúc này với đối phương, hai người tin đi tin lại đến bận ba giờ sáng, thỏ bông bèn từ trên trời giáng xuống, vung móng vuốt nhỏ đóng máy tính lại, lúc đó Quỳnh Nhân mới chịu lăn đi ngủ.
Hiện giờ cảm cảm giác trong lòng cậu chính là hối hận, cực kỳ hối hận. Đầu nặng trịch xong còn quay quay cuồng cuồng, giống như bị người ta đấm cho một cú vậy.
Cậu là người nha, sao lại đi thi thức đêm với quỷ làm gì chứ, cái này làm sao mà thắng được. Huống hồ bên Quỷ Phán điện lại còn lệch múi giờ với chỗ cậu nữa, bên này cậu thì thức đêm, nhưng bên kia là giờ hành chính của họ đó, thiệt quá đi.
Hiện giờ Quỳnh Nhân mặc dù cũng có chút tiền, nhưng cậu vẫn giữ thói quen tiết kiệm như cũ, ra ngoài không bắt taxi mà đi tàu điện ngầm. Từ nhà cậu đến địa điểm thử vai phải đi qua một con đường rất hay bị kẹt xe, bảo người đại diện đến đón còn không nhanh bằng cậu tự đi tàu điện ngầm.
Trước cậu vẫn thường đi lại bằng phương tiện công cộng, nhưng mà lần này Quỳnh Nhân đã cảm nhận được cảm giác chệnh lệch do độ nổi tiếng mang đến, vừa lên tàu, đã có vô số ánh mắt nhiệt tình bắn về phía cậu. Trước kia là vì đẹp trai nên đi đâu cũng có người nhìn, nhưng mà ánh mắt ngắm trai đẹp thì không giống với ánh mắt khi nhìn thấy người nổi tiếng.
Này có thể là do mấy ảnh động lúc Quỳnh Nhân thi bắn cung trong show giải trí được chia sẻ nhiều, cho nên cũng nhiều người nhận ra cậu hơn.
Có người đánh bạo tới bắt chuyện, hi vọng cậu có thể ký tên vào ốp lưng điện thoại của mình, Quỳnh Nhân bèn ký cho người ta, có lẽ mọi người đều ngờ cậu lại dễ nói chuyện như vậy nên có chút kinh ngạc xem lẫn với vui vẻ.
Một bàn tay nhợt nhạt đột nhiên đưa tới, bên trên đeo lủng lẳng một chiếc vòng ngọc khá rộng, cổ tay quá nhỏ càng khiến chiếc vòng trông lỏng lẻo, khiến người ta lo lắng chỉ không chú ý một chút, cái vòng sẽ bị vẩy bay.
Cô nhỏ nhẹ nói: "Có thể ký tên cho tôi không? Cám ơn."
Quỳnh Nhân đang định đưa tay nhận, lại phát hiện tờ giấy kia không đúng lắm, bên trên có mấy điểm màu đỏ rất nhỏ, giống như mặt bên kia đã viết cái gì đó, mực thấm qua giấy, cô lại lật mặt trái sang cho cậu ký tên.
Không phải cậu ghét giấy đã dùng qua, cậu chỉ không thích nó thôi.
Quy tắc đầu tiên của một thần tượng mà người đại diện dạy cho cậu chính là không được tùy tiện ký tên. Nếu giấy đưa tới đã có chữ thì lại càng không được ký.
Ai biết những chữ có sẵn trên giấy kia có phải hợp đồng bán thân hay không.
"Làm ơn ký tên cho tôi với, cám ơn."
Tầm mắt của Quỳnh Nhân thuận theo bàn tay tái nhợt này đi lên, nhưng nó giống như đột nhiên xuất hiện trong đám người vậy, hoàn toàn không thấy chủ nhân của nó đâu.
Chỉ có giọng nói kia vẫn cố chấp vang lên.
"Xin ký tên cho tôi, cám ơn."
Người hâm mộ vây quay cậu rất nhiều, nhưng không ai quay sang nhìn về phía chủ nhân cái tay, giống như các cô hoàn toàn không nhìn thấy người này, cũng không nghe thấy đối phương nói chuyện.
Đến trạm, Quỳnh Nhân xuống tàu, vẫy tay tạm biệt với fan.
Cậu đi một đoạn, quay đầu lại xem, cửa tàu điện ngầm vẫn chưa đóng hết, cái tay kia vẫn đưa về phía cậu.
Quỳnh Nhân lấy điện thoại ra chụp ảnh, gửi cho Ngôn Mặc.
"Bên trong tuyến tàu điện ngầm số 9 ở Long Thành có quỷ, đang lừa người ta ký tên cho nó, tôi đoán là nó muốn bắt người làm thế thân, phiền anh giúp tôi báo cảnh sát với."
Ngôn Mặc rất nhanh đã nhắn lại: "Ta tới tìm cậu."
Quỳnh Nhân: "Không cần đâu, cô ta yếu lắm, chỉ có mỗi một cánh tay thôi, người bình thường hoàn toàn không nhìn thấy cô ta."
Ngôn Mặc không giỏi gõ chữ, cho nên bình thường Quỳnh Nhân đều gửi tin nhắn âm thanh cho đối phương. Nhưng mà giọng Ngôn Mặc thực sự quá hay, làm Quỳnh Nhân cứ có cảm giác, tuy ý định ban đầu của cậu là muốn săn sóc đối phương một chút, nhưng cuối cùng người kiếm lời vẫn là cậu.
Quỳnh Nhân đeo khẩu trang lên, đi ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm, mượn một chiếc xe đạp chia sẻ, mở bản đồ, không tới mười phút đã đến được địa điểm thử vai.
Cậu dựng gọn xe vào một chỗ, chờ lát nữa còn dùng nó để đi về.
Người đại diện của cậu đã đứng chờ trước cửa địa điểm thử vai rồi, vừa thấy Quỳnh Nhân tới, chú ta lập tức nhét cho cậu một ly cà phê: "Uống nhanh đi, cho tinh thần tỉnh táo chút."
Quỳnh Nhân không thích mấy loại nước vừa chua vừa đắng này, trong mắt cậu nó khác thì thuốc cả, bèn bịt mũi, tu ực một cái.
Uống hết xong, không cần biết là do đâu, đúng là cũng có chút tác dụng, Quỳnh Nhân thấy tỉnh táo hơn thật.
Đi vào khu vực chờ, cậu tới chỗ bàn đăng ký: "Xin chào, xin giúp tôi lấy số thứ tự với, tôi là Quỳnh Nhân."
Trần Duệ Trạch từ chỗ cửa ngách đi vào, mọi người trong phòng nhìn thấy đều đồng loạt đứng lên, chào thầy Trần.
Anh ta cũng đáp lời lại với họ, sau đó lập tức xông tới bắt người.
"Quỳnh Nhân, qua bên đây, anh dẫn cậu đi gặp đạo diễn."
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Quỳnh Nhân, người không am hiểu che giấu cảm xúc lập tức khinh thường ra mặt. Không ít người lẩm bẩm ở trong lòng, đi cửa sau thì cũng đi bí mật một chút chứ, làm thế này thật khó xem.
Trần Duệ Trạch mặc kệ người khác nghĩ gì, anh ta túm vai Quỳnh Nhân, nhỏ giọng nói: "Anh bật mí cho cậu chuyện này, hôm nay trong những người đến cướp vai với cậu có đối thủ của anh, cậu nhất định phải tiêu diệt mấy tên đó đấy."
Quỳnh Nhân: "Sao đối thủ của anh nhiều dữ vậy..."
Trần Duệ Trạch: "Trước đây anh debut làm thần tượng, xong lấn sân sang làm diễn viên, từng phát hành album thì miễn cưỡng cũng tính là ca sĩ rồi. Ba lĩnh vực, mỗi cái có một đối thủ, nhiều đâu mà nhiều."
Trước khi vào cửa anh ta lại dặn thêm lần nữa: "Nhất định phải tiêu diện hoàn toàn luôn, đừng có giơ cao đánh khẽ mà làm gì, tốt nhất là có thể giống như Phó Gia Trạch, khiến mấy tên đó có bóng ma tâm lý cả đời."
"Đạo diễn Trương, Quỳnh Nhân tới rồi." Trần Duệ Trạch hồi hởi giới thiệu, "Nhìn anh chàng siêu cấp đẹp trai này của tôi đi, tương lai chính là thần tượng siêu hot, bây giờ anh nhận cậu ấy vào đoàn, tương đương với việc mai mốt có nhiệt độ, có lượng tuyên truyền miễn phí đấy.
Mặt mũi Trương Hạo, Quỳnh Nhân có biết. Bên cạnh anh ta còn đừng một người trông cũng rất quen mắt, nhưng cậu không tài nào nhớ được tên.
Trương Hạo bắt tay với cậu, ánh mắt của người bên cạnh anh ta thì vô cùng đặc sắc, trông y như hình viên đạn, đang bùm chíu chào hỏi với mặt Quỳnh Nhân, nếu mà có thể làm được, Quỳnh Nhân thấy chắc người này đã dùng ánh mắt ném cho cậu một quả bom nguyên tử luôn rồi.
Đây chắc là "Đối thủ" mà bên nhà sản xuất phim nhét vào đi.
Trong lòng Quỳnh Nhân cũng chả có gì gọi là bất bình cả, cậu không phải cũng là nhờ Trần Duệ Trạch giới thiệu đến thử vai sao, mọi người đều vì muốn có tài nguyên thôi.
Nhân vật Quỳnh Nhân đến thử vai tên là Khiếu Minh Thần, là đàn anh mà Tống Vân Thành – người có con đường làm nghệ thuật không được thuận lợi cực kỳ hâm mộ, cũng là ánh sáng trong lòng y.
Khiếu Minh Thần không có nguyên mẫu cụ thể nào, việc diễn viên cần làm là biểu diễn được ra phong cách của ca sĩ thế kỷ trước, đồng thời thể hiện được phong thái của một siêu sao, khiến người ta tin phục.
Mọi người khách sáo trò chuyện với nhau.
Thái độ của Trương Hạo với Quỳnh Nhân rõ ràng là thân thiện hơn một chút: "Chờ lát nữa cậu nhớ diễn cho tốt, không cần lo lắng."
Quỳnh Nhân gật gật đầu, ra ngoài rồi mới hỏi: "Vừa rồi người bên trong là ai vậy?"
Trần Duệ Trạch ngớ ra một lúc, cười ha ha: "Cậu cũng thật là quá đáng, sao ngay cả ca sĩ hot nhất vũ trụ Miêu Triết Ngôn mà cũng không nhận ra vậy?"
Trần Duệ Trạch và Miêu Triết Ngôn từng cùng lúc nhận được đề cử cho giải album của năm, muốn giành được giải thường này hoàn toàn là dựa vào bình chọn của fan hâm mộ. Trần Duệ Trạch dù gì cũng từng là thần tượng siêu hot một thời, sức chiến đấu của fan rất khủng khiếp.
Cuối cùng số phiếu bầu gần như gấp hai chục lần của Miêu Triết Ngôn, giúp Trần Duệ Trạch mang về một giải thưởng chả mấy ai để ý.
Nhưng Miêu Triết Ngôn lại rất quan tâm đến giải thưởng này, anh ta không chỉ mấy lần nói ám chỉ, Trần Duệ Trạch mua ban giám khảo, vì giải thưởng mà không từ thủ đoạn.
Trần Duệ Trạch ghét nhất là loại người đã không có bản lĩnh còn nói lắm này, nhưng lại lười xé mặt với đối phương, dù sao lấy độ nổi tiếng của Trần Duệ Trạch mà nói, cùng Miêu Triết Ngôn xé mặt chả khác nào tạo đề tài PR miễn phí cho đối phương cả.
Chuyện như vậy anh ta còn lâu mới làm.
"Lòng dạ Miêu Triết Ngôn so với lỗ chân lông anh đi làm laser thu nhỏ n lần về còn nhỏ hơn, cậu lại là do anh giới thiệu đến thử vai, giá trị thù hận trong lòng tên này với cậu nhất định đã max rồi."
Quỳnh Nhân không biết nên khóc hay nên cười nữa, sao tự nhiên cậu lại lòi thêm ra một người đối đầu nữa vậy, oan quá là oan mà.
*
Buổi casting bắt đầu.
Bài hát được đoàn làm phim chỉ định thực hiện là bài "Ngọn lửa ngày đông". Đây là một bài hát tiêu biểu của thế kỷ trước, rất thích hợp để ra đề thử vai.
Người đến thử vai nhân vật này có chừng ba mười người, số thự tự của Quỳnh Nhân là số 9.
Trần Duệ Trạch thấy rất không vui. Vốn Trương Hạo cũng hài lòng với Quỳnh Nhân, đã định chọn cậu cho vai này rồi, nhưng nhà sản xuất phim là ông chủ của công ty Miêu Triết Ngôn cứ nhất quyết muốn nhét người vào.
Trương Hạo cũng khó chịu, không nhận giới thiệu nội bộ nữa mà trực tiếp tổ chức thử vai, đến lúc đấy, người nào vụng người đó xấu hổ.
Đến tham gia casting hầu hết là các thần tượng đang hoạt động, hoặc là các ca sĩ có thực lực ca hát nhảy múa nhất định, mấy người trước thực lực đều xêm xêm nhau, rất nhanh đã bị đạo diễn đánh rớt.
Số thứ tự thử vai của Miêu Triết Ngôn xếp trước Quỳnh Nhân, lúc anh ta biểu diễn, đạo diễn xem mà không ngừng nhíu mày.
Nhảy rất chú tâm, hát cũng không tồi, nhưng phong cách thì y xì đúc với bài hát gốc, chỉ có thể nói là bắt chước theo chứ không thể tính là biểu diễn được, càng không có tí thần thái nào gọi là siêu sao.
Chờ lúc Quỳnh Nhân lên sân khấu, cậu từng bước thể hiện bài hát theo suy nghĩ của mình, biểu diễn cùng vũ đạo đều có tham khảo theo bản gốc, sau đó lại dựa theo chất giọng của mình mà cải biên đi một chút.
Cậu thấy như vậy rất tốt, chỉ không biết phía đạo diễn liệu có hài lòng hay là không.
Biểu diễn xong, cậu cầm mic đừng ở trên bục, trong lòng nhủ thầm, sao mấy người này cứ nhìn cậu mà không nói tiếng nào thế, rốt cuộc là cậu có thể đi xuống chưa đây.
Trương Hạo đứng dậy vỗ tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh tại hiện trường.
Trong mắt anh ta đều là vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Đây mới thực sự là phong thái của một siêu sao!! Duệ Trạch cứ nói với tôi là cậu không biết diễn, cậu mà không biết diễn thì làm sao có thể đắp nặn hình ảnh của thần tượng trong lòng tất cả các ca sĩ chứ?"
"Cậu biểu diễn rất tự nhiên, giống như chính bản thân cậu là siêu sao Khiếu Minh Thần vậy, trạng thái tứ chi thả lòng, tràn đầy tự tin. Lúc cậu biểu diễn thì trong lòng cũng đã chắc chắn, khán giả sẽ phát cuồng vì mình rồi."
"Lúc đối mặt với bọn tôi, cậu hoàn toàn không có biểu hiện cứng nhắc hay bối rối, giống như cậu cũng nổi tiếng y như Khiếu Minh Thần vậy. Bộ phim này được đầu tư rất lớn, có rất nhiều người muốn giành được cơ hội thử vai nhân vật này, nhưng đối với cậu nó lại hoàn toàn không quan trọng,"
"Cảm giác này, thực sự là diễn quá tốt, tôi vui đến độ không biết nói gì nữa. Quỳnh Nhân, nghe tôi khuyên một câu, cậu nên đổi sang làm diễn viên đi."
Quỳnh Nhân: "..." Đạo diễn, anh tỉnh lại đi, anh đang nói cái gì thế hả!!
Biên kịch cũng gật đầu lia lịa: "Đúng thế. Tôi lo nhất là tất cả các ca sĩ đến thử vai đều không thể hiện được phong thái này, không ngờ lại có thể xem một màn biểu diễn đặc sắc như vậy, bây giờ tôi rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi."
Nhà sản xuất choáng váng không nói được câu nào, tuy ông ta đề cử ca sĩ của công ty mình là Miêu Triết Ngôn, nhưng cũng không đến nỗi vì Miêu Triết Ngôn mà không quan tâm đến chất lượng của "Đào Hoa Phiến". Chỉ có thể nói tài nghệ của người mình không bằng người ta, không ngờ diễn xuất của cậu Quỳnh Nhân này lại tinh tế đến vậy.
Miêu Triết Ngôn rất không cam lòng. Mấy năm nay, độ nổi tiếng của anh ta cứ từ từ trượt dốc, vất vả lắm mới kiếm được một cơ hội như này, muốn nhân dịp lấn sân sang con đường diễn xuất.
Nhưng xem phản ứng của đạo diễn, anh ta chắc chắn là không có cơ hội gì rồi, trong lòng không khỏi sinh ra một nỗi oán hận.
Những người tới thử vai khác ban đầu cũng có chút phê bình kín đáo với việc Quỳnh Nhân đi cửa sau, nhưng thấy màn biểu diễn xuất sắc của cậu xong cũng đành chịu phục. Lúc cậu biểu diễn trên sân khấu thực sự là quá sáng chói, khiến người ta không tài nào dời nổi mắt.
Buổi thử vai còn chưa kết thúc, nhưng cũng giống như đã xong rồi.
Sau khi Quỳnh Nhân đi xuống, Trần Duệ Trạch dùng vai huých cậu một cái, hớn hở cười: "Được đó, trạng thái biểu diễn của cậu hôm nay so với hôm quay show cùng anh thì còn tốt hơn nhiều, rất có sức hút, quả thực là viết luôn hai chữ siêu sao lên trên mặt rồi. Có phải cậu ở nhà đã mô phỏng lại cảm giác khi làm siêu sao không hả?"
Quỳnh Nhân: "Không phải mô phỏng, em chính là siêu sao mà."
Kỹ năng diễn xuất gì gì thì không có rồi. Nhưng cậu có thể diễn ra bản sắc của một người có chục tỷ fan hâm mộ.
Trần Duệ Trạch giơ ngón cái lên: "Tốt lắm, cứ giữ nguyên cảm giác này. Anh tin cậu nhất định có thể hot."
*
Mặc dù không công bố kết quả ngay tại chỗ, nhưng tất cả mọi người đều có chung một nhận định, người thắng là Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân thì đã được thêm vào vòng bạn bè tài khoản WeChat của đạo diễn, biên kịch nhà sản xuất rồi. Ý của Trương Hạo rất rõ ràng, để cậu về, chờ nhận thông báo ký hợp đồng.
Lúc cậu sắp đi, Trương Hạo nhét cho một một phần tài liệu, nói là diễn viên trong đoàn phim đều được phát, có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về bối cảnh của phim.
Người đại diện đã lái xe về cô nhi viện trước, Quỳnh Nhân trèo lên chiếc xe đạp chia sẻ vừa nãy mình đi đến.
Đi được nửa đường thì trời đột nhiên có mưa đá, Quỳnh Nhân quay xe, vọt tới dưới mái hiên tránh mưa. Hôm nay cậu mặc áo cộc tay, chỉ có một lúc như vậy mà trên tay đã bị mưa đá đập ra mấy vết bầm.
Chán quá đi! Quỳnh Nhân đứng dán sát vào tường, nhìn mưa đá một lúc, viên nào viên nấy to bằng quả vải, còi chống trộm của ô tô xung quanh cũng bị đập cho vang lên inh ỏi.
Cậu chụp một bức ảnh gửi cho Ngôn Mặc.
[ Cố gắng làm giàu: Có thần chú nào có thể dừng mưa đá lại không?]
[ Cẩn thận che giấu clone*: Có. Chờ chút.]
*Chỗ này gốc là áo may ô 小马甲. Tôi nhớ không nhầm thì nó giống như kiểu nick clone bên mình ấy.
Quỳnh Nhân nhìn tên nick WeChat của Ngôn Mặc thì chỉ muốn cười, đây là tên ghi nhớ cậu cài cho đối phương, dùng để nhắc mình lúc nào cũng phải chú ý giúp bạn hàng xóm hiền lành này che giấu clone.
Ngôn Mặc gọi video call sang cho cậu.
Ngôn Mặc: "Để màn hình quay lên trời."
Quỳnh Nhân làm theo.
"Nhất Thái cực nhất Bắc cực, ngọc quang nguyên tinh. Sứ giả mưa đá, gió thổi sét đánh. Lan xa vạn dặm, Thiệu Dương tướng quân. Bùa đến nghe lệnh, không được chậm trễ. Lập tức tuân mệnh."
*Hán Việt: Nhất thái nhất bắc cực, ngọc quang nguyên tinh. Thủy bạc sử giả, lôi kích phong bôn. Nghiễm bố vạn lý, Thiệu Dương tướng quân. Phù đáo phụng hành, bất đắc lưu đình. Cấp cấp như luật lệnh.
Ngôn Mặc đọc chú xong, bầu trời tức thì trong veo, mưa đá cũng ngừng.
Quỳnh Nhân cảm thấy chuyện này hết sức phản khoa học, Diêm La Vương không phải là bên Phật giáo à? Sao đọc thần chú đạo gia mà cũng trơn tru vậy...
Nhưng mà trời quang mây tạnh là tốt rồi.
Trên đất vẫn còn mưa đá chưa tan, cậu thấy đi xe thì không an toàn, bèn dắt xe về lại bãi đỗ, rồi đi bộ đến ga tàu điện ngầm.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ cao điểm buổi tối, nhưng tàu điện ngầm Long Thành thì chẳng bao giờ vắng người cả.
Cậu đi lên, vừa nhìn một cái đã thấy người mình mới gặp ban nãy, Miêu Triết Ngôn.
Miêu Triết Ngôn tự mình lái xe đến thử vai, trên đường về đột nhiên gặp phải mưa đá, anh ta không giảm tốc đi chậm lại nên bị đụng xe, bây giờ đang vội ra sân bay để đi show thương mại, bèn đỗ xe ở ven đường, để trợ lý đến lái về, bản thân thì đi tàu điện ngầm ra sân bay.
Thấy Quỳnh Nhân lên tàu, anh ta hừ lạnh một tiếng, hất mặt lên một góc 45ᴼ.
Quỳnh Nhân rất nhanh đã bị nhận ra, một đống người lại vây quay cậu bắt chuyện xin ký tên, còn liên tục kinh ngạc thốt lên mấy câu cảm thán như là "Cậu ấy đẹp trai quá, tôi chết rồi", "Khuôn mặt này thật sự có thật à" các loại.
"Trong toa tàu tụ tập như vậy sẽ làm phiền đến người khác, cũng không được an toàn, mọi người muốn ký tên thì lần lượt từng người một, đừng đứng hết ở đây thế này."
Ngữ điệu của Quỳnh Nhân vô cùng ôn hòa, fan hâm mộ cũng nghe lời tản ra.
Miêu Triết Ngôn nghe mà phát bực, anh ta ngồi đây một lúc lâu rồi, sao không có ai nhận ra anh ta.
Có một cô gái trẻ đi từ toa phía trước đến tìm chỗ ngồi, lúc thấy Miêu Triết Ngôn thì trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Miêu Triết Ngôn đã thò tay vào túi tìm sẵn bút.
"Xin hỏi, anh có phải là..." Cô gái kia đột nhiên quay đầu, "A a a a, Quỳnh Nhân!"
Miêu Triết Ngôn cầm bút: "..."
Đúng lúc này, có một bàn tay đeo vòng phỉ thúy vươn tới, cầm trong tay một tờ giấy, nhỏ nhẹ nói: "Xin chào, có thể ký tên cho tôi không?"