Ít nhất có ba bốn mươi chiếc xe, các loại xe, xe buýt, xe hơi nhỏ, xe
tải đều có, lúc này có không ít người đều từ trong xe đi ra đứng ở bên
ngoài đàm luận tình huống hiện tại, nhiều người như vậy ở bên nhau,
mọi người mới có cảm giác an toàn.
Khi chiếc xe việt dã màu đỏ rực, cực kỳ khí phách đi đến, lập tức dẫn tới không ít sựu chú ý. Chiếc Khải Hách này vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ kiên cố, phía trước xe đều là thịt nát sau khi va chạm xác sống lưu lại, nhìn qua có hơi chút đáng sợ.
Xe việt dã dừng ở bên cạnh.
Ba người ngồi ở trên xe một ngày, lúc này đều xuống xe hít thở không khí.
Ba người vừa xuống xe, liền có vô số ánh mắt hoặc mịt mờ hoặc sáng
ngời nhìn đến.
Cố Ninh cao 1m63, chỉ có thể nói là người bình thường không cao
không lùn, Trang Thần ước chừng cao hơn cô một đoạn, nhìn ra tầm 1m7 trở lên, mặc một chiếc áo sơmi lụa màu trắng, mặt trên là vết máu khô cạn và óc màu xám, phía dưới là một chiếc quần màu đen, đôi ủng cao ôm chân, hơn nữa mái tóc quăn màu đỏ được buộc lại cùng khuôn mặt diễm lệ, khí tràng thập phần cường đại.
So sánh ra, Cố Ninh lùn hơn cô một đoạn, đứng ở bên cạnh cô, ngoại
trừ một đầu tóc vàng có hơi chút loá mắt, có vẻ thập phần bình thường, diện mạo thanh tú, hơn nữa còn mặc đồ thể dục học sinh, thoạt nhìn như là một cô gái nhỏ 17-18 tuổi, tuy rằng tay cô cầm con dao dài, nhưng ở trong mắt đa số mọi người, đều cho rằng đây chỉ là trang trí, bọn họ không nghĩ nữ sinh thoạt nhìn thập phần nhu nhược lại có lá gan đi giết xác sống, có khi cô nhìn thấy xác sống sẽ sợ tới mức hét lên.
Phương Pháp mặc bộ đồng phục cảnh sát dơ không thành bộ dáng,
trên mặt cũng đầy tro bụi, nhưng khẩu súng bên hông vẫn đưa tới không
ít ánh mắt hâm mộ, phải biết rằng, đối mặt với bộ mặt đáng sợ của tang
thi, dùng súng tiến hành công kích từ xa so với dùng dao chém ở gần,
hoàn toàn không giống nhau.
Bọn họ chú ý tới, bên trong chiếc xe chỉ có ba người.
Một cảnh sát, hai cô gái.
Còn có một chiếc xe tốt như vậy.
Tổ hợp này ở ba tháng sau mạt thế tới nói, rất không an toàn.
Nhưng khẩu súng bên hông Phương Pháp cũng đủ làm mọi người sinh
ra kiêng kị.
Trang Thần thập phần thuần thục bò lên trên nóc xe, nhìn về nơi xa.
Cố Ninh nhìn thời gian, sau đó nói với Phương Pháp: "Em đi WC."
Phương Pháp nói: "Vậy để Trang Thần đi cùng em nhé? Hai người đi
an toàn hơn."
"Có cần không?" Trang Thần hỏi Cố Ninh.
"Không cần. Em không thành vấn đề." Cố Ninh nói với hai người bọn
họ, giơ con dao trong tay một chút." Vậy được rồi. Em chú ý an toàn." Phương Pháp nói, vừa rồi khi bọn họ đến cũng đã kiểm tra qua, bốn phía đều không có xác sống. Cho dù có tình huống gì đột phát, lấy thân thủ của Cố Ninh, hẳn là cũng có thể ứng phó.
"Anh có vẻ rất yên tâm về em ấy nhỉ." Trang Thần nhìn Cố Ninh cầm
theo dao đi xa, nói với Phương Pháp.
"Ừ." Phương Pháp nói. Trong lòng nghĩ, nếu cô nhìn thấy Cố Ninh giết xác sống, sẽ biết vì sao tôi yên tâm như vậy.
Trang Thần vừa nhìn xung quanh, vừa hỏi: "Này, Phương Pháp, tôi hỏi anh, anh và Cố Ninh là quan hệ gì? Thân thích? Bạn? Hay là tạm thời kết nhóm? Em ấy bao lớn rồi? Trước kia làm gì?"
"Cô điều tra hộ khẩu sao?" Phương Pháp không nhịn được trợn trắng
mắt.
"Hiện tại là thế giới gì? Là thế giới giết người không phạm pháp. Tôi
không thể thăm dò rõ ràng chi tiết của hai người sao? Bằng không nếu
hai người sinh ra ý đồ xấu xa gì với tôi, tôi đi tìm ai để khóc đây?"
Trang
Thần nói, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, sau đó nhìn về nơi xa hỏi: "Này,
Phương Pháp, hai người tìm chiếc xe buýt màu vàng đúng không?
Có
phải loại dài dùng để vận chuyển hành khách hay không?"
Phương Pháp sửng sốt, cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó nói: "Đúng
vậy. Này, sao cô biết......" Phương Pháp còn chưa nói xong bỗng tỉnh ngộ, sau đó bò lên trên nóc xe nhìn theo ánh mắt Trang Thần.
Quả nhiên thấy ở cách bên này không đến năm chiếc xe, bên cạnh
một chiếc Minibus màu trắng, có một chiếc xe buýt màu vàng, thân xe
còn viết bốn chữ vận chuyển hành khách.
Phương Pháp không xác định đây có phải chính là chiếc xe buýt mà Cố
Ninh tìm hay không, rốt cuộc xe buýt màu vàng ở trong thị xã Kim Vĩnh cũng có không ít, hiện tại tuy rằng đã ra khỏi Kim Vĩnh, nhưng khó bảo đảm chính là chiếc xe này.
Lại nhìn về phương hướng Cố Ninh rời đi, đã không thấy bóng dáng
cô đâu.
Đang lúc Phương Pháp chuẩn bị xuống xe, sau đó đi đến chỗ chiếc xe màu vàng bên kia, cửa sổ chiếc xe màu vàng lại bị đẩy ra một cánh, sau
đó một cô gái trông có vẻ quen quen từ cửa sổ xe thò ra vẫy tay với anh ta, hô: "Phương Pháp!"
Đôi mắt Phương Pháp tức khắc sáng ngời.
Trang Thần nhướng mày: "Xem ra tìm được rồi."
Cố Ninh tìm một địa phương ẩn nấp, sau khi xác định không có người
tâm niệm mới vừa động, về tới không gian.
Cố Ninh nhìn Thái Cực trên cửa, duỗi tay quay kim về phía màu đen.
Sau đó giơ tay nhìn thời gian một chút. Buổi tối 6:00.
Tay cô nhẹ nhàng ấn cửa.
Ánh sáng xẹt qua.
Cố Ninh liền về đến phòng ngủ quen thuộc của mình.
Phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Đồng hồ chỉ buổi sáng 8:00 giờ.
Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
"Không phải nói muốn ngủ nướng, còn dặn mẹ không cần gọi con
sao. Sao lại dậy sớm vậy?" Mẹ Cố vừa lúc từ trong phòng bếp bưng một chén mì, liền nhìn thấy Cố Ninh từ trong phòng đi ra, lại có chút kinh
ngạc nhìn đồ thể dục trên người Cố Ninh, nói: "Sao con lại mặc lại bộ
quần áo cũ này?"
"Mặc bộ này thoải mái." Cố Ninh nói, đi thẳng đến toilet.
"Ba con đâu?" Cố Ninh từ toilet ra tới liền trực tiếp ngồi xuống bên
bàn bưng mì trên bàn lên, ăn từng ngụm từng ngụm, không biết vì sao, cô cảm thấy mấy ngày gần đây cô đặc biệt dễ đói, sức ăn rất lớn, ở giữa trưa mạt thế ăn hai chiếc bánh mì trên cơ bản vẫn còn đói, cô ngửa đầu
uống cạn cả nước lèo, mới cảm giác có hơi chút chắc bụng, nhưng vẫn
còn chưa đủ, Cố Ninh cảm giác hiện tại việc chính mình muốn làm nhất
là ăn từng ngụm từng ngụm thịt.
"Ba con đâu?" Cố Ninh hỏi mẹ Cố vẫn còn đang bận rộn trong phòng
bếp.
"Vẫn còn đang nằm trên giường chưa có thức, cũng không biết bị làm
sao, nửa đêm hôm qua đột nhiên nói đầu gối đau lợi hại, nửa buổi tối vẫn
không ngủ được." Mẹ Cố lo lắng nói.
Sắc mặt Cố Ninh hơi đổi, sau đó đi đến phòng ngủ ba Cố, nhẹ giọng đẩy cửa ra đi vào.
Cố Ninh chạy nhẹ nhàng đến mép giường, nhìn ba nằm trên giường.
Cố Tư Nguyên đã 46 tuổi, đang nằm ở trên giường ngủ say, ngực hơi
hơi phập phồng, trên đầu của hắn đã có một chút tóc bạc, tuy là trong lúc ngủ mơ, hắn lại vẫn hơi hơi nhíu lông mày, hắn làm giáo viên 20 năm, làm thầy kẻ khác, vẫn luôn là tấm gương tốt cho Cố Ninh, ở thời điểm cô hoang mang chỉ dẫn phương hướng cho cô.
Cố Ninh khó có thể tưởng tượng nếu mất đi ba, cô sẽ thống khổ đến
thế nào, cô cũng không dám tưởng tượng.
Mẹ Cố nói đêm qua ba cô bị đau đầu gối, ở mạt thế, ba cũng bị thương ở vị trí đầu gối. Cố Ninh không xác định giữa hai bên có phải có liên hệ hay không, nhưng tâm tình lại không khỏi càng thêm trầm trọng.
Cố Ninh ngồi bên cạnh giường một hồi lâu, thời điểm cô đứng lên, trong ánh mắt có tia sáng kiên định lập loè, sau đó nhẹ bước đứng dậy rời đi.
Nói chuyện cùng mẹ Cố, nói rằng cô muốn tiếp tục ngủ, khả năng sẽ
không dậy ăn cơm trưa. Sau đó trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa phòng,
trước khi đi còn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 8 giờ: 30 phút.
Trở lại không gian, chuyện thứ nhất Cố Ninh làm là vặn kim đồng hồ
trở lại phía màu trắng.
Sau đó mở cửa, về tới mạt thế.
Hiện tại đã là tháng chín, gió ban đêm mang theo một tia lạnh lẽo, Cố
Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, đồng hồ điện tử biểu hiện: 6 giờ: 15
phút.
Cô thở ra một hơi, mặt mày tràn đầy kiên định."Cố Ninh, có tin tức tốt!"
Phương Pháp từ thật xa nhìn thấy Cố Ninh liền đi đến đón, vẻ mặt vui vẻ nói: "Tìm được rồi!"
Cố Ninh vừa định hỏi tìm được cái gì, nháy mắt phản ứng lại, vội
vàng hỏi: "Ở nơi nào?!"
Phương Pháp chỉ một phương hướng.
Cố Ninh nhìn lại, quả nhiên thấy được chiếc xe buýt màu vàng quen
thuộc kia.
Cố Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó chạy tới phương hướng bên kia.
Phương Pháp theo sát ngay đằng sau, Trang Thần khóa kỹ cửa xe,
cũng đi theo.
Người trong xe đang lo lắng sốt ruột cho đoạn đường tiếp theo, bọn
họ đi cả đường đến đây cực kỳ không thoải mái, mà hiển nhiên đoạn
đường kế tiếp sẽ càng thêm khó đi.
"Gia Tử, em vừa mới nhìn thấy anh cảnh sát tên Phương Pháp trước
kia chúng ta đã gặp." Tưởng Du đóng cửa sổ lại, sau đó nói với Lục Gia Tử.
"Ai?" Lục Gia Tử đang cau mày viết viết vẽ vẽ kế hoạch và an bài
lúc sau, nghe Tưởng Du nói cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Tưởng Du nói: "Chính là anh cảnh sát trước kia Cố Ninh đưa về."
Lục Gia Tử nghe được tên Cố Ninh, bút trên tay hơi hơi khựng lại,
ngay sau đó liền khôi phục như thường, hỏi: "Nhìn thấy hắn thì làm sao?"
"Chúng ta có thể đi tìm hắn để mượn chút đồ ăn." Tưởng Du đè thấp
âm thanh nói: "Em trông hắn có vẻ khá tốt tính, chỉ cần hắn có đồ, chúng ta mở miệng hắn nhất định sẽ cho mượn......"
Tưởng Du chưa nói xong, cửa xe đột nhiên bị đập vang.
Tiếng đập đột ngột lại lớn như vậy làm cho người trong xe người
đều khiếp sợ, sau đó một mảnh tiếng mắng chửi vang lên.
Đôi mắt Tưởng Du lại sáng ngời: "Có khi nào là Phương Pháp hay
không?"
Nói xong, trên mặt lập tức liền mang theo mỉm cười vui sướng, sau đó
đứng dậy mở cửa xe ra.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra, tươi cười trên mặt Tưởng Du đọng
lại, trong ánh mắt hiện ra khiếp sợ, hoảng loạn, biểu cảm cực kỳ quái
dị.
Lục Gia Tử chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, không dám tin
nhìn người xuất hiện ở cửa: "...... Cố Ninh?"
Hắn cảm thấy khiếp sợ, không chỉ bởi vì ban đầu cho rằng Cố Ninh
đã chết, hiện tại lại thấy cô sống sờ sờ đứng ở nơi đó, mà biến hóa phát
sinh trên người Cố Ninh cũng làm hắn có chút không hồi phục lại tinh thần.
Cố Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái, trực tiếp đi lên xe, một tay đẩy
Tưởng Du đứng sững sờ ở trên lối đi ra, ánh mắt xẹt nhanh qua trên mặt mỗi người trong xe.
Khi những người đó thấy rõ người tóc vàng vừa lên xe là ai, biểu cảm
trên mặt mỗi người đều cực kỳ xuất sắc.
Nhưng Cố Ninh đối với biểu cảm xuất sắc trên mặt bọn họ không có
bất luận hứng thú gì, ánh mắt cô tìm một lần ở trên xe, lại tìm lần thứ
hai, lần thứ ba......
Không có...... Không có...... vẫn không có!
Cố Ninh cảm giác máu của chính mình đều đang chảy ngược, xông
thẳng tới đỉnh đầu, thân thể lại như bị ném tới trong động băng, khắp cả
người phát lạnh, cô đột nhiên xách cổ áo Lục Gia Tử lên, ánh mắt lạnh
lẽo, lạnh giọng chất vấn: "Ba mẹ tôi đâu? Ba mẹ tôi ở nơi nào?!"
Lục Gia Tử bị đôi con ngươi lạnh lùng của Cố Ninh nhìn chằm chằm,
chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lan ra từ trong xương, trong khoảng thời gian
ngắn không nói ra lời.
"Cố Ninh! Cố Ninh, em bình tĩnh một chút." Thấy tình thế không đúng, Phương Pháp vội vàng tiến lên kéo Cố Ninh lại, đồng thời tay trái chống ở trước mặt Lục Gia Tử, sợ hắn sẽ động thủ với Cố Ninh.
Trang Thần ôm ngực đứng ở nơi đó, ánh mắt đảo qua trên mặt những
người trong xe, nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ thập phần quái dị
pha một tia chột dạ, hoặc nhiều hoặc ít cũng đoán được một chút.
"Ninh Ninh...... Ba mẹ cháu ở trên nửa đường đã xuống xe đi tìm cháu.
Cậu cản cũng không được, là cậu có lỗi với cháu......"
Tưởng
Nhạc Châu ngồi ở hàng sau cùng có chút áy náy nói. Lâm Mỹ Phượng ngồi ở bên cạnh túm hắn một phen, bất mãn nói:
"Liên quan chuyện gì đến anh, đó là do chính bọn họ muốn chết muốn
sống đòi đi! Chúng ta khuyên cũng đã khuyên, cản cũng đã cản, tận tình
tận nghĩa!"
"Tận tình tận nghĩa?" Cố Ninh đột nhiên nhìn về phía Lâm Mỹ Phượng, gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Thời điểm tận thế bùng nổ, tôi lái xe đi cứu cả nhà các người, lôi mợ ra khỏi đàn xác sống không chỉ một lần! Hiện tại mợ lại nói là đã tận tình tận nghĩa với tôi?!"
Ánh mắt Cố Ninh nhất nhất đảo qua trên mặt những người đó, vô cùng lạnh băng:
"Còn có mấy người, lúc trước tôi nên để các người đi tìm chết mới
đúng." Cô không gà lên giận dữ, chỉ vô cùng bình tĩnh lạnh băng nói.
Không ai có thể nói được ra lời, tuy rằng bọn họ cảm giác bị sỉ nhục, trên mặt như là bị Cố Ninh tát cho một cái, đau rát, nhưng bọn họ cũng
không nói nổi một câu phản bác, bởi vì mỗi một câu Cố Ninh nói, đều là
sự thật.
Lâm Mỹ Phượng còn định cãi cọ, bị Tưởng Nhạc Châu không thể
nhịn được nữa gào lên: "Cô đủ rồi! Câm miệng cho tôi!"
Phương Pháp nhìn những người kia, Cố Ninh từ trước đến nay đều không nói với anh ta cái gì, thời điểm anh ta hỏi cũng chỉ nói là bị thất lạc, nhưng lúc này hắn nhìn biểu cảm của bọn họ cùng những lời trong miệng bọn họ nói, bỗng hiểu ra tất cả, anh ta buông bàn tay đang giữ chặt tay Cố Ninh ra, ánh mắt cũng trở nên lạnh băng.
Một lúc sau, một cô gái trẻ tuổi nhỏ giọng nói. "Cố Ninh, chúng tôi
không phải cố ý muốn bỏ lại cậu, lúc ấy là Tưởng Du nói cậu bị xác sống cắn, cho nên chúng tôi mới......"
Tưởng Du tức khắc luống cuống một chút, sau đó nhìn Cố Ninh oan ức nói: "Không phải, Cố Ninh, lúc ấy chị nhìn thấy tay em chảy rất nhiều máu, cho nên chị cho rằng...... nhưng chị căn bản không có nói bỏ
lại em!"
Côta đột nhiên bắt lấy cánh tay Cố Ninh, quan tâm nhìn Cố Ninh:
"...... nhưng hiện tại đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là em
đã an toàn trở lại. Ninh Ninh, em có biết không, mấy ngày này chị đều
sinh hoạt bên trong áy náy và thống khổ, buổi tối vẫn luôn gặp ác mộng,
chị cảm thấy chính là chị đã hại chết em......"
"Chẳng lẽ không phải sao." Cố Ninh hất tay cô ra, lạnh lùng nhìn cô ta.