Trong ánh sáng tối tăm, Cố Ninh từ trong túi lấy ra hạt châu màu xanh lục nhặt được ở trong óc con chó xác sống kia, ánh sáng tối tăm cũng không thể ảnh hưởng cô cẩn thận quan sát hạt châu này.
Màu của nó xanh biếc, kích cỡ bằng viên bi ve trẻ con hay chơi, nằm an tĩnh ở giữa tay của cô, màu xanh biếc lưu chuyển, như là ẩn chứa sức sống bừng bừng.
Hơn nữa, thoạt nhìn trông vô cùng ngon.....
Cố Ninh bị ý tưởng đột nhiên hiện ra trong đầu chính mình làm cho hoảng sợ.
Ăn?
Sao có thể...... Đây chính là vật lấy ra từ trong đầu con chó săn xác sống, nghĩ đến đống thịt nát tản ra mùi tanh tưởi, Cố Ninh cảm thấy có chút buồn nôn, vội vàng cất hạt châu vào túi, ngăn chặn ý tưởng 'đáng sợ' của chính mình.
"Tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề không?" Cố Ninh đột nhiên nói với đầu đinh đối diện.
Đầu đinh nhìn thoáng qua anh Ba ngồi cạnh cửa, thấy hắn không có ý ngăn lại mới cẩn thận nhìn Cố Ninh nói: "Cái gì?"
Cố Ninh hỏi: "Các anh đã tiến hành tìm người sống sót được bao lâu rồi?" Đầu đinh thấy Cố Ninh hỏi cái này, hơi chút thả lỏng, sau đó nói:
"Hơn nửa tháng."
Hắn có hơi chút tự hào nói: "Nơi tụ tập của chúng tôi đã có vài ngàn người. Đội cứu hộ cũng có vài trăm người. Nơi tụ tập mỗi ngày đều sẽ phái xe đi ra ngoài tìm người sống sót giống như mấy người, sau khi tìm
được sẽ mang về nơi tụ tập."
Cố Ninh hỏi: "Vậy thời điểm các anh ở bên ngoài tìm kiếm người sống sót có tìm được một đôi vợ chồng trung niên hay không? Nữ mặc váy màu đen, nam mặc áo thun màu xám nhạt, đeo kính cận, một bên kính đã nát, hơn bốn mươi tuổi, đùi phải có thương tích."
Đầu đinh nghiêm túc nghĩ nghĩ sau đó nói: "Tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng người cô nói bị thương ở đùi phải, nơi tụ tập của chúng tôi không thu người bị thương." Hắn nói tới đây, dừng một chút, cường điệu nói:
"Cô là trường hợp đặc biệt."
Cố Ninh tức khắc hoàn toàn thất vọng.
Đạo trưởng Giả ở bên cạnh hỏi: "Cố Ninh, có phải cháu muốn hỏi
thăm ba mẹ cháu hay không?"
Cố Ninh gật đầu, con chó săn xác sống tồn tại làm thế giới này
càng thêm nguy hiểm, cũng làm tâm tình của cô càng thêm trầm trọng và cấp bách, lúc này một tia hy vọng lại tan biến, sắc mặt cô không khỏi có chút khó coi.
"Đã qua mười phút, có thể mở còng tay được chưa?" Trình Minh nói với anh Ba đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên kia.
Anh Ba mở đôi mắt ra một chút, nhìn thoáng qua Cố Ninh, sau đó nói với nam nhân ngồi bên cạnh:
"Đi mở ra cho cô ấy đi."
Nam nhân kia liền cầm chìa khóa đi tới, vừa mới đi đến trước mặt Cố Ninh.
Đột nhiên!
Xe tải ban đầu đang chạy với tốc độ ổn định kịch liệt đong đưa, sau đó ngừng lại, bởi vì quán tính, nam nhân cầm chìa khóa ngã vào trên vách xe, kêu đau một tiếng, chìa khóa trong tay hắn lập tức rơi xuống phía dưới chỗ ngồi của đầu đinh.
Người trong xe tức khắc tất cả đều ngã trái ngã phải, mấy cô gái
thậm chí sợ tới mức hét lên.
Cố Ninh không hiểu sao lại căng thẳng trong lòng, có dự cảm không ổn.
"Sao lại thế này?!" Chỉ thấy anh Ba ngồi ở cạnh cửa đột nhiên đứng lên, cầm lấy một cái bộ đàm màu đen từ sau mông, hô vào trong bộ đàm:
"Trần Hạ, có việc gì thế?!"
Bên trong bộ đàm truyền đến giọng nam ồn ào, hiển nhiên cũng chưa thăm dò rõ ràng tình huống: "Anh Ba, em cũng không biết, là xe phía trước đột nhiên ngừng."
Anh Ba chau mày, lại hô vào bộ đàm: "Triệu Kiệt, Triệu Kiệt! Sao xe lại ngừng? Cậu ở bên kia làm cái quỷ gì vậy?!"
Bộ đàm một yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này làm trong xe không khí tối tăm lập tức liền trở nên căng thẳng, bất an.
Đúng lúc này! Đột nhiên! "Ầm!" Một tiếng vang lớn!
Giống như là có một vật nặng từ trên bầu trời rơi xuống, nện thật
mạnh lên nóc xe, phát ra một tiếng 'rầm' lớn, bên tai tiếng ầm ầm vang lên. Mấy cô gái sợ tới mức ‘hoa dung thất sắc’ (*), lớn tiếng hét lên.
- --
(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
- --
"Con mẹ nó, câm hết miệng lại cho tôi!" Anh Ba hét lớn một tiếng.
Tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó, trên nóc xe, một tiếng tiếp theo một tiếng vật nặng nện xuống, “bang bang” không dứt, phía trước đột nhiên truyền đến vài tiếng súng dồn dập, từng tiếng kêu sắc nhọn, thảm thiết, cùng lúc đó, bộ đàm trong tay anh Ba cũng điên cuồng vang lên: "Anh Ba! Có xác sống! Rất
nhiều......!!!!"
m thanh bị ngắt, theo sát sau đó chính là đầu xe truyền đến âm thanh kính vỡ vụn và tiếng kêu thảm thiết.
Không khí bất an trong xe đã lên đến đỉnh điểm, sắc mặt mỗi người đều không được tốt. Mấy cô gái vốn dĩ sắc mặt đã trắng, lúc này càng không có một tia máu, tất cả đều chen tới trong góc của Cố Ninh, Hoàng Mộng Dao ngồi ở bên người Trình Minh, tuy rằng cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại không có đi đến góc, cũng không có thét
chói tai.
Mấy nam sinh Trình Minh đều có chút kinh hoàng nhưng vẫn còn nỗ lực giữ bình tĩnh, đội cứu hộ đều nắm chặt súng trong tay, sắc mặt đạo trưởng Giả cũng một trận xanh một trận trắng."
Mở còng tay cho tôi." Cố Ninh bình tĩnh nói với đầu đinh bên kia.
Đầu đinh không biết làm sao, nhìn thoáng qua anh Ba, anh Ba trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Nhìn anh làm gì! Mở cho cô ấy đi!"
Đầu đinh sau đó mới nơm nớp lo sợ cầm chìa khóa lên mở còng tay cho Cố Ninh, tay run run, không cắm nổi vào ổ khóa, Cố Ninh cũng cực kỳ kiên nhẫn không có thúc giục, dưới loại tình huống kinh khủng và sợ hãi là chuyện bình thường.
Không bình thường chính là cô, rất kỳ lạ, cô cho rằng chính mình sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng ngoài dự đoán chính là, cô ngoại trừ khẩn trương, lại không cảm thấy sợ hãi, hơn nữa cô bình tĩnh nói ra suy nghĩ của chính mình.
Biểu hiện bình tĩnh khác hoàn toàn với các nữ sinh đang sợ tới mức run bần bật chui vào trong một góc kia của cô, làm cho anh Ba chú ý tới.
Đầu đinh cuối cùng cũng mở được còng tay cho Cố Ninh.
Tay của Cố Ninh vừa có được tự do, phản ứng đầu tiên chính là lấy ba lô trên vai xuống, sau đó từ bên trong đống quần áo lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, choàng quanh chiếc cổ mảnh khảnh của cô, không lộ ra chút da thịt nào.
Sau đó, cô lập tức đi đến, đứng trước vẻ mặt nghi hoặc của anh Ba, nói: "Tôi cần một khẩu súng, đồng thời, tôi còn cần anh dạy tôi cách bắn súng."
Nếu không phải hiện tại không khí không đúng, anh Ba quả thực
muốn bật cười.
Nhưng nhìn đôi mắt của Cố Ninh, anh Ba lại cười không nổi.
Hắn nhìn chằm chằm Cố Ninh, đôi mắt kia không có nửa điểm cảm xúc vui đùa, ánh mắt hắn lóe lêncó chút khó lường, sau đó nói với đầu đinh: "Trương Dương, đưa súng của cậu cho cô ấy."
"A?!" Đầu đinh sửng sốt một chút, giật mình nhìn anh Ba.
Anh Ba không kiên nhẫn lặp lại một câu: "Đưa súng của cậu cho cô ấy."
Đầu đinh Trương Dương sau đó mới không tình nguyện đưa khẩu súng cho Cố Ninh, khẩn trương nói: "Cô cẩn thận một chút, đừng làm đạn bắn ra."
Cố Ninh tiếp nhận súng, cảm giác hơi nặng.
"Đây là súng bán tự động, bóp cò súng một lần, bắn ra một viên đạn, trước khi nổ súng kéo cơ bính, sau đó nhắm chuẩn, bắn ra." Anh Ba một bên lời ít mà ý nhiều giải thích, một bên ở trên tay biểu thị động tác.
Cố Ninh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tay cầm súng của hắn, sau đó chính mình thử cầm một chút.
Đôi mắt anh Ba hơi hơi sáng ngời, nhìn tư thế của cô không kém chính mình liền tán thưởng, kinh ngạc nói: "Học rất nhanh."
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nói thêm: "Cô có cơ hội dùng ba viên đạn, nếu sau khi bắn ba viên đạn cô không thể nổ đầu một con xác sống, vậy phải trả khẩu súng lại cho Trương Dương." Trong lúc bọn họ nói chuyện, có không biết bao nhiêu con xác sống mạnh mẽ va chạm vào thân xe, số lượng không ít, thân xe bị đâm cho lung lay.
Hắn vừa mới dứt lời, đỉnh đầu lại lần nữa vang lên một tiếng rầm
lớn.
"Con mẹ nó!Xác sống từ địa phương quỷ quái nào chui ra vậy!"
Anh Ba mắng một tiếng. Lời còn chưa dứt, đã nghe trong xe vang lên một tiếng rầm lớn!
Người trong xe còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó trên nóc xe truyền đến một tiếng gào nghẹn ngào lạnh lẽo của xác sống! Tiếp đến chính là âm thanh vật nặng từ trên cao rơi xuống đất.
Anh Ba miệng mở ra, khiếp sợ nhìn Cố Ninh ghìm súng nhắm ngay nóc xe, trên nóc xe thình lình có một lỗ thủng, tay Cố Ninh bị rung đến hơi tê, nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Cái súng này là của tôi."
Anh Ba nhìn lỗ thủng trên đỉnh xe, lại nhìn nhìn Cố Ninh, cứng họng mất tiếng.
Đầu đinh há to miệng nhìn Cố Ninh mặt vô cảm cầm súng, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Phản ứng giống hắn còn có những người khác trong xe.
Trình Minh nhìn Cố Ninh, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng, gắt gao nắm con dao dài trong tay, trong lòng không biết vì sao có loại xúc động mênh mông. Hoàng Mộng Dao cũng nhìn Cố Ninh, trong ánh mắt tản mát ra một loại ánh sáng khác thường.
Đạo trưởng Giả lúc này lại là một người trấn định nhất, ông ấy nhìn Cố Ninh, đôi mắt thon dài thay đổi thất thường, cuối cùng ánh mắt hơi chợt lóe, phảng phất như đã hạ quyết tâm.
Cố Ninh lúc này căn bản không rảnh đi chú ý phản ứng của những người kia, cố hết sức chăm chú bắt giữ động tĩnh trên nóc xe, cô phảng phất xuyên thấu qua tấm sắt nóc xe, nhìn ra bên ngoài, cô "thấy" một con xác sống đang nằm sấp ở trên nóc xe, dùng tay liều mạng đấm nóc xe, ba giây sau, Cố Ninh lại lần nữa bóp cò súng lên nóc xe:
"Pằng!" Một tiếng!
Trên nóc xe lại có thêm một lỗ thủng.
Con xác sống nằm sấp ở trên nóc xe cũng chưa kịp kêu một tiếng, đầu bị viên đạn xuyên vào, ngửa ra sau, rơi xuống mặt đất, viên đạn xuyên thành một lỗ thủng trên trán nhưng mà lại không có máu, chỉ có dịch nhầy màu tro đen toả ra mùi hôi.
"Cần có người đi lên phía trước lái xe." Cố Ninh lại liên tiếp nổ mấy phát súng lên nóc xe đánh tất cả xác sống rơi xuống dưới, cảm giác cầm súng từ gượng gạo chậm rãi biến thành thuần thục.
Anh Ba nhíu mày: "Chúng ta không biết bên ngoài có bao nhiêu xác sống, nếu tùy tiện đi ra ngoài......"
Hắn vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên thân xe kịch liệt lay động một chút, gần như sắp đổ! Cố Ninh nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lan can, đứng vững vàng thân mình, những người khác đều là đổ nghiêng ngả. Ngay cả anh Ba cũng ngã xuống mặt đất.
Cố Ninh lạnh lùng nói với anh Ba: "Chiếc xe không chống chịu được bao lâu, nếu không đi ra, chúng ta chỉ có một con đường chết."
Anh Ba cắn răng một cái, nhìn Cố Ninh nói: "Vậy cô nói nên làm sao bây giờ?" Hắn vừa nói ra, tất cả người trong xe đều nhìn về phía Cố Ninh, mấy người đội cứu hộ thậm chí giật mình nhìn anh Ba.
Anh Ba ở bên trong bọn họ có uy vọng rất lớn, đã gặp nhiều hiểm cảnh đều không sợ, lúc này lại dò hỏi Cố Ninh hiện tại nên làm gì, đủ làm cho bọn họ khiếp sợ.
"Tôi cần hai người biết lái xe, quan trọng là lá gan phải lớn, còn cần ít nhất ba người bắn súng giỏi cùng tôi đi lên nóc xe."
"Vậy tôi và Chu Lập." Anh Ba nói.
Cố Ninh nhìn về phía Chu Lập, chính là nam nhân đã đẩy cô một phen, thấy cô nhìn qua, hắn theo bản năng rụt một chút.
Cố Ninh lắc đầu: "Hắn không được. Anh Ba cũng không được, anh cùng tôi lên nóc xe."
Chu Lập rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, anh Ba lại nhăn chặt mày.
"Anh Ba...... Em được không?" Lúc này Trương Dương đầu đinh đột nhiên lên tiếng.
Cố Ninh kinh ngạc nhìn hắn một cái, có chút ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người đều biết lúc này muốn đi từ thùng xe đến đầu xe có bao nhiêu khó khăn, nói một đi không trở lại cũng không quá, lại không nghĩ rằng Trương Dương vẫn luôn không biểu hiện ra có bao nhiêu dũng cảm, trước đó còn thập phần khẩn trương sợ cô biến thành xác sống lại ngoài ý muốn đứng dậy.
Anh Ba cũng kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Cố
Ninh.
Trương Dương cũng khẩn trương nhìn Cố Ninh.
Cố Ninh liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, gật gật đầu, sau đó nói: "Còn cần một người nữa."
Hai người, bảo đảm vạn nhất.
Ánh mắt anh Ba dạo qua một vòng ở trong xe, người đội cứu hộ bị ánh mắt hắn quét đến đều sôi nổi mất tự nhiên tránh đi.
"Em đi cùng." Cuối cùng Trình Minh đứng ra nói, đôi mắt lại nhìn Cố Ninh.
Anh Ba dùng ánh mắt tán thưởng liếc mắt nhìn Trình Minh một cái.
Cố Ninh gật đầu nói: "Được."
Cố Ninh lại nói với anh Ba: "Anh Ba, còn cần hai người giỏi bắn súng."
Lần này, anh Ba lại không cho người khác cơ hội lựa chọn, trực tiếp gọi tên hai người, một người tên Trần Siêu, một người tên La Long.
Anh Ba nói: "Hai người kia không tính là bắn súng giỏi, nhưng cũng
chỉ có hai người kia."
Cố Ninh gật gật đầu, ánh mắt quét một phen ở trong xe, sau đó nói:
"Đạo trưởng Giả, chờ chút nữa chúng cháu sẽ mở cửa ra, cháu, anh Ba còn có Trần Siêu, La Long đi ra ngoài trước. Chờ tín hiệu của chúng cháu. Sau khi thấy tín hiệu đầu tiên, liền cho Trương Dương và Trình Minh đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian chờ tín hiệu, mọi người cần đảm bảo không có một con xác sống nào bò lên. Chờ bọn họ đi ra ngoài, mọi người liền phải khóa cửa ngay lập tức, tuyệt đối không thể để bất luận một con xác sống nào bò lên được."
Đạo trưởng Giả nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu nói: "Cháu cứ yên tâm."
Cố Ninh nhìn Trương Dương, Trình Minh vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Chúng tôi sẽ yểm hộ hai cậu cho đến vị trí đầu xe. Có thể đi được hay không liền xem các cậu."
Trương Dương, Trình Minh cảm giác trách nhiệm nặng nề đè trên vai, đều gật đầu một cái, trên mặt nhiều vài phần anh dũng thấy chết không sợ.
Trong lòng anh Ba đã vô cùng rõ ràng vì sao Cố Ninh lại an bài như vậy, liền nói: "Tôi là người thứ nhất đi lên, Trần Siêu, La Long đuổi theo,chờ chúng tôi lên được nóc xe sẽ yểm hộ cô đi lên."
Người thứ nhất đi ra ngoài không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất, mà người cuối cùng, bởi vì có ba người đi trước yểm hộ, tự nhiên là an toàn nhất.
Trước khi đi, băng đạn của mỗi người đều đầy, lại mang theo hai băng đạn 30 phát.
Anh Ba nín thở nhìn cửa sắt, nói với Cố Ninh: "Chờ chút nữa cô yểm hộ tôi đi lên."
Cố Ninh hơi hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn lại có thể tín nhiệm chính mình như vậy, sau đó liền nghiêm túc gật đầu một cái.
Anh Ba cũng gật đầu với cô một cái, trên mặt lần đầu tiên lộ ra ý cười với Cố Ninh, nói: "Gặp lại ở trên nóc xe."
Cố Ninh cười trả lời: "Gặp lại ở trên nóc xe."
pass các chương sau: 123
Sau đó duỗi tay mở khoá ra, mạnh mẽ đẩy cánh cửa ra bên ngoài! Chỉ nghe bùm bùm vài tiếng! Cố Ninh trực tiếp bắn ngã ba con xác sống chắn trước cửa!