- Đỗ Long chúc mừng anh, không ngờ lên anh lên làm Phó cục trường rồi…
Trong điện thoại truyền đến giọng một cô gái trẻ.
Đỗ Long sững sờ, lập tức mỉm cười, hắn nói:
- Là cô à, tiểu hồ ly, cô đã chạy đi đâu rồi? Lần trước hại tôi đợi điện thoại cả buổi, làm bạn gái tôi cứ tưởng tôi ngoại tình.
Cổ Nguyệt Hồ hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Anh ngoại tình còn ít sao? Sau này không được phép gọi tôi là tiểu hồ ly, chỉ có ông nội tôi có thể gọi như vậy… Lần trước lúc đó ông nội tôi có chuyện không ở trong nước, ông ấy buổi chiều qua đây, anh có muốn hẹn ông ấy không?
Đỗ Long cười nói:
- Được, cô giúp tôi hẹn ông ấy đi.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Vậy thì anh chờ điện thoại của tôi nhé.
Đỗ Long bỗng nảy ra ý tưởng nói:
- Đợi một chút.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Sao vậy?
Đỗ Long nói:
- Cô có thể giúp tôi việc này không?
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Giúp cái gì? Giúp như thế nào?
Đỗ Long nói:
- Tôi có một người bạn bị người khác hãm hại, tôi cần nhân chứng chứng kiến hiện trường. Cô có thể giúp tôi không?
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Chuyện xảy ra ở đâu, phát sinh thế nào? Người của Tịnh Thủ Môn không nhiều, chưa chắc đã giúp được anh.
Đỗ Long nói:
- Chiều hôm qua lúc sắp tan việc, ở công viên Lỗ Tây có xảy ra một vụ án cướp của giết người. Cô có thể giúp tôi tìm một người vẻ bề ngoài đàng hoàng , nhưng to gan, có tài ăn nói nhưng quan trọng nhất là người tin tưởng.
- Cục trưởng Đỗ, đại anh hùng Đỗ, ý của anh là, chỉ cần phù hợp với các điều kiện ở trên. Không cần biết có mặt ở hiện trường hay không… đều có thể được?
Đỗ Long nói:
- Đúng, cơ bản ý là như vậy, thế nào? Có người thích hợp không?
Cổ Nguyệt Hồ cười nói:
- Tôi thế nào, có phù hợp với tiêu chuẩn của anh không?
Đỗ Long nghĩ lại dáng vẻ của Cổ Nguyệt Hồ, sau đó cười nói:
- Được, cô đeo thêm gọng kính màu đen là được rồi. Tôi sẽ sắp xếp một bản tin vào buổi tối ở thành phố Lỗ Tây là tìm nhân chứng hiện trường vụ án, đến lúc đó cô nhìn thấy rồi liên hệ với 110 nhé.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Anh phải kể với tôi chi tiết vụ án mới được, bằng không mọi người hỏi tôi phải làm thế nào?
Đỗ Long nói:
- Đây là số di động của cô sao? Tôi gửi cho cô một vài thứ, cô xem qua sẽ hiểu. Đúng rồi, cô có tiền án không?
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Nói thừa, đương nhiên là không có tiền án tiền sự, lí lịch của tôi rất trong sạch.
Đỗ Long nói:
- Vậy thì tốt, được rồi, trước tiên nói đến đây đã, có người đến.
Quả nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Đỗ Long buông điện thoại, nói:
- Vào đi.
Đi vào là Thẩm Băng Thanh, anh ta cầm trong tay cặp văn kiện, nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, giúp tôi ký lệnh bắt giữ này.
Đỗ Long nhận lấy văn kiện mà anh ta đưa đến, mở ra sau đó hắn nhanh chóng xem qua một lượt. Đỗ Long liền ký hai chữ đồng ý, rồi đóng con dấu lên.
Đỗ Long gấp văn kiện rồi trả lại cho Thẩm Băng Thanh, nói:
- Vụ án này làm khá thuận lợi nha.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Học anh cả, dùng chút thủ thuật lừa gạt, anh ta liền bị lừa.
Đỗ Long cười nói:
- Hóa ra học trộm tôi à, nhưng thủ thuật lừa gạt không phải lúc nào cũng dùng được. Đối phương phải thích hợp mới được.
Thẩm Băng Thanh tiếp nhận cặp văn kiện, nói:
- Nghe nói hôm qua ở công viên có xảy ra vụ án cướp của giết người. Kẻ giết người là một cảnh sát?
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, anh nghe từ đâu vậy? Lời đồn này không khớp với sự thật. Sự thật là như thế này… Dương Đa Quân anh còn nhớ không? Lúc anh ta và bạn gái anh ta hẹn hò…
Đỗ Long giải thích một lượt quá trình phát sinh của vụ án. Dương Đa Quân và Thẩm Băng Thanh là có quen biết, anh ta nói:
- Thì ra là như vậy. Nhưng ở bên ngoài truyền đi phiên bản không phải là như vậy.
Đỗ Long nói:
- Không có cách nào. Đầu năm nay độ tin tưởng của cảnh sát chúng ta không cao. Mọi người thà tin tưởng bọn lừa gạt còn hơn tin tưởng cảnh sát. Chúng ta chỉ có thể tận sức nỗ lực cải thiện tình hình này.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cần sự giúp đỡ không?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời thì chưa cần, tôi đã làm không ít việc, có lẽ sẽ nhanh giải quyết được thôi.
Thẩm Băng Thanh nghiêng nghiêng đầu nói:
- Vậy tôi đi làm việc của tôi.
Đỗ Long gật gật đầu, thấy Thẩm Băng Thanh vẫn chưa di chuyển. Hắn liền hỏi:
- Anh còn chuyện gì sao? Có chuyện gì thì nói đi, quan hệ của anh với tôi còn ngập ngừng sao?
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, nói:
- Là chuyện của tôi với Tư Nhạn… Chúng tôi… Chúng tôi phải kết hôn rồi.
Đỗ Long ồ lên một tiếng, rồi hắn ngừng một lát mới có chút ngạc nhiên rồi nói:
- Chúc mừng… Định được ngày tốt chưa?
Thẩm Băng Thanh cúi đầu xuống, nói:
- Chúng tôi chuẩn bị Nguyên Đán đi làm thủ tục. Ngày mùng một tháng năm năm sau hoặc Quốc khánh sẽ mời rượu.
Đỗ Long gật gật đầu, cười nói:
- Vậy chúc mừng nha. Đến lúc đó tôi nhất định mừng cho hai người một cái lì xì thật lớn.
Thẩm Băng Thanh ngẩng đầu nhìn về hướng Đỗ Long, nói:
- Anh không thấy bất ngờ sao? Anh với Bạch Nhạc Tiên không có ý địch kết hôn sao.
Đỗ Long cười nói:
- Có chút bất ngờ, nhưng tôi cũng thấy là chuyện bình thường. Dù sao chúng ta cũng hai bảy hai tám tuổi rồi. Nhiều bạn học của tôi con đã đi mua được xì dầu rồi. Hai người quyết định lúc nào vậy? Tại sao khoảng thời gian trước không nghe thấy hai người nói gì?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tối hôm qua mới bàn bạc xong, vẫn chưa quyết định. Anh nói xem có phải hơi vội vàng.
Đỗ Long cười nói:
- Gấp hay không thì tôi cũng không thể nói với anh được. Dù sao sớm muộn đều phải xử lý, anh thấy thích hợp thì giải quyết chuyện này luôn đi.
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long, nói:
- Anh là người biết rõ nhất chuyện của chúng tôi. Anh cảm thấy như vậy có thích hợp không?
Đỗ Long nói:
- Anh nói… Ở phương diện kia?
Thẩm Băng Thanh nghiêm nghị gật đầu. Trên gương mặt trắng bóc hiện lên có chút ửng hồng, anh ta nghiêm túc nhìn Đỗ Long, muốn tìm chút manh mối trên mặt hắn.
Đỗ Long nói:
- Ở phương diện mà nói theo tôi … Tôi thấy không tán thành cho lắm. Nhưng mà, đây là chuyện của hai người, hai người tự quyết định đi.
Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy… Hay là suy nghĩ thêm một chút. Tôi đi đây.
Sau khi Thẩm Băng Thanh đi, Đỗ Long cầm lấy di động muốn gọi cho Tống Tư Nhạn. Nhưng nghĩ xong rồi lại buông xuống, dù sao cũng là chuyện của Thẩm Băng Thanh hai người họ, hắn quả thật không tiện nhúng tay vào.
Dường như kết hôn đối với Đỗ Long mà nói là chuyện rất xa vời. Đỗ Long không nghĩ quá nhiều. Hắn chỉnh lại chút tài liệu rồi gọi người đem đến Viện kiểm sát. Sắp đến buổi trưa di động lại vang lên, Lý Văn Cẩm rút cục cũng trả lời điện thoại rồi.
- Đỗ Long, tôi sáng nay làm việc liên tục, vừa mới thấy điện báo của cậu, có chuyện gì sao?
Lý Văn Cẩm hỏi.
Đỗ Long nói:
- Em muốn hỏi một chút. Sư tỷ Lý, chị với thầy Cố Diệp Tân quen biết sao?
Lý Văn Cẩn nói:
- Thầy Cố? Tôi vừa gặp thầy xong, rất thân đấy, sao vậy? Cậu muốn mời thầy Cố đi khám nghiệm tử thi sao? Gọi Tư Cừ không được sao?
Đỗ Long nói:
- Cái này… Sư huynh Trần không phải tuyên bố nghỉ hưu rồi sao? Hơn nữa… Khà khà… Vụ án này em muốn làm gọn gàng một chút. Chị biết đấy, sư huynh Trần ngày trước danh tiếng không được tốt.
Lý Văn Cẩm cười nói:
- Cũng đúng, vậy được rồi. Tôi giúp cậu hỏi xem sao, thầy Cố chưa chắc có thời gian đâu.
Đỗ Long nói:
- Ông ấy nếu như không đồng ý. Chị nói với ông ấy, năm đó ông ấy với thầy Lý có một vụ đánh cuộc vẫn chưa hoàn thành. Nếu như muốn biết thắng bại cuối cùng thì nhanh chóng đến đây.