- Các anh đừng có suy đoán lung tung, nhưng vụ án mất tích kia chẳng có liên quan gì với chúng tôi, nhưng đột nhiên bộc phát ra nhiều nhiều vụ án mất tích như vậy, đối với cục công an nhất định sẽ có ảnh hưởng. Tôi sẽ tận lực đem ảnh hưởng xuống mức nhỏ nhất, mọi người không cần lo lắng.
Trương Văn Diệu đưa mắt nhìn qua, phát hiện thần thái của mọi người đang bất đồng rõ rệt. Trương Văn Diệu biết rằng điều này là vì hôm nay chính mình thua một ván, mọi người tràn đầy lo ngại đối với tương lai.
Trương Văn Diệu hừ một tiếng, nói:
- Được rồi, tiếp theo chúng ta vẫn là nói xem làm sao để hoanh nghênh tổ chuyên án đi, tuy rằng bắt đầu có chút không vui vẻ, nhưng kế tiếp chúng ta phải làm cho tổ chuyên án vui sướng rời đi…
………..
Đỗ Long gặp được bọn Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh ở phòng làm việc của đại đội hình sự tại thành phố Song Môn. Khi Đỗ Long đến, bọn Thẩm Băng Thanh đang tiếp nhận một số các manh mối và chứng cớ từ đại đội hình sự thành phố Song Môn điều tra án mất tích kỳ trước.
Nhìn thấy Đỗ Long tay phải treo ở trước ngực đi vào, trên trán một cục u rõ rệt, mọi người không khỏi nhao nhao quây xung quanh hắn. Hoàng Kiệt Hào nhìn cái trán của Đỗ Long hỏi:
- Sao lại thế này ? Anh không phải đang nằm viện sao? Sao lại chạy đến rồi?
Đỗ Long nói:
- Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi, cũng đã đỡ nhiều rồi, các anh đang tiếp nhận vụ án phải không? Có phát hiện gì không?
- Tư liệu ít đến thảm thương, hơn hai mươi người mất tích , điều tra lâu như vậy, tư liệu vẫn không nhiều hơn chúng ta xử lý một vụ án.
Người của đội hình sự thành phố Song Môn bên cạnh cười lạnh nói:
- Vốn chính là việc giả tạo không có thật, có bản lĩnh thì các anh tự đi tra đi.
Đỗ Long cười cười, nhìn người kia nói:
- Đồng chí này rất có hứng thú đấy, anh tên là gì? Ở trường cảnh sát chưa học qua sao? Nhìn thấy người cảnh hàm cao hơn anh nên làm như thế nào?
Người nọ miễn cưỡng đứng lên, lười biếng cúi chào Đỗ Long nói:
- Báo cáo cảnh đốc, tôi là điều tra viên đại đội hình sự của cục công an thành phố Song Môn, tôi tên là Trương Cửu Chú, cảnh hiệu…
Đỗ Long nói :
- Trương Cửu Chú, bắt đầu từ bây giờ, anh tạm thời bị đội chuyên án điều động. Trừ phi đội chuyên án thành công phá án rời khỏi thành phố Song Môn, nếu không anh sẽ là nhân viên liên lạc bản địa của tổ chúng tôi. Sếp Hoàng, anh chọn người nào? Tùy ý chọn, cục trưởng Trương đã đồng ý toàn lực phối hợp, điều hai người hẳn là không thành vấn đề chứ ?
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Tổ chuyên án cần người, Cục trưởng Trương đương nhiên sẽ không có ý kiến rồi, anh mới lấy có một người có đủ không? Lấy thêm mấy người đi?
Đỗ Long cười nhìn một lượt,chỉ thấy người của đội hình sự kia rối rít cúi đầu xuống, Đỗ Long cười nói:
- Thôi bỏ đi, đem một người là đủ rồi, nếu nơi này đã không đủ tư liệu, vậy tôi sẽ trực tiếp đưa đội đi điều tra lại từ đầu vậy, anh cùng với bọn họ từ từ vật lộn đi. Băng Thanh, chúng ta đi. Trương Cửu Chú , cho anh thời gian 5 phút chuẩn bị, tập hợp ở dưới lầu. Nếu đến muộn, anh cứ trực tiếp viết đơn từ chức đưa lên đi, đỡ phải phiền đến tôi, hiểu chưa?
Sắc mặt của Trương Cửu Chú tương đối khó coi, anh ta bây giờ đang hối hận mình sao nhiều chuyện vậy, hận không thể tự tát mình mấy cái. Nghe thấy lời của Đỗ Long, anh ta chỉ đành lòng nói:
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Đỗ Long nói:
- Anh là phụ nữ à? Tôi nhìn anh không giống như đã trải qua 9 lần đổ bê tong sắt thép, mà giống như là một bãi bùn nhão ấy. To tiếng một chút cho tôi, giống điệu bộ của một người cảnh sát, khí lực bình thường quát dân chúng đi đâu hết rồi?
Trương Cửu Chú đành phải rống lớn nói:
- Vâng! Tôi hiểu rồi! 5 phút nữa tập hợp dưới lầu!
Đỗ Long lúc này mới hài lòng nói:
- Tốt lắm, như vậy mới giống chứ… Sếp Hoàng, chúng ta đi.
Bọn Thẩm Băng Thanh cầm chỗ tư liệu theo Đỗ Long rời khỏi đại đội hình sự. Trương Cửu Chú kia ảo não đặt mông ngồi xuống, mọi người hả hê nhìn anh ta gặp họa, chẳng ai đến an ủi.
Xuống dưới lầu, Thẩm Băng Thanh đi nhanh hai bước đến bên phải Đỗ Long, nhìn cánh tay bị thạch cao cố định, hỏi:
- Anh… Vẫn tốt chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi rất khỏe à, anh nghĩ bọn ngu ngốc kia có thể làm tôi bị thương? Vết thương của tôi đều tự tôi gây ra, rất có chừng mực, không có gì đáng ngại.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh vì sao cứ tự làm tổn thương mình thế? Anh rõ ràng không cần phải như vậy à.
Đỗ Long nói:
- Tôi cũng không muốn à, đây à cách đơn giản nhất mau lẹ nhất. Nếu tôi không như thế này, khi chúng ta điều tra án không biết còn gặp phải bao nhiêu khó khăn đâu. Đây là tôi dùng tổn thất nhỏ nhất để đổi lấy thành quả lớn nhất. Yên tâm đi, cái vết thương nhỏ này nếu như tôi không cố ý giữ lại, sớm đã hết đau rồi.
Thẩm Băng Thanh bất mãn nhìn hắn, nói:
- Sau này đừng có như vậy nữa, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? Tư liệu trong tay ít quá, chỉ có chút danh sách người mất tích và tư liệu cơ bản. Sếp Hoàng bọn họ còn thảm hơn, đến mất tích bao nhiêu người cũng không rõ.
Đỗ Long nói:
- Đã có danh sách, vậy chúng ta trước mắt cứ theo danh sách đi điều tra, không ít những người chúng ta phụ trách là mất tích ở trong nội thành. Sau khi xác định tình tiết bọn họ mất tích thì đi đến đội giao thông tìm băng ghi hình, đúng rồi, hai người phụ nữ kia… tư liệu đầy đủ không?
Hoàng Nham từ trong cặp văn kiện lấy ra mất tờ tài liệu đánh máy, nói:
- Đều ở đây này.
Đỗ Long cẩn thận nhìn, chỉ thấy tên của đôi mẹ con mất tích tên là Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh. Hai mẹ con đều không có ngành nghề, vóc dáng hai người có chút giống nhau tướng mạo nhìn cũng được, bọn họ nghe nói là mất tích hai tháng trước đây.
Chồng của Từ Kim Sáng lần đầu tiên báo án nói vợ con mất tích, đồn công an vẫn chưa lập án, bên dưới giải thích là mất tích chưa đủ 24 giờ. Sau đó cách một tháng, chồng của Từ Kim Đán lại đi báo án, đồn cảnh sát vẫn chưa lập án, phía dưới giải thích hai mẹ con đều là người trưởng thành,Từ Kim Đán là sau khi cãi nhau với chồng thì đem con gái bỏ đi, đây là thuộc loại rời nhà bỏ đi không phải là mất tích, bởi vậy không đáng lập chuyên án .
Đỗ Long nói :
- Chúng ta trước tiên bắt tay vào làm vụ này đi, đợi cái cậu Trương Cửu Chú kia đến thì có thể xuất phát.
Trương Cửu Chú chưa đến 5 phút thì đã xuống dưới lầu, Đỗ Long để anh ta cùng mình ngồi một xe. Thẩm Băng Thanh lái xe, Nhạc Băng Phong ngồi ở ghế phụ, Đỗ Long cùng Trương Cửu Chú ngồi ở phía sau. Sau khi lên xe, Đỗ Long để Trương Cửu Chú chỉ phương hướng, đi tới nhà Từ Kim Đán .
Phía sau vẫn còn hai xe cảnh sát theo sau, phân ra ngồi là đám người Hoàng Nham, Tạ Ba và một đội cảnh sát có vũ trang.
Trương Cửu Chú có chút lo lắng, Đỗ Long liếc mắt nhìn anh ta , cười nói:
- Trương Cửu Chú, anh không phải là người bản địa sao?
Trương Cửu Chú đáp:
- Không phải, tôi là người Quảng Tây.
Đỗ Long cười nói:
- Anh tốt nghiệp sao không về Quảng Tây làm?
Trương Cửu Chú đáp:
- Có thể tìm được công việc là tốt rồi, loại người như chúng tôi làm sao có cơ hội để mà lựa lựa chọn chọn chứ.
Đỗ Long cười nói:
- Anh có thể chuyên chính mà ở lại đây , chứng minh vẫn là có thực lực … Trương Cửu Chú, tôi hỏi anh, lúc đầu đăng ký vào học trường cảnh sát là do không có lựa chọn hay là anh muốn làm cảnh sát?
Ánh mắt Trương Cửu Chú ngừng lại, anh ta nói :
- Tôi từ nhỏ đã muốn làm cảnh sát, cho lên mới đăng ký vào học trường cảnh sát.
Đỗ Long nói:
- Vậy thì đúng rồi. Tôi hỏi anh, anh cảm thấy tình hình an ninh xã hội của thành phố Song Môn như thế nào? Với tư cách là một người từ nhỏ đã muốn làm cảnh sát. Anh cảm thấy những vụ án mất tích kia thật sự chỉ là những tin đồn không có căn cứ sao?
Trương Cửu Chú chần chừ, Đỗ Long nắm lấy bả vai anh ta nói;
- Tôi thấy anh tham gia công tác chưa lâu, chịu ảnh hưởng của những kẻ lõi đời vẫn chưa tính là nhiều, cho nên tôi quyết định cho anh một cơ hội. Anh có thể cẩn thận suy xét một chút, nỗ lực phối hợp cùng chúng tôi làm việc hoặc là tiêu cực lười biếng đều tùy anh. Cơ hội đều do tự mình nắm bắt, anh từ từ suy xét đi.