- Cậu hỏi rất hay, vấn đề này chính tôi cũng không rõ. Trên thực tế, ngoại trừ những thứ Lưu Thanh Sơn tự mình nói ra thì cũng không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ ra Lưu Thanh Sơn là hung thủ sát hại hai đôi tình nhân trước. Tôi chỉ muốn làm rõ thêm vụ án thôi. Được rồi, mấy tên oắt các cậu cút ngay.
- Hừ!
Triệu Hưng Chinh lập tức khinh bỉ kiểu tự cho là đúng của Đỗ Long. Đỗ Long mặc kệ gã, cầm tư liệu đi tới trại tạm giam. Vì Lưu Thanh Sơn đã thẳng thắn thú nhận nên không cần tái thẩm, nửa đêm tối qua đã được đưa đi trại tạm giam.
Đỗ Long đến lầu một thì gặp Bạch Nhạc Tiên. Đỗ Long nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói:
- Sếp Bạch, cô đến muộn mười lăm phút.
Bạch Nhạc Tiên ngáp một cái:
- Cả đêm qua làm ác mộng, có thể đứng đây là tốt lắm rồi, dù sao cũng chẳng ai kiểm tra em. Anh giờ đi đâu, em đi cùng.
Đỗ Long nói:
- Tôi đi trại tạm giam, chỗ đó chẳng có gì hay ho cả. Tốt nhất cô về ngủ thêm giấc nữa đi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Em ra chậm chút đã bị mẹ hò đến nửa ngày, nếu lại quay về ngủ chắc sẽ gọi điện mách ba em luôn mất. Cùng lắm thì em lên xe anh ngủ một giấc là được, đi thôi.
Các nam cảnh sát đi ngang qua đều nhìn Đỗ Long đầy hâm mộ. Đỗ Long thật sự bất đắc dĩ, hôm nay hắn còn có nhiệm vụ đặc thù nữa.
Đi vào bãi đỗ xe, Đỗ Long rốt cục nói thật:
- Sếp Bạch, hôm nay tôi phải đi gặp Lưu Thanh Sơn nói chuyện, tiện đường mang bạn gái đi thăm cô em họ, không biết khi nào mới về. Tôi thấy cô không nên theo thì hơn.
Bạch Nhạc Tiên trừng mắt với hắn, nói:
- Anh sợ bạn gái anh ghen hả? Được rồi, em không quấy rầy mấy người hẹn hò nữa.
Đỗ Long lái xe bỏ trốn mất dạng. Bạch Nhạc Tiên ở phía sau nhìn xe của hắn, hung hăng dậm chân.
- Quân San, anh đã đến khu chung cư của em rồi, em mau ra đây đi.
Đỗ Long gọi Kỷ Quân San. Lát sau Kỷ Quân San vội vàng ra khỏi khu chung cư, đợi Đỗ Long vẫy vẫy tay gọi, cô mới nhìn thấy hắn cùng chiếc xe bán tải của hắn.
Có vẻ Kỷ Quân San không vui lắm, sau khi lên xe cũng rầu rĩ. Đỗ Long nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy? Vừa rồi gọi điện cho em còn tươi tỉnh lắm mà? Hay trách anh đến chậm?
- Không liên quan đến anh…
Kỷ Quân San trầm mặc một hồi mới nói:
- Mẹ em lại giới thiệu cho em một gã nữa, nói là đêm nay tới nhà em.
Đỗ Long ồ một tiếng, nói:
- Vậy em nghĩ biện pháp tạm đối phó trước, cho cái tên kia biết khó mà lui, nắm chặt lấy cổ phiếu tiềm năng như anh đây là được rồi.
Kỷ Quân San lườm hắn một cái, nói:
- Vấn đề là không biết bao giờ tiềm năng đó của anh mới được thể hiện. Mà người ta thì là doanh nhân thành đạt sẵn rồi.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Cứ tin anh. Nếu rảnh thì dẫn mẹ em đến mấy chỗ gần bệnh viện tìm nơi ở, nói cho bác ấy biết anh sắp mua nhà mới rồi. Có nhà có xe, không biết có tính nằm trong phạm trù người thành đạt không?
Kỷ Quân San buồn bã nói:
- Anh định cho ba mẹ em tiền à? Như thế không hay đâu. Giá nhà ở trung tâm thành phố rất đắt, cho dù nộp tiền đặt cọc trả góp cũng có áp lực rất lớn…
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói với Kỷ Quân San:
- Xem thường anh thế sao? Nói cho em biết, anh là người đại nạn không chết ắt hạnh phúc đến cuối đời. Gần đây vận may khá lớn, anh hợp tác với người ta đầu cơ cổ phiếu lời không ít tiền, một cái nhà trong mắt anh chẳng là gì cả. Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu khổ đâu.
- Thị trường chứng khoán Hoa Hạ khó nói lắm. Anh kiếm được thì khẩn trương lui ra đi, bằng không Mercedes-Benz đảo mắt thành xe đẹp đấy. Nếu làm cái nhà sắp ở tới tay lại bay đi mất, em xem anh định thể hiện với mẹ em kiểu gì.
Kỷ Quân San nghe nói có tin tức nhà ở tâm trạng khá hơn nhiều, bắt đầu nói đùa với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Em yên tâm đi, có thầy bói nói anh đây có vận may theo cả đời. Em không cần lo tiền của anh biết bay, em chỉ cần lo vận đào hoa sắp bay một loạt về phía anh là được.
- Anh dám! Cẩn thận em thiến anh!
Kỷ Quân San phì phò nói, sau đó không nhịn được bật cười.
Hai người mua ít hoa quả, nhất là những thứ La Thắng bảo còn thiếu thì đều mua đủ. Sau đó hai người cùng đi tới trại tạm giam.
Đầu tiên Đỗ Long cùng Kỷ Quân San đến gặp La Thắng. Vì La Thắng chỉ là tòng phạm, lại có tình tiết lập công đầu nên chỉ bị phán tám tháng, hơn nữa không bị đưa đến nhà giam mà ở lại trại tạm giam. Vì có cha Đỗ Long bắt chuyện qua nên La Thắng ở trong này không khổ gì cả. Y rất cảm kích Đỗ Long, mỗi lần thấy Đỗ Long đều cảm ơn không ngớt. Hơn nữa thấy Kỷ Quân San mặt đầy vẻ hạnh phúc, mấy lời uy hiếp trước đó của gã cũng giảm đi.
Đỗ Long để Kỷ Quân San ở lại nói chuyện phiếm với La Thắng, còn hắn qua gọi cảnh sát cai ngục dẫn Lưu Thanh Sơn tới. Sau khi Lưu Thanh Sơn nhìn thấy Đỗ Long thìlộ vẻ oán giận rất sâu.
- Lưu Thanh Sơn, anh có biết tại sao tôi đến gặp anh không?
Đỗ Long hỏi. Lưu Thanh Sơn hừ một tiếng, tỏ vẻ hờ hững. Đỗ Long chìa bao Hồng Tháp Sơn, hỏi:
- Hút một điếu không?
Lưu Thanh Sơn vẫn cúi đầu không lên tiếng. Đỗ Long bật lửa, sau đó thổi phì khói vào mặt Lưu Thanh Sơn, thản nhiên nói:
- Anh đương nhiên biết ý đồ đến đây của tôi. Tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng anh là kẻ đã giết ba đôi tình nhân, nhưng tôi lại rất rõ ràng, anh căn bản không thể kiên trì được như vậy.
- Mày nói bậy!
Lưu Thanh Sơn giận dữ hét lên:
- Bọn họ đều do tao giết, có giỏi lập tức bắn chết tao coi!
Đỗ Long cười ha hả:
- Tôi không nói bậy, nhưng anh bảy tám phần là có. Lưu Thanh Sơn, giết hai người và giết sáu người có sự khác nhau rất lớn, anh cũng đừng nhầm lẫn. Anh thành thật nhận tội của mình, sau đó khai ra đồng lõa. Nói không chừng lúc còn sống anh còn có thể đi ra khỏi tù, thậm chí sinh đứa con nối dòng. Cứ không công thay người khác gánh oan thì có ích gì?
Lưu Thanh Sơn cười lạnh nhìn Đỗ Long, một bộ dạng thấy quan tài cũng không rơi lệ. Đỗ Long ngậm điếu thuốc đứng lên, vứt bao thuốc cho viên cai ngục nói:
- Đại ca, thằng này ngu xuẩn gàn bướng, tôi muốn cho hắn thêm ít giáo dục, không có vấn đề gì chứ.
Gã cai ngục cười ha hả:
- Tôi cái gì cũng không thấy, chỉ cần không thương gân động cốt thì chẳng sao cả.
- Mày muốn làm gì?
Lưu Thanh Sơn khẩn trương. Gã ra sức quẩy người một cái, nhưng tay chân gã đều bị còng hết lên ghế sắt, không thể tránh được.
Đỗ Long ra sau lưng Lưu Thanh Sơn, nắm động mạch chủ ở bên cổ gã, nói:
- Anh cũng biết sợ cơ à? Nói cho anh biết, tôi căn bản không tin lời nói nhảm của anh, dùng cái đầu óc heo của anh làm sao có thể nghĩ ra được kế hoạch giết người hoàn mỹ như vậy? Nếu anh thực sự thông minh như thế thì đã không hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, càng sẽ không đạp vào bẫy của tôi. Lưu Thanh Sơn, là ai để anh làm như vậy?
- Tao… sẽ không nói cho mày biết đâu…
Lưu Thanh Sơn bắt đầu thấy hoa mắt, đầu óc dần mơ hồ. Gã vẫn mạnh mồm như cũ, nhưng trong lời nói đầu tiên của gã đã để lộ rất nhiều tin tức rồi.
Lưu Thanh Sơn sau khi hôn mê tỉnh lại, phát hiện Đỗ Long vẫn ngồi đối diện với gã như cũ. Lưu Thanh Sơn cảnh giác hỏi:
- Mày đã làm gì tao?
Đỗ Long mỉm cười:
- Tôi dùng một thủ pháp đặc thù để anh bị hôn mê một nửa, hơi giống với thuật thôi miên, trong nửa giờ này anh đã nói tất cả rồi