Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 211: Trừ gian trong WC



Lúc Đỗ Long chạy nhanh vào nhà vệ sinh, mọi người đều cho rằng hắn không chịu nổi, không ai nghĩ hắn có mục đích khác. Trong tiếng cười của mọi người, Đỗ Long đã đi tới trước cửa nhà vệ sinh.

Cho đến tận lúc này Đỗ Long cũng không biết mình nên làm gì đối với Lâm Khai Thái, chẳng lẽ lại đánh cho gã một trận? Nếu đánh Lâm Khai Thái ở khách sạn Kim Long chỉ sợ sẽ mang lại phiền phức cho Lâm Kiến Quốc.

Đỗ Long mặc dù có chút do dự, nhưng hắn vẫn đi vào nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh tự động mở ra, trong nhà vệ sinh không có đến một người. Đỗ Long đảo mắt nhìn thì chỉ thấy duy nhất có một cửa phòng khép, Lâm Khai Thái có lẽ ở trong đây.

Đỗ Long uống tương đối nhiều, bây giờ cũng buồn đi tiểu, liền chọn một phòng ngay bên cạnh, đột nhiên sau một hồi chuông, giọng của Lâm Khai Thái vọng ra.

Lâm Khai Thái vừa mở miệng đã quát:

- Tôi chẳng phải đã bảo cô đừng có bám lấy tôi nữa mà? Sao cứ gọi điện làm phiền tôi mãi vậy? Nếu để bạn gái mới của tôi phát hiện thì phải làm thế nào? Đừng có lôi thôi nữa, tự mình giải quyết đi, cô thích sống thì sống chẳng liên quan gì đến tôi cả!

Nói xong Lâm Khai Thái cúp điện thoại, gã tức giận nói:

- Phụ nữ thật là phiền phức, làm gì mà bám như đỉa đói vậy? Thảo nào Tiểu San không cho tôi đụng đến cô, thì ra là muốn tốt cho tôi…

Đỗ Long cũng có phần ngấm men rượu, nghe thấy Lâm Khai Thái vô tâm như vậy, hơn nữa lại còn nhớ tới Kỷ Quân San, cơn nóng giận trong người hắn bừng bừng bốc lên. Sau khi kéo khóa quần lên hắn đến trước phòng vệ sinh cuả Lâm Khai Thái, đang định giơ chân đá tung cửa phòng lôi Lâm Khai Thái ra ngoài đánh cho gã một trận, thì nghe thấy tiếng nước xả ào ào, cửa mở ra, Lâm Khai Thái vẫn còn chưa kéo quần lên, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Lâm Khai Thái nhìn thấy Đỗ Long thì vô cùng sững sờ, gã ngạc nhiên nói:

- Cậu bị điên à, sao lại đứng trước cửa nhà vệ sinh của người khác thế, muốn dọa chết người à!

Nắm đấm của Đỗ Long giơ lên rồi nhưng đột nhiên lại hạ xuống, nghe giọng điệu của Lâm Khai Thái, gã dường như không nhận ra mình nữa. Từ miệng gã mùi rượu nồng nặc, Đỗ Long giật mình, rõ ràng tên này cũng đã uống khá nhiều.

Đỗ Long đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn nghiêng người tránh ra, Lâm Khai Thái hùng hùng hổ hổ đi đến bồn rửa tay, chỉ thấy Đỗ Long đi qua tới khóa trái cửa nà vệ sinh lại, sau đó hắn đi tới đằng sau Lâm Khai Thái…

Lâm Khai Thái nhìn qua gương nghi ngờ Đỗ Long, đột nhiên gã kinh ngạc kêu lên:

- Là mày sao? Mày là…

- Tao là cụ nội của mày!

Đỗ Long túm lấy cổ áo của Lâm Khai Thái, ngón cái ấn mạnh vào động mạch chủ bên cạnh cổ gã. Lâm Khai Thái vùng vậy, nhưng cho dù gã tỉnh cũng không phải là đối thủ của Đỗ Long, mà bây giờ gã uống đến say khướt, càng không có sức mà giãy dụa, chưa đầy mười giây Lâm Khai Thái đã bất tỉnh.

Đỗ Long đặt gã nửa người gục xuống bồn rửa, nhanh chóng móc vào mấy túi quần áo của Lâm Khai Thái. Ngoài mấy đồ linh tinh như điện thoại, ví tiền, Đỗ Long còn tìm thấy một tấm thẻ ngân hàng chưa có tên chủ, đằng sau dán một mảnh giấy nhỏ, bên trên có ghi một chuỗi sáu con số, đoán chừng đó là mật khẩu.

Đỗ Long biết đó là cái gì, bây giờ đưa tiền hối lộ cho người khác không còn thịnh hành nữa, nếu biếu tiền không chỉ quá tầm thường mà dễ bị chú ý. Tặng thẻ đơn giản hơn nhiều, đối phương muốn lúc nào đi rút thì đi, sau đó lúc nào muốn hối lộ thì chỉ cần gửi vào thẻ là được, cảnh sát cũng khó có thể điều tra được.

Lưu Dịch Dương vừa rồi đưa cho Lâm Trang Chính và Lâm Khai Thái mỗi người một cái, cái thẻ này thực ra không phải cho Lâm Khai Thái mà là để tặng cho bác của gã ta Lâm Diễm.

Đỗ Long do dự một lúc, cuối cùng bỏ chiếc thẻ kia vào trong túi mình, sau đó cầm điện thoại của Lâm Khai Thái lên, nhưng thằng cha này không ngờ lại khóa màn hình. Đỗ Long nhanh chóng tháo di động của Lâm Khai Thái ra, tháo pin, chip, và thẻ nhớ của gã ra, sau đó để điện thoại vào trong túi quần gã.

Lâm Khai Thái khẽ động một chút, dường như gã đang tỉnh lại, Đỗ Long thì thào hỏi:

- Lâm Khai Thái, Lưu Dịch Dương tại sao lại đi hối lộ chú mày?

Lâm Khai Thái mơ mơ màng màng đắc ý đáp:

- Ha ha, thằng cha này đúng là không đáng nói, chú họ ngày nào cũng phái người đến kiểm tra, công trường của y khởi công cũng đã khó khăn đương nhiên là sợ rồi.

Con người trong trạng thái mơ hồ thì có cảnh giác bao nhiêu cũng giảm đi một chút, hơn nữa những gì Đỗ Long hỏi cũng không phải là những thông tin gì bí mật lắm, cho nên Lâm Khai Thái hứng lên mà nói hết. Đỗ Long sau khi có được đáp án lại ấn vào cổ Lâm Khai Thái một cái, Lâm Khai Thái lại mê man bất tỉnh. Đỗ Long buông tay ra, Lâm Khai Thái đột nhiên từ trên bồn rửa tay ngã nhào xuống đất, quần của gã vẫn chưa kéo lên, quần dài tụt đến mắt cá chân, bên trong không ngờ trống không, gã nằm nhoài dưới đất. Vật nhỏ bình thường kia của gã liền ủ rũ run rẩy trong không trung.

Đỗ Long thấy thế lấy điện thoại chụp cho gã một bức toàn thân, chụp mấy tấm phóng to nữa. Cái này không phải là để lưu giữ mà là để lúc cần thiết dùng đến.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện Đỗ Long mới ấn mạnh vào huyệt trên rốn của Lâm Khai Thái, dạ dày của Lâm Khai Thái đột nhiên trào lên, lúc Đỗ Long ra khỏi cửa cũng là lúc Lâm Khai Thái nôn ọe.

Đỗ Long đi ra ngoài may mà không có ai đi vào, hắn cúi đầu trở lại bàn tiệc, Bạch Nhạc Tiên quan tâm hỏi:

- Đỗ Long, anh không sao chứ?

- Không sao…

Đỗ Long cười nói giọng say khướt:

- Tửu lượng của anh rất tốt, uống có chút rượu này thì làm sao mà làm anh gục được.

- Vẫn còn chưa say à, đứng còn không vững nữa mà.

Bạch Nhạc Tiên trách giận đẩy Đỗ Long ra, Hoàng Kiệt Hào thấy thế cười nói:

- Xem ra tửu lượng của cậu cũng không đến nỗi, cảnh sát Bạch, cô dìu cậu ấy ngồi xuống nghỉ một lúc, đợi tôi bảo Thẩm Băng Thanh đưa cậu ấy về, bọn họ ở cùng một chỗ.

Đỗ Long cười nói:

- Sếp Hoàng, anh đừng nghĩ là em say, em vẫn có thể lái xe được, không tin bây giờ em lái xe cho anh xem… Tiên à, em chẳng phải đến chỗ anh lấy túi xách sao? Đi thôi, anh đưa em về nhà! Sếp Hoàng, mọi người cứ tự nhiên đi, em có việc đi trước.

Đỗ Long nói xong kéo Bạch Nhạc Tiên đi ra ngoài, Bạch Nhạc Tiên vội chào tạm biệt Hoàng Kiệt Hào và mọi người, Hoàng Kiệt Hào nói:

- Đỗ Long, để tôi bảo Thẩm Băng Thanh đưa cậu về.

Đỗ Long không quay đầu lại mà chỉ nói:

- Không cần đâu sếp, em đi được.

Bạch Nhạc Tiên nói với Hoàng Kiệt Hào:

- Em biết lái xe, để em đưa anh ấy về, không phải làm phiền tới người khác.

Đỗ Long không nói lời nào kéo Bạch Nhạc Tiên ra khỏi nhà hàng, để diễn sao cho đạt, Đỗ Long sau khi đi ra ngoài gặp một cơn gió thổi chân nam đá chân xiên. Bạch Nhạc Tiên đâu ngờ hắn ta chỉ đang đóng kịch, cô không còn cách nào đành khoác tay Đỗ Long lên vai dìu hắn ra bãi đỗ xe.

Đỗ Long cố ý làm khó cô, giả bộ dựa cả người mình lên người Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên cắn răng chống đỡ, đi chưa bao xa mà mồ hôi trên trán cô đã ướt đẫm.

Đỗ Long thấy thế cũng động lòng thương xót, hắn giảm bớt sức nặng của mình lên người Bạch Nhạc Tiên, cố ý cúi đầu thấp xuống nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ánh mắt rực lửa và khoảng cách gần trong gang tấc khiến cho Bạch Nhạc Tiên cảm thấy hơi khó chịu, khuôn mặt cô đỏ ửng lên chẳng khác nào trái táo trồng ở vùng phía bắc, mặt cô trắng hồng trông càng xinh đẹp biết bao, Đỗ Long thật sự muốn cắn một miếng.

- Hô…

Miệng Đỗ Long phả ra nồng nặc mùi rượu, hắn nói:

- Tiên… Em…Tại sao em lại đối tốt với anh như thế?

Bạch Nhạc Tiên thở hổn hển nói:

- Em đối tốt với anh sao? Em hận anh đến mức muốn ném anh…ném anh… Hừ, nặng chết đi được, đúng là đầu đất, uống nhiều như thế tốt gì chứ?

Đỗ Long lấy hơi thổi vào lỗ tai của Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên vội rụt cổ lại, bộ dạng vô cùng đáng yêu, Đỗ Long không chịu nổi phì cười.

- Đừng có quậy nữa…

Bạch Nhạc Tiên tức giận dìu Đỗ Long đến bên cạnh xe, Đỗ Long lấy chùm chìa khóa ra loay hoay thế nào vẫn không đút được chìa khóa vào ổ. Bạch Nhạc Tiên đành phải giành lấy chùm chìa khóa để mở cửa xe, đẩy Đỗ Long ngồi về phía sau ghế, cô nói với hắn:

- Anh đừng có sĩ diện nữa đi, nằm xuống một lúc, em đưa anh về nhà, anh mà cứ như thế này em không đưa anh lên lầu được đâu.

Đỗ Long ngã nhào xuống ghế nằm ngáy o o. Bạch Nhạc Tiên lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, cũng chính trong lúc này, trong nhà hàng bắt đầu xôn xao lên, thì ra có môt vị khách đi vào nhà vệ sinh nhìn thấy Lâm Khai Thái nằm dưới đất với bộ dạng vô cùng khó coi. Sau khi phát hiện đã đi báo ngay với bảo vệ của khách sạn, người bảo vệ khách sạn vất vả lắm mới tìm được mấy người Lưu Dịch Dương.

Lâm Khai Thái sau khi nôn ói không biết làm sao lại ngủ thiếp đi. Lâm Trang Chính gọi gã nhưng gã cũng không tỉnh dậy, ông ta đành cau mày mặc lại quần cho cháu, tiệc rượu đang uống dở cũng bỏ đấy. Ông ta và Lưu Dịch Dương cùng khiêng Lâm Khai Thái đến bãi đỗ xe, cũng chính lúc đó Đỗ Long cũng vừa đi được mấy phút.

Lâm Trang Chính cũng không biết Lưu Dịch Dương cũng đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Khai Thái, nhưng cũng kiểm tra lại một chút, ví tiền mọi thứ vẫn còn, nên cũng không hỏi nhiều nữa. Lưu Dịch Dương mặc dù muốn nhắc nhở một câu, nhưng lại không dám mở mồm, chuyện này cứ thế dần dần trôi qua.