Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 308: Quyết không thỏa hiệp



Đỗ Long, ý của Đảng ủy Công an bí thư Bạch là quyết không thỏa hiệp với tội phạm...

Một lát sau, Lục Hồng Quảng gọi điện thoại báo cho Đỗ Long biết, thanh âm của ông ta có chút nặng nề nói:

- Đỗ Long, người trong cục công an chúng ta quen thuộc nhất với cha con Mạnh Hướng Đông nhất chính là cậu, nhất định cậu phải dốc hết sức cứu thoát hai nữ cảnh sát mà không xảy ra chuyện gì.

Đỗ Long suy tư một chút, nói:

- Phó phòng Lục, một giờ thật sự quá ngắn, chúng ta phải tận lực kéo dài thời gian, để bảo đảm an toàn cho hai nữ cảnh sát, chúng ta nhất định phải thuyết phục được Bí thư Bạch tạm thời phóng thích Mạnh Hồng Vĩ. Đương nhiên, đây chỉ là buông con săn sóc bắt con cá ro mà thôi, Mạnh Hồng Vĩ không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta đâu.

Lục Hồng Quảng cười khổ nói:

- Tôi đã thử nhưng thật sự không có cách nào để thuyết phục Bí thư Bạch đâu, hay là cậu gọi điện thoại cho ông ta đi? Khuyên nhủ ông ta một chút?

Đỗ Long cũng không cự tuyệt, hắn bấm số gọi điện thoại Bạch Tùng Tiết, nói

- Bí thư Bạch, tôi là Đỗ Long, Bí thư Bạch, vì sự an toàn của con gái ngài và một nữ cảnh sát khác, tôi cảm thấy chúng ta nhất định phải làm thỏa mãn đối phương trong phạm vi có thể không chế một chút.

Hiện giờ Bạch Tùng Tiết cũng đang loạn tâm như bị ma nhập, vô kế khả thi. Nghe được lời Đỗ Long..., ông ta trầm giọng hỏi:

- Thỏa mãn một ít điều kiện của đối phương? Lời này có ý gì?

Đỗ Long nói:

- Tạm thời thả Mạnh Hồng Vĩ ra, cũng chẳng sợ gã chạy trốn ra nước ngoài, tôi có thể bắt gã trở lại. Bí thư Bạch, tôi cam đoan là có thể làm được!

Lúc nói chuyện ánh mắt Đỗ Long nhìn lại Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân yên lặng gật đầu, cho nên Đỗ Long mới có thể không lo lắng như vậy, nhưng Bạch Tùng Tiết lại không tin tưởng. Sau khi suy tính một hồi Bạch Tùng Tiết khẽ thở dài:

- Đỗ Long, tôi biết cậu chỉ có ý tốt, nhưng tôi là người hiểu pháp luật nên không thể vì mình con gái của mình mà mà phạm luật... Các vị tốt nhất là hãy nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm người đi...

Nói rồi Bạch Tùng Tiết liền tắt máy điện thoại, Đỗ Long rất khâm phục nhân cách của Bạch Tùng Tiết, nhưng đối với người cổ hủ không biết ứng biến như ông ta cũng không biết làm sao, có lẽ ở địa vị này mới biết được gian nan trong đó.

Đỗ Long quay đầu nhìn đám người Triệu Hưng Chinh nói:

- Tôi đã không có cách nào, các anh cảm thấy có thể làm cái gì thì đi làm đi. Hồng Quân, cậu cùng đi với tôi dạo một vòng nào.

Mấy người Triệu Hưng Chinh ngạc nhiên nhìn Đỗ Long, nhưng hắn chỉ mỉm cười, nói:

- Yên tâm, tôi vẫn tiếp tục theo dõi và cố gắng hết sức, bất luận manh mối gì tôi đều muốn thử qua một chút, các anh cũng không cần dày vò tôi đâu...

Đỗ Long cự tuyệt đề nghị đi theo để hỗ trợ của bọn Triệu Hưng Chinh, nói xong hắn và Hạ Hồng Quân cùng nhau rời khỏi cục Công an. Hạ Hồng Quân lái xe, hỏi:

- Đi nơi nào đây?

Đỗ Long nói:

- Đi tới tòa nhà bị bỏ hoang phế dưới chân núi Bích Kê!

Hạ Hồng Quân kinh ngạc nói:

- Anh cảm thấy Mạnh Hướng Đông sẽ dùng chỗ đó để giấu người sao?

Đỗ Long đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, kết quả lại bị nghẹn khiến cho hắn ho kịch liệt, thiếu chút nữa là nước mắt nước mũi đều tuôn ra. Vất vả một hồi mới khỏi, hắn cười khổ nói:

- Xem ra tôi cai thuốc lá rất có hiệu quả, thân thể này bắt đầu kháng cự với mùi thuốc lá rồi... Ngoại trừ địa điểm đó ra, tôi nghĩ mãi cũng không ra còn có chỗ nào nào khác để có thể thử một lần.

Trong quá trình đi đến chân núi Bích Kê, xe của Đỗ Long có gặp thoáng qua mấy chiếc xe cảnh sát đang gào rú. Người lái xe này Đỗ Long cũng biết, họ hẳn là cũng vừa từ nơi đó trở về, ngồi trên xe chắc là anh trai của Lan Hiểu Hoa, Lan Lương Hùng.

Mắt thấy thời hạn mà Mạnh Hướng Đông cấp cho đã trôi qua bốn mươi phút, chỉ còn hai mươi phút nữa rất có thể hai cô sẽ bị thương tổn. Nội tâm Đỗ Long vô cùng nôn nóng, đột nhiên hắn la lên ‘a’ một tiếng, ôm đầu đập vào trên ghế dựa.

Hạ Hồng Quân vội vàng đánh xe sang một bên rồi dừng lại, đỡ vai của Đỗ Long hỏi:

- Đỗ Long, bệnh đau đầu của cậu lại tái phát sao? Tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện ngay!

Đỗ Long cố gắng lắc đầu, khó khăn lắm mới nói được mấy tiếng:

- Không... Anh đỡ tôi xuống xe, giúp tôi hô hấp... Hít thở không khí mới mẻ... Một hồi... sẽ khỏi thôi...

Hạ Hồng Quân vội vàng chạy sang bên này, dìu Đỗ Long xuống xe, toàn thân Đỗ Long run lên từng hồi, mồ hôi ra như mưa, thân thể không có chút sức lực nào tựa vào người Hạ Hồng Quân. Gió lạnh thổi tới người Đỗ Long, sau khi hắn rùng mình vài cái dường như thật sự có chút tốt hơn, thân thể không hề run rẩy nữa.

Đỗ Long ngửa đầu đang nhìn bầu trời, hắn lầm bầm nói:

- Hồng quân, nếu Tiên Nhi và Băng Phong thật sự bị thương tổn thì phải làm sao bây giờ? Đều là tôi hại các cô ấy, người Mạnh Hướng Đông muốn nhằm vào thật ra là tôi, hai cô ấy chỉ bị vạ lây thôi, tôi sẽ rất ân hận nếu họ gặp bất trắc gì...

- Sẽ không có chuyện gì đâu, tôi tin tưởng nhất định cậu có thể thuận lợi cứu họ ra ngoài!

Hạ Hồng Quân khích lệ:

- Tôi thấy được người Tiểu Tiên thích là cậu, Nhạc Băng Phong đối với cậu cũng có tình cảm đặc biệt, họ kỳ vọng rất lớn vào cậu, nói không chừng bây giờ họ đang tin tưởng mười phần rằng cậu sẽ đến cứu. Cậu bình tiĩnh lại đi, không thể có ý nghĩ tiêu cực được.

- Thật vậy sao?

Trên mặt Đỗ Long nở một nụ cười, hắn nói:

- Tôi cũng không có suy nghĩ tiêu cực, chỉ có điều ý nghĩ này đột nhiên lóe lên khi đầu bị đau, khó tránh khỏi cảm giác hơi khó chịu...

Đột nhiên di động Đỗ Long lại vang lên âm thanh đáng yêu kia, Hạ Hồng Quân nói:

- Cậu không thể thay đổi nhạc chuông điện thoại sao? Muốn làm ba ba nhiều đến vậy sao?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Tôi tôi chọn nhạc chuông này là có nguyên nhân đấy, các anh đừng có lần nào cũng cười nhạo tôi... A, Phó phòng Lục, tôi là Đỗ Long, có đầu mối gì mới sao?

Lục Hồng Quảng nói:

- Đầu mối mới thì chưa có phát hiện, tuy nhiên Bí thư Bạch đã thay đổi chủ ý, chúng ta sẽ thả người trong thời gian Mạnh Hướng Đông chỉ định. Đỗ Long, cậu thật lợi hại, ngay cả Bí thư Bạch mà cũng bị thuyết phục, cậu khiến cho tất cả mọi người có thể thở ra một hơi được rồi.

- Không có, lúc nãy Bí thư Bạch đã cự tuyệt lời đề nghị của tôi, tại sao ông ta lại đột nhiên thay đổi quyết định? Việc này thật sự là quá tốt!

Đỗ Long có chút vui vẻ lại có chút mơ hồ nói.

- Làm sao vậy? Giọng nói của cậu giống như có chút khác lạ.

Sau khi nghe được quyết định của Bí thư, toàn thân Lục Hồng Quảng thoải mái rất nhiều, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Đỗ Long, nhưng nhận thấy hắn có chút gì đó khác lạ.

- Không có gì, suy nghĩ nhiều, bệnh đau đầu lại tái phát mà thôi.

Đỗ Long thoải mái mà nói:

- Đầu của tôi cũng rất kỳ quái, sau khi cơn đau qua đi tôi đã rõ ràng rất nhiều chuyện. Nếu như đã quyết định thả người, như vậy tôi phải đi một chuyến đến nhà giam, chỉ mong Mạnh Hướng Đông sẽ giữ lời hứa.

- Lại nhức đầu? Ôi, cậu nên bớt chút thời giờ đi khám xem rốt cuộc là bệnh gì mới được... Nếu Mạnh Hướng Đông bắt cậu phải đưa di động cho Mạnh Hồng Vĩ, vậy cậu hãy khẩn trương đi nhà giam đi, tôi cũng sẽ lập tức đến ngay, đến đó sẽ gặp lại.

Lục Hồng Quảng nói xong liền tắt điện thoại.

Đỗ Long và Hạ Hồng Quân một lần nữa trở lại trên xe, hai người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì chỗ này nằm ở vùng phụ cận nhà giam thành phố Ngọc Minh.

Đỗ Long chỉnh ghế ngả ra sau, dựa lưng vào chiếc ghế, hắn nằm nghiêng nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên nói:

- Hồng Quân, sự tình này khẳng định không đơn giản như vậy, công ty Quân Uy còn có cao thủ am hiểu theo dõi nào không? Những nhiệm vụ khác tạm thời đều đặt qua một bên đi, cứu người là việc quan trọng nhất.

Hạ Hồng Quân nói:

- Thời điểm này Công ty còn có mấy người cũng không có ý định trở về quê đón năm mới đấy, trong đó có một tay xuất thân là lính trinh sát, kỹ thuật theo dõi so với tôi còn giỏi hơn, cậu tính để anh ta làm gì?

Đỗ Long nói:

- Gọi anh ta lập tức tới chỗ nhà giam, đợi lát nữa tùy theo hoàn cảnh mà làm việc.

Hạ Hồng Quân không nói hai lời liền gọi điện thoại cho người kia. Xe của hai người dọc theo đường lớn rất nhanh đã đi qua núi Bích Kê, lúc còn kém thời hạn nghi phạm đề ra năm phút, Đỗ Long đã tới nhà giam.

Di động Đỗ Long vang lên không lầm một giây, lúc này hắn vừa vặn ở phòng khách nhà giam gặp Mạnh Hồng Vĩ, vẻ mặt của gã rất chi là đắc ý. Đỗ Long hận không thể dùng một quyền đánh nhừ khuôn mặt vô sỉ kia, nhưng hắn vẫn không thể làm như vậy, chỉ có thể đưa di động cho Mạnh Hồng Vĩ.

Mạnh Hồng Vĩ cười khẩy nói:

- Cảnh sát Đỗ, anh bị bệnh thích trẻ con phải không, tiếng chuông thật khó nghe...

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Mạnh Hồng Vĩ, anh chớ có đắc ý quá sớm, tôi sẽ không bỏ qua cho cha con anh đâu.