Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 60: Ông Chủ Phương Thần Bí



Nghe thấy tên mập mạp giở giọng quan, Đồ Long không khỏi nhìn Hoàng Kiệt Hào, chỉ thấy anh ta mĩm cười, giơ tay chi tên mập mạp đó, nói:

- Phải tiết kiệm thời gian, bắt đầu từ anh đi. Tiểu Đổng, dẫn anh ta đến.

Tên mập không chi có một người mà còn có một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh. Từ tuồi mà nhìn thi cô gái đó có thể làm con của hắn, vậy mà lại nũng nịu rúc vào ngực hắn. Tên mập mạp nghe Hoàng Kiệt Hào nói thì đầy cô ta ra, tức giận đi lên nói:

- Có gi mà phải hỏi. Tôi tối qua mới vào, căn bản chưa từng ra khỏi cửa. Tôi ở tầng năm, có ăn no rồi việc đâu mà chạy loạn xuống tầng ba.

Hoàng Kiệt Hào ra hiệu hắn ngồi xuống. Tên mập ngồi đối diện Hoàng Kiệt Hào, chân bắt chéo, một bộ chẳng có gì phải ngại.

Hoàng Kiệt Hào cười nói:

- Ngài xưng hô thế nào? Là ở đơn vị gì?

Mập mạp cười ha há:

- Cảnh sát hình sự có khác, ánh mắt không kém. Đây là danh thiếp của tôi. Tôi đường đường là một ông chủ lớn, làm gì phải gây sự với một đứa con gái?

Hoàng Kiệt Hào nhìn qua danh thiếp, cười nói:

- Hóa ra là ông chủ Phương, theo lý thuyết đúng là ngài không cần phái gây khó dễ với một cô gái, nhưng thủ tục thì vẫn phái làm từng bước. Nói đi, ông chủ Phương đến thành phố Ngọc Minh, sao không đi ở Hilton hay Shangri-La mà chạy tới nhà khách nhò này để nghĩ? Việc này quá mất thân phận của ông chủ Phương đúng không?

Mập mạp bị Hoàng Kiệt Hào vặn lại không biết nói gi. Tuy nhiên gã cùng là một kẻ cơ trí, nghĩ lại liền cười:

- Gần đây túi tiền hơi cháy nên ở khách sạn bình thường thôi. Việc buôn bán ai chăng phải trải qua quá trình này.

Hoàng Kiệt Hào liếc mất nhìn cô gái lúc nãy cạnh mập mập, nói:

- Vậy sao? Tinh hình kinh tế căng thẳng nên chỉ mua được túi xách LV cho bạn gái? ngài tốt nhất nên nói thật đi, miễn ảnh hường thời gian của cả nhà. Nếu vì thế mà làm trở ngại cánh sát chúng tôi phá án thì bị khởi tố không ai dám nói ai đâu, ngài xem có đúng hay không?

Mập mạp họ Phương nhíu mày, hậm hực nói:

- Anh đang chi trích tôi nói dối ư? Không tin anh có thể tra. Tôi là vàng thật đếch sợ lửa. Tinh hình kinh tế căng thẳng chẳng có gì phải dấu, túi xách LV kia là giả, đương nhiên các anh không thể nói bí mật này cho bạn gái tôi.

Hoàng Kiệt Hào cười ha hả:

- Vậy hả? Vừa gặp phiền phức đã nói túi LV là hàng già, xe sang trọng là đi thuê... Lời như vậy ai mà tin được. Chiếc túi da cô aái kia đeo dường như rất nặng, bên trong chắc không phải nội y chứ? Nếu anh không nói thật tôi có thể sai người mở ra kiêm tra, có khi bên trong lại có vật chứng của vụ án cũng nên.

Vè mặt mập mạp biên đôi, gã nói:

- Anh đang uy hiếp tôi, anh không có quyền mờ vật phẩm tư nhân của tôi. Tôi phải gọi điện cho luật sự, trước khi luật sư đến tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì của anh. Nếu như anh cố xâm phạm quyền lợi của tôi, như vậy lần gặp mặt sau của chúng ta sẽ ở trên tòa!

Nhìn tên mập mạp dầu muối không ăn trước mắt này, Hoàng Kiệt Hào hơi bất đắc dĩ. Lúc này Triệu Vũ Uy đang đánh dấu tay ra hiệu cho y, sau đó gật gật đầu, chứng minh thư của tên mập là thật. Hoàng Kiệt Hào trầm ngâm một chút, đang định gạt tên mập ra trước để xử lý những người khách khác tránh trễ nải thời gian thì đúng lúc này. Đồ Long đột nhiên nói:

- Sếp Hoàng, để cho tôi và ông chủ Phưong tâm sự riêng một chút, các anh có thể kiểm tra những người khác.

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Được rồi. ông chủ Phương giao cho cậu.

Đỗ Long nhìn ông chủ Phương cười thần bí, nói:

- Ông chủ Phương, chúng ta tán gẫu vài câu được không? Nếu trò chuyện làm tôi hài lòng, tôi cam đoan anh có thể dẫn bạn gái thuận lợi rời khỏi.

Mập mạp họ Phương nhìn Hoàng Kiệt Hào:

- Có thật không? Tôi thấy anh hẳn là người cầm đầu, tôi muốn sự cam đoan của anh.

Hoàng Kiệt Hào nhìn Đỗ Long, thấy hắn mĩm cười tự tin nói:

- Sếp Hoàng, anh chẳng lẽ quên tôi làm cách nào bắt được hai tên tội phạm truy nã trên Internet sao? Xin tin tưởng tôi.

Hoàng Kiệt Hào chần chờ một chút rồi quay đầu nói với ông chủ Phương:

- Được rồi, tôi cam đoan nếu cậu ta nói có thể thả thì anh và bạn gái anh có thể đi.

Mập mạp họ Phương lúc này mới đi cùng Đỗ Long đến khu tạm nghĩ. Đỗ Long vươn tay đầy hữu nghị nói với mập mạp:

- Ông chủ phương, tục ngữ nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta bắt tay trước.

Mập mạp họ Phương cau mày miễn cưỡng giơ bàn tay ục ịch lên nắm tay Đỗ Long, lúc muốn rụt về thi Đỗ Long lại dùng sức nắm lấy tay của gã, cười nói:

- Ông chủ Phương xem rất có phúc tướng. Không biết ông chủ Phương là người phương nào, làm kinh doanh gì? Trong nhà có mấy anh chị em?

Mập mạp họ Phưong dùng sức rụt tay lại, nói:

- Anh tra hộ khẩu à, làm sao tôi phải trả lời anh?

Đỗ Long cười nói:

- Không nói thì không nói. Mời ông chủ Phương ngồi.

Đỗ Long dùng tay trái không được tự nhiên lắm móc điện thoại từ trong ngực, sau đó chụp mấy tấm ảnh lên tay phải. Mập mạp họ Phương nghi ngờ nhìn hẳn, đột nhiên hơi hiểu ra, lấy làm lạ hòi:

- Anh chụp cái gi? Anh đang lấy dấu vân tay của tôi sao?

Đỗ Long giơ di động lên đối diện mật của tên mập, mấy tiếng tách tách vang lên khiến mập mạp biến sắc. Đỗ Long lúc này mới cười nói:

- Ông chủ Phương thật thông minh. Bây giờ kỹ thuật lấy vân tay càng ngày càng lợi hại, cứ chụp vài tấm như vậy là có thể lấy vân tay. ông chủ Phương chắc nghĩ tôi đang nói đùa nhi?

Mập mạp họ Phương hừ một tiếng, nói:

- Anh đang lấy chứng nhận bất hợp pháp, tôi sẽ tố cáo anh!

Đỗ Long dí tay vào màn hình bấm vài cái, Đồng thời cười nói:

- Có vẻ ông chủ Phương không rõ lắm về pháp luật của quốc gia nhĩ. Tối qua nhà khách có án mạng, tất cả khách và công nhân tối qua có mặt ở đây đều có nghĩa vụ cung cấp dấu vân tay lúc cảnh sát cần để tra xét. Huống chi tôi cũng không bắt buộc anh lấy vân tay, chính anh đặt vân tay lên da của tôi, đây thuộc về vật đã vứt bỏ, tôi có thể tùy ý sử dụng...

Đột nhiên điện thoại của Đỗ Long vang lên tiếng cô gái ngọt ngào:

- Papa, thư của ba đã được gửi đi.