Phương Thiên Tường đành phải diễn theo kịch bản của Đỗ Long. Không lâu sau Tần Quân Uy dẫn người tới, Phương Thiên Tường giả bộ bất đắc dĩ, nhìn Đỗ Long lên xe của Tần Quân Uy rời đi. Ông ta cảm thấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi, vội vàng gọi điện cho em họ Phương Thiên Tứ hỏi về lai lịch của Đỗ Long cũng như quan hệ giữa hai người.
Phương Thiên Tứ sau khi nghe đến tên của Đỗ Long đành gượng cười nói:
- Thì ra anh ta thực sự đến huyện Võ Khê... Anh họ, em cũng không biết rốt cuộc lai lịch của anh ta thế nào, anh ta có lấy điện thoại chụp ảnh anh không?... Quả nhiên, em nghi ngờ anh ta là người của Cục An ninh quốc gia, chúng ta cũng không cần thiết phải gây thù chuốc oán với anh ta, hãy cố nhẫn nhịn, đợi qua chuyện này rồi tính tiếp.
Đỗ Long không hề biết mình đã bị nghi là điệp viên của Cục An ninh quốc gia, còn Phương Thiên Tường sau khi nghe Phương Thiên Tứ nói đã từ bỏ ý định lập tức trả thù Đỗ Long. Muốn đối phó với ai thì trước hết phải tìm hiểu rõ về bối cảnh của người đó, Phương Thiên Tường không muốn đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
- Lý Võ Uy cho một tên đàn em của Tất Đạt Khải tên là A Bưu làm. A Bưu không muốn đích thân ra tay, giao ma túy liều cao cho đàn em, đúng lúc Tất Đạt Khải lên cơn nghiện, vừa chích vào xong, anh Khải oai phong ngày nào liền đi đời luôn.
Hạ Hồng Quân không hề cảm thấy kỳ lạ, anh ta nói:
- Hung thủ thực sự đã điều tra ra, vậy có phải tôi sẽ được tự do hay không?
Đỗ Long lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy, anh dẫn người tấn công mỏ than Lam Hà, lại nổ súng làm bị thương mười mấy người, có khả năng bị khởi tố, nếu như vậy thì ít nhất cũng phải ngồi tù mấy năm...
Hạ Hồng Quân khẽ mỉm cười, nhìn Đỗ Long nói:
- Anh thật là thông minh, thảo nào nhanh như vậy đã tìm ra hung thủ thực sự. Tôi để lại vài thứ cho mẹ tôi, để ở trong núi chỗ tôi gặp anh. Sau khi anh chấp nhận, tôi sẽ nói cho anh biết tọa độ GPS. Chiến hữu của tôi đều có công việc riêng, lại ở tỉnh ngoài. Nếu anh không khinh tôi thì hãy giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi, mấy năm nữa tôi ra, mạng của tôi sẽ là của anh.
Đỗ Long cố gắng gượng cười nói:
- Tôi cần mạng của anh làm gì? Tôi tuy không phải chiến hữu của anh, nhưng chúng ta cũng đã từng chiến đấu bên nhau, mẹ anh cũng là mẹ tôi, anh không nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc bà. Không khí và nguồn nước ở khu mỏ than đều không thích hợp cho bà cụ an dưỡng, tôi sẽ đón ba cụ lên thành phố Ngọc Minh để chăm sóc.
Hạ Hồng Quân lo lắng cho mẹ anh ta nhất, nghe Đỗ Long nói vậy, cuối cùng đã có thể yên tâm. Anh ta cảm thấy khóe mắt cay cay, vội vàng cúi đầu xuống, trầm giọng nói:
Hạ Hồng Quân nhoẻn miệng cười, Đỗ Long lần đầu tiên thấy anh ta cười vui vẻ. Hạ Hồng Quân nói:
- Đừng lo cho tôi, ngồi tù còn an toàn hơn nhiều so với vào hầm mỏ, anh giúp tôi tìm quan hệ để cảnh sát trong trại giam không xử tôi là được. Ở trong tù, tôi vẫn là đại ca.
- Chuyện này anh yên tâm...
Đỗ Long trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, nhìn thấy Hạ Hồng Quân rút thuốc và bật lửa ra, tự châm cho mình một điếu rồi ném cho Đỗ Long:
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân nói chuyện hơn nửa tiếng, tuy nói rất vui vẻ, nhưng cả hai đều chưa chia sẻ hết cho nhau. Hạ Hồng Quân hoàn toàn giấu kín chuyện trong thời gian đi lính, chỉ nói những chuyện trước khi đi lính và sau khi xuất ngũ. Khi Hạ Hồng Quân hỏi Đỗ Long rốt cuộc đã gửi ảnh hắn chụp cho ai, nhanh như vậy đã có thể điều tra ra bí mật của người khác thì câu trả lời của Đỗ Long cũng chỉ là hai tiếng “bí mật”.
Lư Thuận Vũ, thư ký của Mã Quang Minh lên gọi Đỗ Long, Đỗ Long liền đi theo anh ta xuống phòng báo cáo ở tầng 2. Trong căn phòng rất rộng đã ngồi chật kín người, hàng đầu tiên là một loạt lãnh đạo huyện ủy, trong đó có Phó Chủ tịch huyện Phương Thiên Tường. Trước mặt họ còn đặt hàng loạt máy quay, máy ảnh cỡ lớn, phóng viên đều đã sẵn sàng. Ở những hàng sau còn có rất nhiều người quấn băng gạc đang ngồi, có lẽ là những người bị thương và thân nhân của họ.
Lãnh đạo Tổ xử lý sự cố của thành phố như Mã Quang Minh, Tần Quân Uy ngồi một hàng trên bục, bên cạnh là lãnh đạo huyện , trong đó có Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An và Chủ tịch huyện Uông Xuân Lai. Vị trí cuối cùng vẫn còn đang trống, Lư Thuận Vũ ra hiệu cho Đỗ Long ngồi vào đó.
Cuộc báo cáo vẫn còn chưa bắt đầu, mọi người hoặc đang ngồi im lặng, hoặc nói chuyện với nhau, hoặc đang chụp ảnh. Mã Quang Minh sợ Đỗ Long có mất bình tĩnh, đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy Đỗ Long dáng vẻ vô cùng bình thản, đĩnh đạc bước lên trên bục, đến cạnh Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An, giơ tay ra:
- Bí thư Triệu, xin chào ông!
Triệu Hoài An vẫn còn căm hận Đỗ Long hôm đó trước mặt quần chúng đã dám chửi ông ta “rắm thối”, lại còn vạch trần việc ông ta che giấu chân tướng sự thật, tuy nhiên trong hoàn cảnh như lúc này, Triệu Hoài An vẫn phải giữ thể diện cho bản thân, cố kìm nén nỗi hận trong lòng, tươi cười giơ tay ra, bắt tay Đỗ Long: