Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 1: "Giang Phán, lại đây với tôi"



Editor: Thịt sườn nướng

Cuối tháng Hai, đầu xuân, thời tiết thay đổi không ngừng, chợt lạnh rồi chợt nóng, chợt ấm áp lại chợt lạnh lẽo.

Nhân lúc đa số sinh viên của đại học B vẫn chưa trở về trường học, đoàn phim《Dạ cốt》tranh thủ khai máy.

《Dạ cốt》là một bộ phim trinh thám tình cảm, vai diễn của Giang Phán trong bộ phim này khá quan trọng, cô đóng vai một...... người qua đường, là vật phẩm thí nghiệm đầu tiên trên con đường gϊếŧ người hàng loạt của tên sát nhân biếи ŧɦái.

Hôm nay nhiệt độ ngoài trời không cao, không khí lạnh lẽo bức người, gió lạnh thổi qua làm cho mùi tanh của cá chết cũng dần dần tản đi.

Đạo diễn ở cách đó không xa đang quay cảnh của tên sát nhân cùng một nữ diễn viên khác, Giang Phán đứng ở ven bờ hồ lo lắng sốt ruột nhìn xác mấy con cá đang trôi trên mặt hồ, một lát nữa phần diễn của cô chính là không cẩn thận rơi xuống nước được hung thủ cứu, sau đó đem lòng yêu hắn ta.

Cô không lo lắng lát nữa rơi xuống hồ nước sẽ bị đông chết, cô chỉ cảm thấy hồ nước xanh thẫm trước mặt nếu lại càng sẫm màu hơn nữa thì có thể xếp nó vào loại nước vừa đen vừa thối được rồi.

Giang Phán đang miên man suy nghĩ, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng la hét dồn dập của người đại diện Mạnh Húc: "Giang Phán, cẩn thận!"

Cô nhanh chóng phản ứng, câu nói của Mạnh Húc chưa kịp kết thúc cô đã nhanh chóng xoay người, đúng lúc phát hiện người đóng vai nữ chính Lý Viện và trợ lý Đỗ Manh đang hướng về phía cô.

Đỗ Manh thấy Giang Phán xoay người cũng không từ bỏ, tiếp tục tiết mục "không cẩn thận trẹo chân" bổ nhào vào người đối phương, nhưng sau khi cô ta dùng sức nhào qua, đối phương vẫn như cũ không chút sứt mẻ đứng ở đó, còn cô ta thiếu chút nữa đứng không vững ngã vào trong hồ.

Đỗ Manh thật vất vả mới có thể đứng vững, cô ta cắn chặt răng, nhỏ giọng mắng một câu: "Con mẹ nó."

Giang Phán nheo mắt lại, liếc mắt nhìn người đang có chút chật vật – Đỗ Manh, bộ dạng uể oải cong môi một cái.

Vài giây sau, cô thu hồi tầm mắt, ý cười trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo chút độ ấm nào, tiếng nói mềm mại, giọng điệu thong thả mà không cố tình: "Sao cô lại bất cẩn như vậy?"

Đỗ Manh oán hận trừng mắt nhìn Giang Phán, xoay người đi về phía Lý Viện không nói tiếng nào.

Giang Phán thản nhiên nhìn Lý Viện đang nhìn về phía bên này, đối phương thấy cô nhìn qua thì như có tật giật mình lập tức trốn ra phía sau đạo diễn.

Giang Phán dừng lại, chậm rãi xoay người nhìn Mạnh Húc, cô nắm thật chặt chiếc áo khoác trên người, mắt hạnh cong cong nhìn anh cười: "Xuy Xuy, anh làm sao thế? Đi lâu mà lâu vậy?"

Mạnh Húc thực sự không thích biệt danh "Xuy Xuy" mà Giang Phán đặt cho anh chút nào, trước đó anh đã nói với cô rất nhiều lần đừng kêu anh như vậy, nhưng đối phương vẫn ngang bướng cứng đầu như cũ, anh cũng chỉ còn nước kệ cô.

Nghĩ đến ông chủ mới vừa về nước hôm nay, mí mắt trái của anh giật giật vài cái, không thể không nhíu mày, cơ thể lui về sau nửa bước, mặt không chút đổi trả lời Giang Phán: "Xuy xuy."

"Anh tự kêu mình làm gì?"

Giang Phán sửng sốt vài giây sau đó nhướng mày, vẻ mặt như bỗng chốc hiểu ra, nói: "Xuy Xuy muốn đi xi xi à." (xi xi là đi è ấy :v)

Mạnh Húc: "......"

Anh rũ mắt nhìn Giang Phán, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.

Thời tiết khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hai má trắng như sứ của Giang Phán ửng đỏ, làn da trắng nõn mềm mại giống như cánh hoa đào mới nở ngâm mình vào màu trắng trong suốt của hổ phách.

Lúc cô cười, đôi mắt hạnh trong veo nhợt nhạt cong lên, cho dù ý cười hiện lên trên mặt nhưng chưa bao giờ chạm đến đáy mắt vẫn có thể đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Giang Phán thấy Mạnh Húc nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, thu lại ý cười trên khóe môi, nhìn như không chút để ý, nhẹ nhàng hỏi: "Xuy Xuy, nói thật đi, anh là một ông già có phải hay không?"

Mạnh Húc dừng một chút, vẻ mặt không thay đổi trả lời: "Không phải."

Trong lòng Giang Phán đã sớm có đáp án, cũng đã sớm đoán được anh sẽ phủ nhận, đối với vấn đề này không hề chấp nhất, cong môi bắt đầu trêu anh: "Vậy tại sao anh lại nhận cho tôi kiểu nhân vật bia đỡ đạn vừa thấy ánh sáng liền chết này vậy?"

Cô bắt chước giọng điệu cứng nhắc của Mạnh Húc tự trả lời chính mình: "Bởi vì thị trường cạnh tranh khốc liệt, mức độ nổi tiếng của cô không đủ, người chống lưng cũng không đủ mạnh, loại danh tiếng này cần phải từ từ tích lũy......"

Dừng một chút, ý cười trên khóe môi cô ngày càng sâu, nhìn giống một con tiểu hồ ly đơn thuần vô hại: "Đúng không, Xuy Xuy?"

Mạnh Húc: "......"

Giang Phán còn đang muốn trêu chọc anh, khóe mắt nhìn thấy đạo diễn cách đó không xa đang đi về phía bên này, cô lấy kịch bản trong túi áo khoác màu xanh lục ra nhìn vài lần, vừa muốn nhét trở lại thì nghe thấy tiếng đạo diễn kêu mình: "Giang Phán, chuẩn bị bắt đầu quay."

Giang Phán nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu.

Đạo diễn luôn thích những diễn viên ngoan ngoãn nghe lời, ông vẫn có ấn tượng tốt với cô bé Giang Phán này.

Đặc biệt là Giang Phán còn cao ráo xinh đẹp, đặt ở bất kỳ nơi nào cũng đều tuyệt đối là viên ngọc sáng chói mắt, chỉ tiếc là thực lực chưa đủ, vận khí cũng không tốt cho nên đến bây giờ vẫn chưa có tiếng tăm gì.

Ông đi đến trước mặt Giang Phán, cẩn thận tỉ mỉ chỉ cô cách diễn, cuối cùng còn khích lệ cô: "Cảnh rơi xuống nước này hãy tranh thủ diễn một lần là qua!"

Giang Phán nghiêm túc ghi nhớ những lời dặn dò của đạo diễn, cười nhẹ, nhỏ giọng trả lời: "Cảm ơn đạo diễn."

Chờ sau khi thế thân của nhân vật phản diện kia chuẩn bị xong liền bắt đầu quay phân cảnh của Giang Phán.

Giang Phán cởϊ áσ khoác ra đưa cho Mạnh Húc, bên trong cô mặc một chiếc váy dệt kim, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn cùng đầu gối phía dưới lộ ra dưới thời tiết lạnh giá, hơi lạnh thấm vào tận xương nhưng sắc mặt cô vẫn như bình thường đi về phía cái hồ.

Vai diễn lần này của cô là một sinh viên năm nhất bị mắc bệnh trầm cảm, lúc nhập học có tranh cãi với bạn cùng phòng mới, sau đó nhất thời nghĩ quẩn quyết định nhảy hồ tự sát.

Thế thân của tên sát nhân biếи ŧɦái là một diễn viên võ thuật vô danh, sau khi Giang Phán rơi xuống nước chưa đến nửa phút đã được anh ta vớt lên.

Giang Phán mở to mắt, yếu ớt nhìn người cứu mình, cảm xúc nơi đáy mắt từ căm hận không thể chết đi chậm rãi thay đổi thành sự ái mộ nhàn nhạt.

Đạo diễn rất hài lòng: "Cắt!"

Giang Phán tự mình đứng dậy, nhận lấy áo khoác trong tay Mạnh Húc khoác lại lên người, tiếp theo cô còn một cảnh diễn phối hợp với tên sát nhân, đạo diễn đi tới quay cho diễn viên đó trước.

Mạnh Húc đã làm việc với Giang Phán được hơn một năm, cũng coi như một nửa bạn tốt, thấy bộ dạng run bần bật của cô thì trên mặt tràn ngập đau lòng: "Đã nói sẽ tìm người thế thân giúp cô diễn cảnh rơi xuống nước này rồi mà cô vẫn ngoan cố một hai phải tự mình làm."

Giang Phán mỉm cười, cô rút một tờ khăn giấy ra cẩn thận lau mặt, môi đỏ khẽ mở: "Nhân vật này tổng cộng cũng chỉ có vài cảnh quay, tìm thế thân thì tôi còn cái gì để diễn?"

Mạnh Húc nghẹn một chút.

Thật ra là do anh làm theo yêu cầu của ông chủ tìm thế thân cho Giang Phán, hơn nữa bây giờ người đóng thế thân đó cũng đang ở đây, cách đó không xa.

Ừm thì, ông chủ của anh hiện tại cũng đang ở tầng 3 của thư viện cách đó không xa ——

Mạnh Húc mặt không biến sắc giương mắt nhìn về phía thư viện, lại kinh ngạc phát hiện người đàn ông mới vừa nãy còn đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống bây giờ lại không thấy đâu.

Bây giờ Giang Phán đang lạnh muốn chết, thấy Mạnh Húc không nói lời nào nên cô cũng lười mở miệng nói chuyện, lười biếng đánh giá cảnh vật xung quanh hiện giờ của đại học B.

Đột nhiên cách đó không xa vang lên một trận tiếng thét chói tai cùng hưng phấn của các cô gái, phản ứng đầu tiên của cô đó là nam chính của bộ phim này —— tiểu sinh đang nổi Lục Tây Duật đến đây.

Cô ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong nháy mắt, cả người giật mình tại chỗ.

Người đàn ông trong tâm điểm của mọi người mặc một bộ vest màu xám bạc được cắt may khéo léo, vải dệt mềm mại bao quanh cặp chân vừa thon vừa dài lại vừa thẳng, vai rộng eo hẹp phối hợp với tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt nhưng cúc áo lại được cài chặt, lộ ra phần da thịt trắng nõn như ngọc ở cổ, cả người tràn ngập hơi thở cấm dục.

Tay Giang Phán khẽ run, tầm mắt cô dừng lại nơi yết hầu tinh xảo nhô lên của người đàn ông, đột nhiên không dám ngẩng đầu lên nhìn tiếp phía trên.

Không biết người đàn ông có nhận ra cô hay không, nhưng vẫn phải đi qua chỗ cô để đi về phía tòa nhà văn phòng bên kia hồ, chân dài chậm rãi bước tới gần đây.

Giang Phán cuối cùng cũng hoàn hồn, cả người vô thức lùi về phía sau Mạnh Húc, khụyu gối cúi người muốn lấy Mạnh Húc che mình lại.

Mùi tanh nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn nơi mũi cô, đầu tóc ướt đẫm dính trên cổ, hơn phân nửa lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước hồ rửa sạch, thoạt nhìn cả người vô cùng nhếch nhác.

Giang Phán cắn cắn môi dưới, bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi nhận vai diễn này làm gì, 5 năm trước khi lần đầu tiên gặp mặt anh cô cũng đã đủ mất mặt, không nghĩ tới xa cách gặp lại chẳng những cô không thể làm anh kinh diễm, ngược lại còn để cho anh nhìn thấy bộ dạng mình ngày càng chật vật......

Bây giờ cô cũng có chút ý nghĩ muốn lao đầu xuống hồ tự vẫn cho rồi.

Mặc dù vậy, Giang Phán vẫn như cũ nhịn không được ngẩng đầu, từ phía sau Mạnh Húc lộ ra một con mắt nhìn qua, lúc này đây không nghiêng không lệch đụng phải tầm mắt của người kia.

Đôi mi dài của người đàn ông nhướng lên, lộ ra con ngươi màu nâu nhạt bình tĩnh không chút gợn sóng, ánh mắt lạnh nhạt lại xa lạ, trước khi cô kịp thu hồi tầm mắt đã dời mắt đi chỗ khác, đi thẳng qua bên người cô bước về phía cầu gỗ phía trước.

Giang Phán đứng thẳng người, nhìn bóng dáng cao gầy của anh, chớp chớp mắt nhẹ nhàng cười, ý cười mang theo sự chế nhạo bản thân.

Dường như từ trước tới nay đều là cô tự mình đa tình.

Cho nên, bị người ta quên cũng đáng đời cô.

Độ ấm quanh người ngày càng thấp, Giang Phán chà xát tay, chậm rãi thở ra một hơi.

Cô vừa định nhờ Mạnh Húc đi hỏi đạo diễn một chút xem cảnh diễn tiếp theo khi nào mới quay xong, đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính.

Âm cuối mềm mại kéo dài quanh quẩn bên tai cô, quen thuộc lại xa lạ, lạnh nhạt lại dịu dàng, mơ hồ còn mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi không cam lòng.

"Giang Phán, lại đây với tôi."

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ lên sàn ——

Chu Đình Quân: Sao lại thế này, chờ nửa ngày cũng không thấy vợ kêu dừng, đây là ép tôi không thể giả bộ nổi nữa, mệt tim quá.

Giang Phán:......

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

— QUẢNG CÁO —