Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 47: "Bảo bối, hình như em có thai rồi..."



Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Dường như Chu Đình Quân muốn đích thân chứng minh cho Giang Phán thấy anh không hề tiêu hao cơ thể quá mức, hai người lăn lộn từ cửa đến trên giường, như thể anh muốn cỡ nào cũng không đủ.

Tuy rằng Giang Phán trẻ tuổi nhưng thể lực lại thua xa anh, hơn nữa lại dậy sớm quay phim cả ngày, giờ cô đã mệt lại càng mệt hơn.

Mới vừa lăn đến trên giường, trước khi cơ thể của người đàn ông kịp áp xuống, cô vội vàng nói: "...... Ngày mai em còn phải tham gia họp báo phim mới, hôm nay thật sự không được."

Chu Đình Quân nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Vậy thì cùng nhau tắm nhé?"

Giang Phán đá chân anh, kiên quyết lắc đầu: "Không được."

Chu Đình Quân khẽ cười, ánh mắt rất nghiêm túc: "Anh sẽ không động vào em."

Giang Phán nghiêng đầu suy nghĩ, lần trước sau khi anh nói như vậy hình như thật sự không làm gì mình, còn đang do dự chưa gật đầu đồng ý thì cơ thể đã bị Chu Đình Quân ôm lên.

Cô giơ tay ôm lấy cổ anh, ghé môi vào tai anh khẽ cắn một ngụm: "...... Lưu manh."

Cửa phòng tắm vừa mở ra, hơi nóng bốc lên, sương trắng lác đác tràn ra, trên những viên gạch men sứ màu lam nhạt dính đầy bọt nước.

Chu Đình Quân ôm cô đi vào, cẩn thận đặt cô vào bồn tắm chứa đầy nước ấm.

Cơ thể Giang Phán hoàn toàn chìm vào trong nước, cô nâng tay vớt một chút nước vẩy lên mặt Chu Đình Quân: "Em nói rồi đó, không được chơi xấu."

Chu Đình Quân tránh không kịp, bọt nước theo cằm chậm rãi chảy xuống lăn qua yết hầu, anh nheo mắt, nặng nề đáp lại.

Bồn tắm nhà anh rất lớn, Giang Phán chỉ chiếm một góc nhỏ, Chu Đình Quân nhấc chân bước vào, ngồi xuống dán vào sau lưng cô.

Giang Phán: "......"

Sau đó bọn họ lại lăn lộn, đến khi nước trong bồn tắm hơi lạnh Chu Đình Quân mới bằng lòng buông tha cô.

Giang Phán buồn ngủ đến mức hai mắt mở không lên, ôm eo, lười biếng ghé vào ngực anh.

Chu Đình Quân mở vòi sen, cẩn thận tắm rửa cho cô thêm lần nữa mới lau khô người, sau đó ôm cô trở về giường.

Đầu Giang Phán vừa chạm gối, cả người liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau Giang Phán tỉnh lại, phát hiện cả người mình bủn rủn, lúc bước xuống giường hai chân còn có chút không điều khiển được.

Cô cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ.

Cô mừng thầm, cũng may thời gian họp báo được ấn định lúc 3 giờ chiều, nếu họp báo diễn ra vào buổi sáng, cho dù cô không đến trễ thì lúc đến đó cô cũng không còn chút tinh thần nào cả.

Giang Phán rửa mặt xong, mặc áo ngủ đi đến phòng khách, trong phòng bếp bỗng dưng truyền đến âm thanh lò vi sóng nhắc nhở đã hâm nóng xong.

Cô sững người trong giây lát.

Chẳng lẽ dì Trương đến nấu bữa trưa?

Nhưng cô đâu có nói với dì ấy hôm nay mình muốn ăn trưa ở nhà?

Giang Phán vừa định vào bếp nhìn đã thấy Chu Đình Quân bưng một cái chén bước ra.

Chu Đình Quân nhìn thấy cô thì cong môi, dịu dàng cất lời: "Bà xã, lại đây ăn sáng."

"......"

Giang Phán yếu ớt lườm anh một cái: "Sao hôm nay anh không đi làm?"

Chu Đình Quân nhìn cô cười như không cười: "Không phải em bảo anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn sao?"

Giang Phán lười nói chuyện với anh, cô nhìn đồ ăn trong chén, phát hiện bên trong là canh gà gác thì liên tiếp lùi về sau hai bước.

Cô nhìn anh cùng món đồ trong tay với vẻ ghét bỏ: "Em mới vừa thức dậy không thể uống đồ dầu mỡ như thế, em ăn chút trái cây và bánh mì là được rồi."

Chu Đình Quân buông chén, vừa định đi qua bắt lấy Giang Phán thì điện thoại trong túi rung lên.

Trước khi ra ban công nhận điện thoại, anh nhìn về phía Giang Phán, trong mắt là mười phần uy hiếp.

Do hoàn cảnh sống lúc nhỏ nên cơ thể Giang Phán yếu ớt hơn so với những người bạn cùng lứa, Chu Đình Quân thường nhờ dì Trương nấu cho cô uống đủ thứ loại canh, trên danh nghĩa là muốn cô bồi bổ thân thể, còn thực tế thì lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường ai cũng rõ.

Giang Phán có thể chấp nhận uống một hai lần, uống nhiều quá không chỉ cô thấy ngán mà còn lo lắng chất dinh dưỡng bên trong canh sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng của mình.

Hiện cô đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, dáng người tuyệt đối không thể có một chút biến dạng nào.

Cô đảo mắt, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía ban công một cái, nam nhân đang đưa lưng về phía này nghe điện thoại.

Giang Phán nhanh chóng quyết định, chuẩn bị bưng canh gà lên đổ vào bồn cầu, kết quả đầu ngón tay vừa đụng tới chén sứ đã bị nóng đến mức rụt trở về.

"......"

Cho nên rốt cuộc da Chu Đình Quân dày bao nhiêu thế? Nóng thế mà anh còn có thể bưng một cách tự nhiên bình tĩnh đến vậy.

Quả nhiên là tiếp xúc với nhiều thuốc thử hóa học, tay anh đã xảy ra biến dị.

Giang Phán chạy vào bếp cầm hai chiếc khăn sạch trở ra, bưng chén sứ đến gần toilet, yên tâm thoải mái đổ canh gà vào rồi ấn nút xả.

Chờ cô bưng chén ra khỏi toilet, Chu Đình Quân đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Giang Phán giấu cái chén ra sau lưng, chớp mắt ra vẻ vô tội, mặt không đổi sắc, tương đối ung dung: "Vừa rồi dạ dày em có hơi không thoải mái, còn muốn nôn nữa cơ."

Chu Đình Quân híp mắt nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, gật đầu hết sức phối hợp: "Trong nồi vẫn còn canh gà, để anh hâm lại giúp em. Ngoan nào, bà xã."

Giang Phán: "......"

Cầu xin anh đó, sau này anh vẫn nên đừng nghỉ ngơi thì hơn, chăm chỉ đi làm chăm chỉ công tác dùm em, kiếm tiền nuôi gia đình mới là đạo lý đúng đắn.

Hai giờ rưỡi chiều, Giang Phán chạy tới buổi họp báo phim «Nữ thợ săn thương trường».

Tuy lần này đã không còn là đầu tiên tham gia họp báo với tư cách nữ chính, nhưng lúc này đây cô lại là tâm điểm chú ý của cả buổi họp.

Sau khi kết thúc quy trình đầu tiên, tới khâu đặt câu hỏi, ký giả đến từ các tạp chí lớn nhỏ đều nhìn chằm chằm đặt câu hỏi cho một mình cô.

Giang Phán cố gắng giữ vững nụ cười thật chuyên nghiệp, trả lời đủ mọi loại câu hỏi mà bọn họ đặt ra.

Người dẫn chương trình đã nhắc nhở cánh phóng viên truyền thông ở hiện trường là có thể đặt thêm câu hỏi cho những người khác trong đoàn phim, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe, cô đành phải dựa theo ý của đạo diễn mà mở lời: "Được rồi, thời gian đã không còn sớm, bây giờ còn một cơ hội cuối cùng để đặt câu hỏi......"

Người giành được cơ hội đặt câu hỏi cuối cùng là một cô gái có gương mặt tròn trịa, người này hưng phấn đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Giang Phán sáng quắc.

Giang Phán: "......"

Tự dưng cô có một loại cảm giác bất an sắp xảy đến.

Tay cầm micro của mặt tròn nhè nhẹ run, âm thanh rất vang dội: "Phán Phán hai ngày qua đều đứng đầu bảng hot search, em xem hot search và có một việc rất tò mò, Phán Phán, chị và giáo sư Chu đại học B có quen biết nhau sao? Em nhìn bên dưới hot search còn thấy có cư dân mạng suy đoán quan hệ giữa hai người không tầm thường."

Đến bây giờ Giang Phán vẫn còn eo đau chân mỏi, lại nghĩ đến sắc mặt thiếu đòn tối qua và sáng nay của anh, cô tiếp tục chức nghiệp giả cười: "Đương nhiên không quen biết."

Mặt tròn còn muốn hỏi tiếp gì đó nhưng MC đã kịp thời ngắt lời cô ấy: "Buổi họp báo của chúng ta đến đây là kết thúc, xin cảm ơn quý anh em bạn bè truyền thông dù đang bộn bề công việc nhưng đã bớt chút thời giờ tới tham gia, cảm ơn mọi người."

Sau khi họp báo phim «Nữ thợ săn thương trường» kết thúc, Giang Phán đang định ngồi xe về nhà thì đạo diễn ngăn cô lại, cũng đưa ra lời mời dùng bữa với các diễn viên khác.

Dù trong lòng Giang Phán vô cùng kháng cự, nhưng dù sao đối phương cũng là đạo diễn, bộ phim vẫn còn phân nửa chưa quay, lúc này cô mà từ chối thì có vẻ như không cho đạo diễn mặt mũi, đành phải đi theo.

Đạo diễn tìm trên mạng nửa ngày, cuối cùng chọn một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng.

Nhà hàng Quảng Đông này nằm khá xa trung tâm thành phố, chờ đến lúc đoàn người Giang Phán đến nơi đã gần 6 giờ.

Ăn được một nửa, điện thoại Giang Phán khẽ rung, thông báo nhắc nhở có tin nhắn WeChat.

Cô ngừng lại, bình tĩnh mở điện thoại ra, là tin nhắn Chu Đình Quân gửi cho cô.

Ông xã: [Ở đâu?]

Giang Phán nhanh chóng gõ mấy chữ: [Đạo diễn mời cơm, em về trễ chút.]

Sau khi gửi đi, giao diện phía trên góc trái của cuộc nói chuyện vẫn luôn hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn, kết quả đợi hơn một phút cũng không thấy anh trả lời.

Giang Phán mấp máy môi, người đàn ông này đang thêu hoa trên màn hình đấy à?

Cô vừa định tắt điện thoại cất đi thì người kia lại phản hồi: [Em chờ đó. Lát nữa về nhà xem anh trừng trị em thế nào.]

Giang Phán: "......"

Cô đã làm gì chứ? Cô thật sự vô tội mà.

Kế đó Giang Phán dùng bữa trong sự buồn tẻ và vô vị, vốn dĩ món ngon sắc hương vị đều đầy đủ trong miệng bỗng dưng trở nên như nhai sáp.

Cơm nước xong, đạo diễn còn muốn mang bọn họ đi KTV hát hò vài tiếng, Giang Phán lấy lý do cơ thể không thoải mái để từ chối.

Đạo diễn nhìn sắc mặt cô trắng bệch không giống như đang nói dối, vẫy tay, còn khuyên cô nên nghỉ ngơi cho tốt.

Giang Phán về đến nhà đã gần 9 giờ, mở cửa ra, Chu Đình Quân đang ngồi trên sô pha, phá lệ ngồi xem TV.

Thấy cô trở về, Chu Đình Quân nhìn cô ngoắc ngón tay: "Lại đây."

Giang Phán chậm rãi di chuyển đến trước mặt anh, bị anh ôm eo ôm ngồi lên đùi.

Cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định giãy giụa hai cái, kết quả giống y như dự đoán, anh ôm chặt eo không cho cô cử động.

Ngón tay Chu Đình Quân nhẹ nhéo cằm khiến cho cô phải ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có chút gợn sóng: "Về rồi đấy à?"

Giang Phán gật đầu như giã tỏi: "Vốn dĩ bọn họ còn muốn lôi em đi ca hát nhưng bị em dùng lời lẽ chính đáng từ chối. Sao em có thể để anh phòng không gối chiếc được, anh nói xem em......"

Chu Đình Quân thừa dịp cô đang mở miệng nói chuyện, môi lưỡi dễ dàng chui vào miệng cô.

Anh hôn trừng phạt cô một lúc lâu, cuối cùng cắn môi cô, giọng nói trầm thấp lại từ tính: "Bà Chu không quen biết anh?"

Chân Giang Phán mềm nhũn, giọng nói nhẹ nhàng như bông gọi: "Anh Chu......"

Dừng một chút, Chu Đình Quân trầm ngâm lên tiếng: "Em gọi anh là gì?"

Giang Phán thử hỏi ngược lại: "Cẩu tử?"

Thấy ánh mắt người đàn ông càng thêm u ám, Giang Phán vội vàng sửa miệng: "Bảo bối, hình như em mang thai rồi......"

Chu Đình Quân híp mắt nhìn cô, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Hình như?"

Tay anh bắt đầu lộn xộn như muốn châm ngòi thứ gì đó.

Giang Phán lập tức phản ứng vội đè tay anh lại một phen, trả lời vô cùng nghiêm túc: "Đó chính là sự thật."

Chu Đình Quân: "......"

Bây giờ không có cách nào xác định được Giang Phán mang thai hay không, lỡ như thật sự có, quả thật không thể vận động, nếu không sẽ không tốt cho cả mẹ lẫn con.

Chu Đình Quân thu tay về, tiếc nuối nhìn cô: "Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra nhé?"

Giang Phán kiên quyết lắc đầu: "Mấy ngày này đóng phim rất bận."

Ngộ nhỡ kiểm tra ra không có gì, vậy chẳng phải là cô sẽ bị anh trừng phạt thảm hại hơn sao?

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

— QUẢNG CÁO —