Cao Duy Xâm Lấn

Chương 34



Edit: jena

Sau khi rời khỏi tiểu khu, Tư Thần cảm thấy đói bụng.

Không phải do Trường Sinh Uyên giục cậu đi tìm cơm, mà là nhu cầu s1nh ký bình thường của con người.

Dựa theo đồng hồ sinh học, bây giờ đã qua 12 giờ.

Nếu không phải ở trong không gian gấp khúc, hẳn là trời đã sáng.

Tư Thần lấy nửa bình dịch dinh dưỡng còn lại ra, cắm một cái ống hút, từ từ hút từng ngụm.

Cậu trông trống rỗng trầm ngâm, không biết đang suy tư chuyện gì.

Trường Sinh Uyên hơi uể oải.

Vì nó cảm giác cơm ở đây khó ăn khó gặm.

Sâu trong nội tâm nó, bác sĩ phòng khám Tâm Hồn còn không ngon bằng cổ vịt ngay bên cạnh.

Thấy Tư Thần bắt đầu ăn cơm, Dư Liên cũng bất giác thấy đói.

Vì lúc trước nằm bò dưới đất, cả người hắn dơ hầy, đũng qu4n còn bị rách một mảng, lộ ra cái quần cộc hoa hòe bên trong. Hắn lấy một hộp cơm tự nấu trong túi ra, ngồi xổm ở ven đường ăn cơm, nhìn từ xa như ăn mày.

Nói đúng hơn, có thể trực tiếp bỏ luôn chữ "như".

Cơm tự nấu không có vị giống dinh dưỡng cao; giá cả mắc hơn gấp 2 lần so với dịch dinh dưỡng, được cho thêm vài miếng thịt heo chuyển gen, thành phần cũng tương đối bình thường như dịch dinh dưỡng nhưng hơn ở chỗ có vị ngon.

Vốn là 700, bán 4500. Món này có giá 500 cho nhân viên khi làm việc ở tập đoàn.

Cuộc sống sinh hoạt sau khi trở thành tiến hóa giả của cậu liền hay tính toán như vậy.

Ăn một hồi, Dư Liên mơ hồ cảm thấy trên cổ lạnh căm. Hắn quay đầu nhìn, Tư Thần đang ngồi vừa uống dịch dinh dưỡng vừa nhìn chằm chằm hắn.

Hắn lấy một hộp cơm tự nấu khác từ trong túi ra: "Cậu ăn không?"

Tư Thần lắc đầu: "Tôi không đói. Tôi đang dự định đến địa chỉ ghi trong tờ đơn quảng cáo của phòng khám Tâm Hồn. Nhưng mà sau khi tôi tra thử, ở Bình Lâm không có đường Lễ An. Nó hẳn phải nằm ở đâu đó trong không gian gấp khúc..."

Phạm vi 10 km có vẻ không lớn, nhưng tính toán cũng phải hơn 30 km vuông, diện tích cũng ngang ngửa một huyện nhỏ.

Ở trong phạm vi này tìm một con đường không biết ở đâu thì vẫn có chút khó khăn.

Khi Tư Thần nghĩ tới đó, có một người lái một chiếc xe ba bánh đi ngang qua.

Đó là một chiếc xe bán đồ ăn vặt, sau xe có hai cái nồi to nóng hầm hập không biết đang nấu gì, có khói trắng bốc lên.

Trời chưa sáng, trên xe treo những bóng đèn màu đỏ. Ở trên một con đường vắng vẻ, nhìn qua có chút quỷ dị.

Chủ xe là một bà lão tóc muối tiêu, bà từ từ hướng tới chỗ hai người.

Đi được một nửa, bà lão nhìn thấy dây xích sắt trong tay Tư Thần thì gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Bà rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng xe ăn vặt này có đặc tính "Ở ven đường gặp khách thì phải dừng lại".

Xe ăn vặt bị bắt dừng lại trước mặt hai người.

Hai cái nồi trên xe đang được nấu, bên trong là chất lỏng màu đỏ sền sệt sôi sùng sục với nhiều loại thịt và nội tạng bị cắt nát. Trên góc xe có buộc một mớ lòng chưa xử lý, trên bàn còn có mấy chén huyết lớn.

Xe bán vỉa hè này bán món kho, tấm bảng màu đỏ dùng keo dán giấy trắng ghi giá hàng.

Giò heo kho: 1 tay/1 giò

Mắt heo kho: 1 mắt/1 chén

Lòng kho: 20 cm nội tạng (không nhận ruột thừa)/1 cái

...

Là vật đổi vật, giá niêm yết rõ ràng, không lừa già dối trẻ.

Bà lão tóc muối tiêu có khuôn mặt mộc mạc, ăn nói khép nép dò hỏi: "Quý khách, quý khách muốn dùng gì không?"

Bà không xuống xe, bên hông có đeo một con dao phay chói lọi.

Tư Thần giơ xích sắt lên, nở một nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn: "Không cần lo lắng, chúng tôi không phải quản lý đô thị."

Nói xong, dùng xích đánh vào chỗ ghế lái.

Dư Liền nhìn xong thì trợn mắt há mồm, hộp cơm trong tay rơi xuống đất.

Bà lão không có nửa th4n dưới, cả người được hàn vào xe đồ ăn, tản mát ra mùi hôi của x4c thịt thối rữa.

Bà lão gầm gừ, rút dao phay ở bên hông ra, không chút do dự ném về phía Tư Thần.

Lưỡi dao đen nhánh, mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Sau khi suy nghĩ trong thời gian ngắn, Tư Thần dùng tay chặn lại.

Dao phay có đặc tính nhất định. Nhưng khi chém lên người Tư Thần lại như chém lên một khối sắt.

Áo khoác của Tư Thần bị dao cắt, từ khe hở lộ ra cánh tay màu đen.

Cậu lấy xích sắt buộc lên cổ bà lão, dùng sức siết chặt.

Thanh âm của bà chủ xe ăn vặt vô cùng bi ai: "Tôi là người làm ăn chân chất, cậu không cần nóng nảy như vậy! Tôi có điện thoại, có tin tôi gọi cho mọi người trong thôn tới gi3t ch3t cậu không!"

Tư Thần không trả lời, dùng lực kéo dây xích sang hai bên.

Sức lực của bà lão lớn hơn cậu nghĩ, như một con bò đực, giãy giụa ở trước cậu vô cùng mạnh bạo.

Cậu nói với Dư Liên: "Anh ra phía sau ngồi."

Chỗ lái xe quá nhỏ, không thể chứa nổi ba người.

Dư Liên vội vàng đi tới, đẩy hết đồ ăn xuống đất, nồi nước kho sôi sùng sục chảy lênh láng.

"Đồ ăn của tao! Đồ ăn của tao!"

Bà chủ túm lấy sợi dây xích, nhưng không k3u rên được nữa.

Giây phút này, Trường Sinh Uyên lại có chút cảm thông với nó.

Sau khi rửa sạch thùng xe phía sau, Dư Liên nhịn không được chửi một tiếng: "* má nó!"

Đó là một toa ăn bình thường, phía dưới là thùng đựng nguyên liệu, gia vị và bàn ghế dự phòng cùng vài đồ vật linh tinh.

Nhưng mà phía dưới còn có một người.

Người này bị chặt mất một cánh tay, không có nửa th4n dưới, yết hầu còn có vết chém rõ nét, cả người đầm đìa máu tươi.

Người nọ đã chết nhưng nguồn năng lượng ở trái tim vẫn còn nảy lên, trở thành nguồn năng lượng cung cấp cho xe ăn vặt.

Đó là một tiến hóa giả cải tạo theo phương hướng cơ giới đã gặp phải bất trắc.

Tư Thần thu hồi tầm mắt, nói: "Lái xe đi. Đến số 13 đường Lễ An."

Bà chủ tức giận rống lên: "Mày nằm mơ!"

Tư Thần siết chặt dây xích, cổ của bà lão liền đổ máu.

Hai mắt bà hướng về phía trước, miệng sùi bọt mép, dùng sức quơ quào lấy móng nhọn xé rách tay Tư Thần, phát ra tiếng "hự hự".

Tư Thần hơi buông lỏng tay, lạnh lùng nói: "Lái xe. Số 13 đường Lễ An."

Xe ăn vặt cuối cùng cũng được khởi động. Bóng đèn đỏ trên đầu xe lắc qua lắc lại như đang dẫn đường cho vong linh.

Xe ba bánh rẽ phải rẽ trái. Theo thời gian trôi, khung cảnh xung quanh ngày càng mờ nhạt dần, bị vùi lấp sau màn sương đen.

Đèn đỏ chiếu sáng đến đâu, bảy, tám mét phía trước liền thu nhỏ còn hai mét.

Tư Thần mở đèn pin, không có tác động gì, nhưng đèn pin cũng thể soi qua được màn sương.

Dư Liên ngồi ở sau xe, sờ sờ tay mình, thở dài: "Lại hạ nhiệt độ à..."

Cuối cùng xe ăn vặt dừng lại trước cổng một bệnh viện cũ nát.

Bệnh viện không cao, chỉ có ba tầng. Trên tầng cao nhất có một hàng chữ chạy bằng đèn đỏ: Trung tâm Điều trị Tâm Hồn.

Hai tay bà chủ quán nắm chặt tay lái, giọng điệu khép nép dạ thưa: "Tới rồi ạ."

Tư Thần nói "Cảm ơn.", sau đó lấy xích sắt siết đứt cổ đối phương.

Cậu ném con dao phay cho Dư Liên, lấy điện thoại trong túi của bà lão ra, cuối cùng gỡ dây đèn trên xe ăn vặt xuống.

Quả nhiên, đèn này dù không nối với dây điện nhưng vẫn có thể dùng, chỉ là ánh sáng hơi yếu hơn một chút.

Qua cầu rút ván, bà chủ quán bị bòn rút sạch sẽ, không có một thứ gì bị lãng phí.

Dư Liên từ phía sau nhảy xuống: "Chúng ta cứ như thế xông vào sao, có muốn tìm thêm vài người...?"

Tư Thần đáp: "Một đường đi đến đây, tôi cũng không quét ra được thêm một ai. Hơn nữa tôi cảm thấy chỉ có hai người chúng ta khó mà tìm ra được phòng khám Tâm Hồn."

Giống con quỷ nhảy lầu đã dẫn cậu đến "nhà". Không có nó, Tư Thần sẽ không thể nào mà tìm được căn phòng kia.

Đương nhiên, quan trọng nhất, khi cậu nhìn thấy người váy trắng ở trên lưng mình từ trong gương, Tư Thần hiểu rằng mình không cần quá lo lắng, sinh mạng được bảo đảm.

Cậu không nhớ rõ lần đầu tiên gặp váy trắng là như thế nào.

Nhưng Tư Thần nhớ rõ, lúc đó khi gặp thiên tai Thần Quái ở viện phúc lợi, váy trắng đã làm vài thứ cho mình.

Người đó nói rằng: "Tôi cho cậu sức mạnh để hủy diệt tất cả, ở nơi này."

...

...

Ý thức của Tư Thần hoảng hốt trong chớp mắt, sau đó cậu thu hồi tầm mắt, nói với Dư Liên: "Đi thôi."

Đèn đường chiếu sáng cổng lớn của trung tâm điều trị, có một phòng bảo vệ mục nát.

Bên trong phòng bảo vệ không có ai.

Tư Thần cạy khóa cửa, cẩn thận đi vào.

Dư Liên theo sau cậu đến phòng trực, thấp giọng nói: "Loạn ghê."

Ở đây hẳn đã xảy ra một cuộc bạo động. Bàn ghế bị gãy chân gãy tay, rơi rớt tan tác trên mặt đất, những chén trà cũng rơi vỡ tan hoang.

Dưới đất và trên tường đều dán đầy giấy báo.

Tư Thần giơ ngọn đèn đỏ trong tay lên, nhìn lướt qua các tiêu đề.

"Con gái tự sát, người cha giả điên, chi trả 3 triệu rưỡi, tiết lộ âm mưu của trung tâm điều trị."

"Danh dự của phòng khám Tâm Hồn không còn, bác sĩ chữa trị bị khởi tố vì tội ngược đãi."

"Thiếu chứng cứ mấu chốt, bác sĩ vô tội, được trả tự do, tố cáo người cha tung tin đồn ác ý!"

"Người nhà bệnh nhân lên tiếng ủng hộ: Bác sĩ là bác sĩ tâm lý tốt nhất!"

...

...

Tư Thần nín thở đọc đến cuối.

"Côn đồ xem thường pháp luật, phóng hỏa giữa đêm khuya! Trung tâm điều trị Tâm Hồn bị đốt cháy, không còn người sống!"

Trên báo là ảnh chụp người đã phóng hỏa.

Người đó tên giả là Trương Tam, ảnh chụp trên báo in mực đen trắng nhìn như di ảnh của người đã khuất.

Dư Liên tiến gần tới bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi: "Sao tôi thấy tấm ảnh này có hơi quen mắt?"

Tư Thần trả lời: "Theo di truyền học, khuôn mặt của con gái thường giống cha, trong phòng khách của căn nhà lúc trước chúng ta vào có một tấm di ảnh. Cô gái trong tấm ảnh đó có gương mặt giống với người đàn ông này."

Những tờ báo bị cắt nát rơi vãi khắp nơi, không có một tin tức hoàn chỉnh.

Tư Thần đọc không sót một chữ, biết được Trương Tam và vợ đã ly dị từ lâu, trước đó giả vờ bệnh tâm thần, sống ở gần một nhà trẻ, buôn bán một cửa hàng đồ chơi, hàng năm luôn bị thất thoát.

Sau khi con gái nhảy lầu không lâu, người vợ trước cũng quyết định thắt cổ tự sát, kết thúc cuộc đời của mình.

"Đáng thương quá..." Dư Liên lộ vẻ không đành lòng.

Tư Thần hơi nhíu mày: "Có điểm kỳ lạ."

Cậu còn nhớ rõ hình thái của những con thú bông đuổi giết mình và đuổi giết Dư Liên không giống nhau.

Vì vậy, Tư Thần còn suy đoán bác sĩ có phải đang trốn trong một món đồ chơi nào đó khác ở cửa hàng.

Thế nhưng bây giờ cả hai lại đến phòng khám ở đây.

Chỉ cần tìm thấy tên bác sĩ là sẽ có đáp án.

Hai người đi ra phòng bảo vệ trong im lặng, trong không khí vẫn còn sót mùi lưu huỳnh. Cảm giác bị sặc khói độc không thoải mái chút nào.

Càng đến cần, những vách tường của trung tâm điều trị có dấu vết hỏa hoạn nghiêm trọng, những ô cửa sổ đều đã cháy đen.

Dư Liên nắm chặt dao phay, đứng sát rạt bên cạnh Tư Thần: "Bố à, con có thể nắm tay bố không? Con sợ lắm."

Tư Thần: "Không."

Cậu dị ứng với da của người sống.

Hai mắt Dư Liên đỏ hoe: "Oa oa daddy ơi con không phải con trai của daddy sao?"

Tư Thần không bày tỏ thái độ gì, nhưng Trường Sinh Uyên trong người cậu đã gào gào kêu lên, nó cảm thấy vô cùng bất mãn với cái cổ vịt bỗng nhiên muốn tới tranh vị trí con trai ngoan của mình.

Tư Thần: "Theo tiết tấu kịch bản phim kinh dị, sau khi nắm tay sẽ phát hiện người đang nắm tay mình đột ngột thay đổi. Không phải càng đáng sợ hơn hả?"

Thân thể của Dư Liên cứng đờ: "..."

Tư Thần rọi bóng đèn đỏ lên mặt mình, sầu bi nói: "Anh nhìn kỹ lại đi, tôi là ai?"

Trái tim yếu ớt của Dư Liên bị dọa sợ, hắn hét choi tai, trợn trắng mắt, ngã quỵ ra phía sau.

Tư Thần bỏ đèn xuống, đạp đạp lên người đối phương, cố gắng cứu phế vật nửa hôn mê tỉnh dậy.

Dư Liên than thở khóc lóc, kịch liệt lên án: "Cậu biết rõ là tôi sợ quỷ..."

"Sinh vật cao duy có nguồn năng lượng, không tính là quỷ." Tư Thần nghiêm túc sửa sai: "Trên đời này không có quỷ, tin tưởng vào khoa học đi. Nói chuyện chú ý một chút."

Nói xong, cậu đứng lên: "Được rồi, đi thôi."

Cửa sắt của trung tâm điều trị treo một tấm bảng đã bong tróc sơn: "...Không... Vào"

Vài chữ bị bong tróc sơn đỏ, dựa vào ngữ cảnh có lẽ là: "Không Phận Sự Miễn Vào"

Dư Liên vươn tay, đẩy cánh cửa sắt ra, mở cửa.

Sau khi hai người đi vào, cửa sắt bị gió thổi lay, từ từ đóng lại.

Trên tấm bảng, những chỗ trống từ từ hiện rõ những con chữ bằng máu.

"Người Sống Không Được Vào".*

*Chữ mà Tư Thần và Dư Liên thấy: "□人免进": □ Nhân Miễn Tiến, chữ mà Tư Thần nghĩ bị bong tróc là chữ 闲 (nhàn) nên hai người nghĩ câu trên bảng là "闲人免进"(Không Phận Sự Miễn Vào)

Nhưng chữ bị thiếu là "活" (hoạt) có nghĩa là "sống", câu đúng là "活人免进"(Hoạt Nhân Miễn Tiến), tức nghĩa "Người sống không được vào"