Quý Sở Nghiêu nói xong, Tư Thần lâm vào trầm tư: "Tách ra khỏi Trường Sinh Uyên?"
"Đúng vậy. Là một loài ký sinh, sau khi trưởng thành, nó có tập tính gi3t ch3t ký chủ." Quý Sở Nghiêu nghiêm túc nói: "Trên thực tế, hiện tại chỉ có những gia tộc lớn nuôi dưỡng tử sĩ mới có thể dung hợp Trường Sinh Uyên. Không tách ra khỏi nó, chờ khi cậu lên cấp Năm, chuyện này sẽ tiếp tục lặp lại."
"Chi —!"
Trường Sinh Uyên ở trong cơ thể Tư Thần thét lên một tiếng chói tai, giống như một con mèo nhỏ bị đạp đuôi, vừa tức giận lại đầy uất ức.
Tư Thần dò hỏi: "... Tách ra là ý gì?"
"Giết nó từ trong cơ thể. Vì cậu và nó dung hợp đã lâu, nếu cưỡng ép lấy ra sẽ tổn hại đến cơ thể, nhẹ thì hạ một cấp, nặng thì tử vong."
Vừa nói, Quý Sở Nghiêu còn lấy ra một xấp tư liệu, nội dung là những ghi chép về việc cấy ghép Trường Sinh Uyên.
Tư Thần nhận lấy, lật từng tờ từng tờ. Trừ người "Tống Bạch" đầu tiên, tỉ lệ tử vong cao đến 90%, 10% còn lại là do Trường Sinh Uyên trưởng thành, lựa chọn tách ra khỏi ký chủ trước.
"Nói một cách đơn giản thì..." Quý Sở Nghiêu chậm rãi nói: "Là do Trường Sinh Uyên quá mạnh. Sau cấp Năm, thân thể của nhân loại khó lòng dung chứa nó, nó sẽ tự động rời khỏi vật chứa, sống một cách tự lập."
Tư Thần phát hiện, từ ban đầu, Trường Sinh Uyên chỉ nho nhỏ một đoạn, giống như một cây đũa dài; gần đây, Trường Sinh Uyên ở trong người cậu bắt đầu có xúc tu to, còn có chất dịch, và khi chui ra khỏi lưng thì cảnh tượng khá khủng b0.
Tư Thần đã cân đo lại trọng lượng của mình. Cậu cao 1 mét 8, nặng hơn 240kg, hiển nhiên không phải cân nặng của một người bình thường.
Khi còn nhỏ, Trường Sinh Uyên vừa xấu vừa dễ thương, còn bây giờ chỉ có xấu.
Ánh mắt của Tư Thần dừng trên trang tư liệu về Tống Bạch.
So với những người khác, thông tin về người này rất đơn giản.
Tống Bạch sinh ra từ hơn 100 năm trước, tốt nghiệp đại học Bắc Thành, ở đây có một tấm ảnh hộ chiếu khi còn trẻ. Đơn vị công tác ở Chế Tạo Hỗn Độn, thất nghiệp từ 90 năm trước. Tiến hóa sinh vật, nhóm máu A, cung Xử Nữ.
Nhìn có chút quen mắt. Nhưng Tư Thần lại không nhớ nổi mình đã từng gặp người này ở đâu.
Ảnh hộ chiếu của Tống Bạch giống một nhân vật phản diện trong game, tóc dài, môi mỏng, mắt phượng.
Trạng thái: Tiến hóa giả cải tạo sinh vật, ký chủ của Trường Sinh Uyên, cảnh giới: không biết.
Tư Thần hỏi: "... Người của nhà họ Tống?"
Quý Sở Nghiêu: "Đúng vậy, chủ nhân đời trước của nhà họ Tống là em trai của ông ấy."
Nói là đời trước vì người em trai ấy đã chết được vài chục năm.
Ngón tay của Tư Thần lật lật tờ giấy: "Sao Tống Bạch lại có thể sống được tới bây giờ?"
Quý Sở Nghiêu thành thật đáp: "Không biết. Những năm gần đây, nhiều người cũng đã suy đoán nhiều trường hợp. Nhiều nhất là ông ấy đã tìm một loài ký sinh khác có cường độ tương tự, chúng tự kiềm chế lẫn nhau. Nhưng ông ấy chưa từng thừa nhận chuyện này."
Tư Thần do dự một lát, thử hỏi: "Có thể liên lạc với ông ấy không?"
Cậu hiểu rõ, người như Tống Bạch, cậu khó lòng mà với tới.
Nhưng Tư Thần thực sự không muốn giết Trường Sinh Uyên.
Quý Sở Nghiêu chậm rãi trả lời: "Liên lạc được. Bây giờ ông ấy đang dạy học ở đại học Bạch Đế, may mắn là giáo viên lần này của cậu."
Xem ra lại có thêm một lý do quan trọng để thi lên thạc sĩ.
Tư Thần: "Tôi giữ Tiểu Uyên; chờ thi đậu vào đại học Bạch Đế rồi sẽ tìm Tống Bạch."
Quý Sở Nghiêu cảm giác mình nghe được có một nửa: "Sao lại gọi nó là Tiểu Uyên?"
"Lấy từ tên nó."
Quý Sở Nghiêu: "Nó nghe hiểu?"
Tư Thần sửng sốt: "Tất nhiên là hiểu."
Cậu nói xong thì nâng tay, gọi: "Tiểu Uyên, ra chào hỏi nào."
Trường Sinh Uyên không tình nguyện chui ra ngoài. Xúc tu nho nhỏ chọt lên người Quý Sở Nghiêu một cái, sau đó lại cuộn tròn như con rắn trên cổ tay Tư Thần.
"Chi!"
Quý Sở Nghiêu, không thể ăn!
Đồ yêu ngôn hoặc chúng, dụ dỗ Tư Thần.
Trực tiếp bị đánh rớt trong danh sách ứng cử viên cha kế!
Tư Thần nhớ lại sự kiện nó bị điện giật, thuận miệng hỏi: "Tiểu Uyên, 1 cộng 1 bằng mấy?"
Trường Sinh Uyên liền giơ hai xúc tu nho nhỏ.
Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục: "Vậy còn 1 cộng 2 thì sao?"
Trường Sinh Uyên suy tư thật lâu, cuối cùng dõng dạc đáp: "12!"
Quý Sở Nghiêu: "..." Thật mở mang đầu óc.
Dù hắn không rõ về tiến hóa giả sinh vật lắm nhưng cũng hiểu chuyện này không quá bình thường.
Ít nhất thì từ nhỏ Tống Thanh Ngọc đã cấy ghép một con nhện, hoàn toàn không có khả năng sẽ gọi nó ra chào hỏi người khác.
Quý Sở Nghiêu hít sâu một ngụm: "Cậu không nên để cho Trường Sinh Uyên xuất hiện trước mặt người khác. Ý tôi là, nó nên tự chủ ý thức chuyện này."
Tư Thần trả lời: "Không có. Anh là người đầu tiên."
Quý Sở Nghiêu thừa nhận, hắn bị câu nói của Tư Thần làm cho cảm động, miệng cong lên cười.
"Chuyện này, không được nói với ai." Quý Sở Nghiêu đè thấp thanh âm: "Trước tiên để tôi tra thêm tư liệu."
Tư Thần: "Cảm ơn anh. Còn có, chuyện lúc trước... cũng cảm ơn anh."
Ý cậu là chuyện Quý Sở Nghiêu giúp cậu áp chế Trường Sinh Uyên.
Tuy Tư Thần không biết mình ăn thứ gì nhưng chắc chắn không phải một thứ dễ tìm.
Cậu nợ Quý Sở Nghiêu quá nhiều, không biết nên làm sao.
Thiếu nợ chồng chất khó tránh khỏi việc sống trong lo sợ.
Tư Thần thừa nhận, cậu khá nhạy cảm với lòng tự tôn.
Quý Sở Nghiêu: "Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cậu chết."
Chuyện này không khó lý giải.
Giống như đứa nhỏ mình nuôi bị bệnh nặng, chi phí chữa trị hết 10 triệu, vừa vặn trong nhà cũng có 10 triệu, chẳng lẽ lại trơ mắt làm ngơ không cứu?
Có lẽ có người như vậy, nhưng Quý Sở Nghiêu thì không.
"Không có hiện tượng bài xích đúng không?" Hắn hỏi thêm một câu. Quý Tư Thành cũng không nói với hắn thứ đó là gì.
Khi còn nhỏ, Quý Sở Nghiêu cũng đã tìm kiếm thử, có cảm giác như là một bộ phận của một sinh vật cao duy nào đó, cạnh vết cắt, màu da khá hợp.
Trực tiếp sử dụng, giống như thuốc bắc không cần chế biến.
Tư Thần do dự một lát, cuối cùng xoay người, kéo lưng quần ra một chút: "Tôi cũng không biết cái này có tính là vấn đề không..."
Một cái đuôi nhỏ màu đen chui ra ngoài.
Từ hình dạng của cái đuôi, trông nó như đuôi của một con mèo con còn chưa kịp mọc lông.
Gốc đuôi có màu đỏ thẫm, phần thịt xung quanh hơi sưng.
Tư Thần giải thích: "Có lẽ do mới mọc ra nên có chút nhiễm trùng. Hơn nữa tôi có cảm giác bây giờ toàn bộ năng lượng trong người đều tập trung vào cái đuôi này."
Nếu lấy thân thể so sánh với một cái xe, cái đuôi này giống như bình xăng.
Quý Sở Nghiêu ngồi xổm xuống, rũ mắt: "Tôi sờ được không? Tôi muốn kiểm tra thành phần."
Dù hắn chưa làm gì nhưng xương cụt của Tư Thần đã cảm nhận được một trận tê dại.
"... Được."
Khi tay Quý Sở Nghiêu chạm vào cái đuôi, eo của Tư Thần liền run rẩy.
Cậu muốn nói Quý Sở Nghiêu nhẹ chút, nhưng cảm thấy nói ra như vậy có chút không thích hợp.
Quý Sở Nghiêu kiểm tra rất nghiêm túc: "Thành phần cũng là các hợp chất cacbon, không có gì lạ."
Tư Thần: "... Ừm."
Cậu đang kìm nén thanh âm run rẩy.
Cái đuôi nhỏ bị vuốt ngược lên, Quý Sở Nghiêu dùng đầu ngón tay khẽ ấn lên phần gốc.
Đáy mắt Tư Thần lấp loáng ánh nước.
"Độ dẻo dai tất tốt, vảy trên bề mặt có tác dụng bảo vệ, nhưng tính phòng ngự không cao. Nếu theo lời cậu, chỗ này là nguồn năng lượng gốc thì nhớ bảo vệ cho tốt."
Quý Sở Nghiêu vuốt thêm hai cái, cái đuôi nhỏ liền cứng lên, đánh vào mu bàn tay hắn.
Đánh xong, Tư Thần cảm thấy mình vừa thất sách, chuyện này chỉ đả thương đối thủ 50 còn bản thân tổn hại 10000.
Đau đớn dâng lên trong nháy mắt khiến tầm nhìn trắng xóa.
Tư Thần cố gắng giữ vững bình tĩnh: "Anh cố ý."
Lỗ tai Quý Sở Nghiêu bắt đầu phiếm hồng, dò hỏi: "Ừm, đúng vậy. Có thể sờ thêm một chút nữa không?"
"..." Từ Thần mấp máy môi.
Cậu không đồng ý, nhưng cũng không cự tuyệt.
Thật ra Quý Sở Nghiêu không có ham mê đặc thù gì với cái đuôi. Nói đúng hơn thì hắn thích đuôi xù lông của chó và mèo hơn.
Nhưng mà... Tư Thần phản ứng quá rõ rệt, rất dụ người phạm tội.
Cũng may Quý Sở Nghiêu đang ngồi xổm.
Nếu không phải sợ dọa người ta sợ chết khiếp, Quý Sở Nghiêu còn muốn cắn lên cái đuôi này một cái, xem thử Tư Thần có thể khóc hay không.
Quý Sở Nghiêu lùi một bước: "Có vẻ ảnh hưởng đến hành động một chút. Tôi sẽ nhờ người ở bộ kỹ thuật nghiên cứu cho cậu một cái vòng bảo hộ."
Hai người thất thần nói chuyện một lúc.
Quý Sở Nghiêu hỏi: "Ở đây là đảo Tứ Quý. Cậu muốn ra ngoài đi dạo không? Tôi đi với cậu."
Tư Thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ ở của Quý Sở Nghiêu là ở một tiểu viện biệt lập, phòng ở như thế này ở trên đảo không nhiều lắm.
Ngoài cửa sổ là một cái hồ xanh ngọc rộng lớn, bờ bên kia có những tòa cao tầng san sát nhau, giữa lòng đảo có một tòa nhà hình bán nguyệt khổng lồ, có một tia sáng xanh từ trung tâm đâm thẳng lên trời cao.
Bốn khối kim loại hình hộp chữ nhật được phân bổ xung quanh hòn đảo, bao quanh tòa nhà hình bán nguyệt ở giữa, giống như một con cự thú bằng sắt đang phập phồng sự sống.
Lúc trước Tư Thần đã nhìn thấy chiến hạm vũ trụ ở trong không gian gấp khúc.
Cậu tin rằng đó là bốn phi thuyền vũ trụ.
Bây giờ là 5 giờ chiều, vĩ tuyến Bắc Thành, sắc trời đã tối. Tông màu tổng thể của những ánh đèn trên đảo có màu xanh lam đậm. Máy bay trinh sát và máy bay không người lái đang hoạt động vào ban đêm, trên lớp sơn có ánh đèn đỏ cam nhấp nháy.
Bây giờ chỉ có một từ có thể miêu tả được tâm trạng của Tư Thần.
Chấn động.
Quý Sở Nghiêu mỉm cười nói: "Chào mừng cậu đến làm khách ở nhà của tôi ở trên đảo. Tôi đã cấp quyền hạn cho cậu, ngoài những phòng thí nghiệm và căn cứ quân sự trọng yếu, chỗ nào cậu cũng thể đến thăm quan."
Mua gì cũng không cần trả tiền, Quý Sở Nghiêu bổ sung trong lòng.
Tư Thần từ từ đáp: "... Ngày mai đi."
Cả người cậu có chút không ổn.
Quý Sở Nghiêu: "Được."
Không thể không nói rằng tốc độ hành động của Quý Sở Nghiêu rất nhanh chóng.
Tối hôm đó, Tư Thần đã nhận được vòng bảo hộ. Là một vòng kim loại mỏng, khi nhận thấy được có người tấn công sẽ mở ra hình thức phòng ngự, đồng thời có thể bổ sung năng lượng sau khi sử dụng.
Tư Thần cảm thấy thứ này giống một cái khóa.
Trên thực tế, Tư Thần suy đoán không sai.
Trong quá khứ, người nhà họ Quý khi tham gia thực chiến đã phát hiện rằng có ba tuyến rất dễ bị tấn công.
Vì vậy vòng bảo hộ đã được nghiên cứu sáng tạo, doanh số buôn bán không tồi.
Vì đuôi của Tư Thần không to nên không có vòng bảo hộ có sẵn. Cái của cậu giống như một "cái nhẫn", bên trong khắc một mã hóa, là số hiệu của Quý Sở Nghiêu trong gia tộc.
Để phòng ngừa đưa nhầm đồ, các vật trên đảo Tứ Quý đều có khắc mã hóa thân phận của người sở hữu.
"Tôi đeo cho cậu nhé?"
Giọng nói của Quý Sở Nghiêu có chút chờ mong.
Tư Thần lựa chọn đóng cửa phòng lại.
Chờ đến khi hơi nóng trên mặt giảm bớt, Tư Thần mới kéo quần xuống.
Cậu đánh giá lại vị trí, sau đó đeo vào.
Khi nãy Quý Sở Nghiêu kiểm tra rất cẩn thận, vòng bảo hộ đeo vào vừa khít, chặt chẽ ôm lấy gốc của cái đuôi.
Khi đeo vào có chút lạnh, Tư Thần không nhịn được mà rùng mình một cái.