[Cao H] Gặp Lại Sau Năm Năm

Chương 41: Hoắc Mộ là chanh tinh



Cận Quan Quan không hề quấy rầy bọn họ, chỉ an tĩnh ngồi cạnh Hoắc Mộ xem truyện tranh. Cô theo đuổi anh rất huyên náo, gần như cả trường đều biết Cận Quan Quan thích Hoắc Mộ.

Tin này chẳng mấy chốc đã truyền đến tai giáo viên chủ nhiệm, bà bảo cô đừng làm càn, cao trung không phải thời điểm để yêu đương, nhưng cô mặc kệ, bất cứ giá nào cũng phải ở bên Hoắc Mộ, kế sách theo đuổi vẫn tiếp tục tiến hành.

Cận Quan Quan nhiệt liệt theo đuổi không một chút kiêng nể, cuối cùng cô chủ nhiệm đành ‘bó tay’ chả nói gì nữa.

Thư Lâm thấy Cận Quan Quan vừa kết thúc tiết học đã chạy đến, tức giận mắng: “Cận Quan Quan, chẳng lẽ cậu không cảm thấy thẹn một chút nào sao? Cậu theo đuổi Hoắc Mộ đã lâu nhưng người ta không thích cậu, thậm chí còn từ chối cậu nhiều lần, vậy tại sao phải dây dưa với cậu ấy hết lần này tới lần khác? Nhiều người nhìn cậu như vậy, cậu không thấy mất mặt à?”

Sau khi bị mắng cho ngây ngốc, Cận Quan Quan lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn cô ta.

“Người theo đuổi Hoắc Mộ là tôi, người mất mặt cũng là tôi, liên quan gì đến cậu? Cậu nói với tôi làm gì? À, mà tại sao theo đuổi cậu ấy thì tôi phải mất mặt? Tôi thích Hoắc Mộ nên theo đuổi cậu ấy, đơn giản vậy thôi.”

“Ai cũng thích một người, tôi thích cậu ấy, thích một cách đường đường chính chính. Ngay cả điều này cậu cũng không hiểu được thì sao lại mắng tôi? Tôi cũng đâu làm gì cậu, không đụng đến cậu dù là một sợi lông tơ.”

Hoắc Mộ đang nghiêm túc làm bài, không chịu được hai người họ náo loạn. Cho nên, anh nhắc nhở Cận Quan Quan bằng ngữ điệu âm lãnh: “Đừng nháo, đọc truyện của cậu đi.”

Cận Quan Quan rất nghe lời Hoắc Mộ, anh không cho cô nói, cô liền không nói, tiếp tục cúi đầu đọc manga.

“Được, nghe cậu hết.”

Cận Quan Quan vừa mới chuẩn bị đọc một chút, ai ngờ thanh âm gõ cửa vang lên, bên ngoài có người muốn tìm cô.

Các bạn học đồng loạt kêu lên: “Cận Quan Quan, có người muốn tìm câu.”

Cận Quan Quan nghe thế liền nhấc chân rời khỏi, lần này rời đi là mất mấy giờ đồng hồ.

Ôn Chính là con trai bạn của mẹ cô, mấy ngày trước hai gia đình gặp mặt lần lượt giới thiệu mới phát hiện hóa ra con hai bên học cùng trường.

Cận Quan Quan thấy người tìm cô là con trai của dì, liền không ngần ngại cùng cậu ta nói chuyện.

Một nam sinh đẹp trai đến tìm Cận Quan Quan nhanh chóng trở thành chủ đề cho đám quần chúng ăn ‘hạt dưa’ nói chuyện phiếm.

Cận Quan Quan chắc không phải là kiểu người ‘ăn trong chén nhớ thương trong nồi’ đi? Đã theo đuổi một người, bây giờ lại kết giao với người khác, chưa nói đến người này rất tuấn mỹ.

Cận Quan Quan theo người nọ ra ngoài, nam sinh kia quàng tay qua vai cô, trông cả hai đặc biệt thân mật.

Thư Lâm nhìn thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ đắc ý, nói với Hoắc Mộ ngồi bên cạnh: “Hai người họ thân mật thật đó, giống như một cặp tình nhân. Người kia chắc là bạn trai của cậu ta rồi, vừa theo đuổi cậu vừa yêu đương với người khác. Cận Quan Quan cũng quá tra rồi.”

Hoắc Mộ không biết vì sao bỗng cảm thấy ‘tâm phiền ý loạn’. Anh vốn dĩ có thể bình tĩnh làm bài tập, nhưng bây giờ không còn chút tâm trạng. Hai tay khép sách lại, nói ra ngữ điệu cực kỳ không vui: “Không liên quan đến tôi. Tôi và cô ấy không có một chút quan hệ gì. Cô ấy ở bên ai cũng được.”

Thư Lâm nghe thế, tâm tình cô ta hết sức vui sướng. Nếu Hoắc Mộ đã nói lời này, chứng tỏ anh đối với Cận Quan Quan đã hoàn toàn thất vọng, cho rằng cô là loại người ‘bắt cá hai tay’.

Sau khi tan học, Thư Lâm đi tìm Cận Quan Quan, cô đang ở lớp học chờ Hoắc Mộ, định cùng anh về nhà. Mới vừa rồi, cô chủ nhiệm gọi Hoắc Mộ lên văn phòng giải quyết chút chuyện, nên cô ngồi chờ anh.

Thư Lâm nhấc chân đi đến trước mặt Cận Quan Quan, trực tiếp nói thẳng: “Cận Quan Quan, cậu không cần phải dây dưa với Hoắc Mộ làm gì. Tôi không thích cậu lượn lờ trước mặt hay theo đuổi cậu ấy. Tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện, tôi và Hoắc Mộ đã hẹn ước sẽ cùng nhau ghi danh vào đại học Harvard, cậu ấy thích tôi, tôi cũng thích cậu ấy. Hai chúng tôi yêu thầm nhau, nhưng cậu lại chen chân vào. Nếu cậu còn muốn tiếp tục làm tiểu tam, đừng trách tôi không khách khí.”

Cận Quan Quan vốn đang thảnh thơi, nhưng bỗng chốc cả người đều ngây ngốc. Đôi mắt lóe lên sự khó tin, dường như không hiểu được cô ta đang nói gì.

“Thư Lâm, đừng đùa với tôi! Lời đùa cợt này không vui chút nào. Hoắc Mộ đã nói cậu ấy không có bạn gái, cũng không có người trong lòng, nên tôi theo đuổi cậu ấy là cực kỳ bình thường. Cậu cũng thích Hoắc Mộ cho nên mới giở thủ đoạn hạ tiện này ra gạt tôi đúng không?”

Ngữ khí Thư Lâm tràn ngập kinh thường: “Cận Quan Quan, tôi nghĩ cậu học hành kém cỏi là do chỉ số thông minh cực thấp. Đến giờ tôi mới phát hiện không chỉ đầu óc mà cả người cậu cũng ngu xuẩn. Chẳng lẽ cậu không dùng chân để nghĩ lại sao? Trong lớp có rất nhiều nữ sinh, vậy tại sao cậu ấy là muốn ngồi cùng bàn với tôi?

Khi ngồi chung bàn với cậu, cậu ấy chưa từng tỏ thái độ vui vẻ, nhưng từ lúc ngồi với tôi, cả hai chúng tôi thường bàn về vấn đề học tập. Cậu xem thái độ của cậu ấy đối với tôi và cậu hoàn toàn khác nhau.”

“Bởi vì Hoắc Mộ thích nữ sinh thông minh, cậu ấy rất ghét những nữ sinh ngu xuẩn như cậu. Ngày thường cậu ấy thường nói cho tôi nghe cậu ngu ngốc hay chỉ số IQ thấp đến mức nào, cậu ấy rất coi thường cậu.”

“Cậu không phải đang theo đuổi mà là đang làm chậm trễ Hoắc Mộ. Cao trung không cho phép yêu đương, cậu ấy sợ ảnh hưởng đến việc học nên mới không cùng tôi chính thức kết giao, nhưng đã nói rõ, chỉ cần đậu Harvard cả hai sẽ ở bên nhau. Cậu ấy luôn cự tuyệt, luôn trốn tránh cậu, nhưng lại không trốn tôi, cũng không có cự tuyệt tôi.”

“Tôi muốn cậu ấy làm gì cậu ấy sẽ nghe theo, thái độ không giống như khi đối mặt với cậu. Hiện giờ người cậu ấy thích là ai chắc cậu cũng đã rõ, ngày nào cậu ấy cũng nói chán ghét cậu. Nếu cậu còn dây dưa sẽ làm Hoắc Mộ khó xử, nên tôi buộc cậu tránh xa Hoắc Mộ với tư cách là bạn gái của cậu ấy.”

Cận Quan Quan nghe không nỗi nữa.

Cô luôn bị người ta mắng là ngu ngốc. Không lẽ thành tích học tập không tốt là lỗi của cô sao?

Đó cũng là một tài năng trời cho đấy!

Cận Quan Quan nổi giận đùng đùng, không thèm chờ Hoắc Mộ, nhanh chóng rời đi.

Bàn chân đang bước đi bỗng biến thành chạy, để mình không còn thời gian lộ ra bộ dạng khổ sở, cô dùng hết sức chạy thật nhanh.

Hoắc Mộ trở lại, vừa mở cửa lớp học đã thấy người chạy mất.

Anh không biết đã có chuyện gì, chiều nay tan học đã bị cô giáo gọi lên văn phòng gấp. Tuy nhiên, anh sợ cô sẽ chờ lâu. Cô thật ngốc, mặc kệ cho anh có quay lại trễ thế nào, cô vẫn kiên quyết ngồi trong lớp tiếp tục chờ.

Nghe thầy nói một lúc, anh liền nói cơ thể mình không thoải mái, cần về sớm nghỉ ngơi, vì thế cô liền cho phép anh về. Khi anh về lớp đã thấy người chạy ra ngoài.

Thư Lâm thấy anh trở lại, cô ta bị dọa cho nhảy dựng, nhưng khi thấy phản ứng của anh không giống như đã nghe cuộc nói chuyện của hai người.

Anh không nghe được thì tốt, đã trở lại càng tốt hơn, đúng lúc có thể nhìn thấy cách hành xử của Cận Quan Quan.

Thư Lâm chạy đến chỗ Hoắc Mộ, nói: “Hoắc Mộ, lúc nãy Cận Quan Quan có nói với mình, cậu ấy không chờ cậu, nên nhờ mình nói cho cậu một tiếng. Hôm nay Cận Quan Quan muốn cùng nam sinh kia xem phim rồi ăn cơm, nên không muốn ngồi đây chờ cậu. Mình đã nói rồi, hai người họ đang ái muội hoặc là đang yêu đương, bằng không sao cậu ấy có thể vui đến mức chạy nhanh như vậy?”

Hoắc Mộ lãnh đạm không thể hiện ra thái độ gì. Tuy nhiên, cô ta nhận ra nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên thấp đi.

Quả nhiên anh đã tin lời cô ta nói.



Cận Quan Quan thống khổ cực kỳ, chui vào ổ chăn khóc cả đêm, khóc đến sáng ngày hôm sau.

Đôi mắt cô sưng lên thành hai quả thạch đào, nhìn rất quái dị.

Cô thật sự không thể chấp nhận được, sao mình lại thích phải một tra nam?

Nếu đã không thích cô thì hãy nói rõ ràng.

Nghĩ kỹ lại thì ngay từ đầu anh đã nói rõ là không thích cô, nên mới bảo cô đừng dây dưa.

Da mặt cô dày, thấy anh không có bạn gái, nghĩ là có thể theo đuổi.

Chỉ vì cô không biết xấu hổ như vậy, nên mới bị người ta mắng.

Qua một đêm suy nghĩ, cô thấy mình không nên thích Hoắc Mộ nữa.

Anh bảo cô ngốc, hình mẫu bạn gái của anh lại là học bá. Cô không muốn tự rước lấy nhục nữa, thích một người không thích mình, đã vậy trong lòng người đó còn có người khác.

Hôm nay cô đến lớp với một bộ dáng không mặn không nhạt, không còn hào hứng chào hỏi Hoắc Mộ như trước, cũng không đưa cơm sáng cho anh.

Trước đây, cô thường đưa cơm sáng cho Hoắc Mộ, mặc kệ anh có nhận lấy hay không, trên tay cô luôn cầm sữa bò hoặc sữa đậu nành. Nhưng hôm nay cô lại mang tay không đến, chứng tỏ không có ý định đưa đồ ăn cho anh.

Ngày trước, cô luôn cười ngọt ngào chúc Hoắc Mộ buổi sáng tốt lành, hôm nay thì không. Vừa đến lớp đã đến bàn học của mình, ngồi xuống. Cả ngày tập trung đọc truyện, không nói, cũng không thèm đi lấy thêm nước cho anh.

Từ buổi sáng, Hoắc Mộ đã nhận ra có gì đó không đúng, trong khi học thường xuyên lén lút quan sát Cận Quan Quan.

Đáy lòng tự hỏi không biết cô bị làm sao vậy?

Không nói với anh một lời, đây không phải tác phong của Cận Quan Quan.