Đây là suy nghĩ của đa số cao tầng khi nhìn thấy thành tích Lạc La đạt được sau bìa mặt khai quý sinh nhật OK!. Bất kể là nhãn hàng thời trang, mỹ phẩm hay trang sức, giống như đều trúng của nàng tà, đem ánh mắt nhắm tới vị tân nhân này.
Dù đa số là tam tứ tuyến tiểu nhãn hàng, một đường, nhị tuyến thương hiệu chỉ có ít ỏi vài gia nhưng so với tài nguyên mà một người mẫu ảnh có được đã là vô cùng nghịch thiên rồi. Càng đừng nói người ta là chủ động đưa tới của, còn không yêu cầu nàng bồi khách mới chịu ký hợp đồng.
Hơn nữa tiểu tiểu một người mẫu chưa có nhiều thành tích như nàng, vi bác fan lại lấy tốc độ mắt thường thấy được từng ngày tăng lên, nhân khí ẩn ẩn so với minh tinh 7,8 tuyến còn ổn định.
Vì vậy, công ty tỏ ý cho Lạc La chuyển mình, tẩu tú, đóng phim hoặc ca hát tuỳ nàng lựa chọn.
Kết quả chính là, cái gì nàng đều không nhìn trúng, chỉ muốn an phận làm người mẫu ảnh của nàng. Thỉnh thoảng có thể tiếp cái video quảng cáo, còn lại tiến thân gì đó nàng không hứng thú.
Tóm gọn lại chính là một chữ - lười.
Nàng không thiếu tiền, nghiên cứu sinh cũng sắp đọc xong. Có hệ thống ở, không sợ không hồng. Việc nàng mong muốn bây giờ chỉ là cố gắng học xong, sau đó một bên chụp ảnh một bên phiêu mỹ nam, kiếm tiền dưỡng gia, đầu tư thêm chút đỉnh, an ổn đi vào con đường nhân sinh thanh nhàn.
Vương Kha hận sắt không thành thép, khuyên nhủ đã lâu đều không xoay chuyển được con lừa cứng đầu họ Lạc, bị nàng Phật hệ đến hoài nghi tam quan, cuối cùng lấy thất bại chấm dứt, chính mình đăng ký một khoá tiểu tu, vứt bỏ công việc trong tay đi hưởng thụ một tuần tu tâm tĩnh khí.
Đợi hắn quay lại phát hiện bản thân tam quan đoan chính, có bệnh chính là tên lười Lạc La sẽ dùng thủ đoạn gì ép buộc nàng đi vào con đường phấn đấu vì sự nghiệp đều tạm không nói tới. Hiện tại Lạc La đang vắt óc suy nghĩ tìm cách công lược (ngủ tới) Giang Dực Ninh.
Sau lần đầu gặp mặt ô long ấy, nàng vẫn chưa có cơ hội tái kiến Giang Dực Ninh. Hắn đều là sớm ra sớm về, từ thứ hai đến thứ sáu tây trang giày da, tinh anh phong phạm đi làm. Thứ bảy, chủ nhật sẽ thường phục vi hành, một đi chính là toàn bộ cuối tuần.
Lạc La hoặc là có tiết khoá, hoặc là tới công ty luyện tập, lại hoặc là tham gia quay chụp... chính là thời gian biểu hai người quá chênh lệch, vô pháp tạo ra ngẫu nhiên gặp gỡ.
Nếu không phải camera trước cửa nhà Lạc La vẫn ghi được hình ảnh hắn đi về, nàng thậm chí còn hoài nghi hắn sớm chuyển đi rồi.
Lại là cuối tuần, Lạc La biết Giang Dực Ninh ra ngoài từ sớm, bản thân nàng lại vì có hẹn phỏng vấn xin tài trợ với tổ chức phi chính phủ bên Mỹ mà lần nữa bỏ qua cơ hội chạm mặt với hắn. Cơm trưa đều không có tâm trạng làm, tuỳ tiện điểm ngoại bán kết thúc bữa ăn liền chán đến chết mà xuống lầu đi dạo.
Ngày hôm trước vừa trải qua một trận tuyết, đám trẻ trong khu đang tụ tập dưới sân chơi nặn người tuyết. Lạc La một mình trốn trong góc khuôn viên vừa hừ hừ ca hát vừa nghịch tuyết.
Bên cạnh có tiếng kêu nho nhỏ yếu ớt, Lạc La theo tiếng đi tới liền bắt gặp một con tiểu miêu. Tiểu tiểu một con, bộ lông trắng lại bẩn lại loạn, ngược lại rất dễ phân biệt với tuyết trắng.
Nó rất nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay nàng một chút. Thân thể trong tuyết phịch đến phịch đi cũng không xê dịch được bao nhiêu. Xem chừng là đói thảm, tiếng kêu đã không có nhiều sức lực.
Lạc La đáng thương nó, quỳ xuống muốn kéo nó ra ngoài, nề hà tiểu bất điểm nằm sâu trong bụi cây, nàng phải phí sức chín trâu hai hổ mới đưa được nó ra. Mũ lông bị quát rơi, ngực áo gió đều bị tuyết thấm ướt, trên đầu còn khoa trương cắm vài cành cây và lá cây khô.
Giang Dực Ninh đi ngang qua chính là bị cái đầu đột nhiên nhô lên làm cho giật mình. Tiểu nữ nhân đưa lưng về hắn ngồi quỳ trên tuyết, áo khoác đỏ đặc biệt nổi bật, giống một quả bóng nhỏ đứa bé nào để quên.
Hắn thấy nàng ngồi mãi không đứng dậy liền bước tới, cách một hàng rào nhỏ cúi người xuống hỏi thăm "Ngươi không sao chứ?"
Hắn quá cao, cúi xuống vẫn cách nàng một khoảng an toàn. Lại không đoán được Lạc La đột nhiên đứng dậy, bị hắn đột nhiên ra tiếng doạ cho quay phắt lại.
Chiều cao vừa tầm, môi hai người chính là thuận theo tự nhiên mà xẹt qua nhau. Lành lạnh, mềm mại.
"Đại ca, người hù người sẽ hù chết người a." Lạc La đỏ mặt, ôm tiểu miêu nhìn hắn oán giận.
Giang Dực Ninh phản ứng chậm hơn nàng, ngay cả đỏ mặt cũng là từ từ hồng hai má sau đó lan đến tai.
"Ngươi... ai biết ngươi tự nhiên lại đứng dậy?" Hắn yếu ớt phản bác, quay mặt đi ho nhẹ vài tiếng. Nói xong lại có cảm giác bản thân được tiện nghi còn khoe mẽ, quay đầu lại nhìn sắc mặt nàng.
"Ngươi miêu?"
"Ngươi nói xem?"
Vừa nhìn liền biết không phải.
"Có cần ta hỗ trợ gì không?"
Lạc La cầu còn không được, lập tức chỉ huy hắn đưa nàng và Tiểu Tuyết đi thú y bệnh viện.
Miêu mễ có chút dinh dưỡng bất lương, còn hoạn phổi chứng, may mà đưa tới kịp thời. Cần nằm viện khoảng 1 tuần.
"Ngươi tính nhận nuôi nó?" Giang Dực Ninh nhìn nàng lưu luyến tạm biệt tiểu miêu, hỏi.
"Ai nói, ta là thay đại ca ngươi nhận nuôi nó, không cần cảm ơn." Lạc La híp mắt, cắm tay vào túi áo, rụt cổ đi tới.
7h tối, lại hạ tuyết, đều lạnh chết người.
"Ai nói ta muốn nhận nuôi mèo. Còn có, đừng tuỳ tiện gọi người khác ca, chúng ta lại không quen...." nửa câu cuối, dưới ánh mắt trừng lớn của nàng lặng yên biến nhỏ.
"Ngươi và ta cùng phát hiện nó, ta nuôi không sống đương nhiên do ngươi đến phụ trách. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn nó bị đem đi trại động vật hoang dã, không biết chờ đến ngày tháng năm nào mới có người nhận nuôi."
Lạc La nói đến đáng thương, còn dùng ánh mắt lên án nhìn hắn.
"Lại không phải trách nhiệm của ta. Huống hồ, nhà ta đã có 1 điều cẩu, cẩu hoà miêu là không thể làm chung. Thứ cho tại hạ bất tài, dưỡng cũng không sống."
"Ta gặp qua nhà ngươi cẩu, nó rất ngoan, chắc chắn có thể cùng Tiểu Tuyết thành bạn tốt. Ngươi phóng tâm đi ngươi." Lạc La nhe răng, cười đến thiếu tấu. Thấy Giang Dực Ninh lại muốn bày ra nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, Lạc La nhanh nhạy cướp lời " Aiyo uy, hảo lạnh a, hảo đói a. Đi, Giang đại ca, ta mời ngươi ăn lẩu."
Cuối cùng, Lạc La vui vẻ đầm đìa ăn xong một bữa lẩu, tiền là Giang Dực Ninh phó, người cũng do hắn hộ tống về nhà, ai bảo hai người là hàng xóm.
Lạc La xem như công lược có cửa, cũng mò được phương thức chuẩn xác để giao tiếp với muộn tao nam Giang Dực Ninh, từ đó triển khai mặt dày làm thân. Buổi tối ngẫu nhiên gặp hắn ra ngoài lưu cẩu sẽ đem thịt hun khói chuẩn bị sẵn hối lộ A Hoàng nhà hắn, tiểu tử thật có mắt nhìn, từ lần đầu tiên gặp mặt đã đối mắt nàng, so với thân mụ càng thân. Thỉnh thoảng làm chút đồ ngon mang qua cho bọn hắn, Giang Dực Ninh đối với nàng cũng ngày càng hoà ái, không còn tổng băng một trương cá chết mặt giáo huấn nàng, thay vào đó là lão mụ mặt, hận sắt không thành thép giáo huấn nàng.
Từ nữ hài tử buổi tối đừng tuỳ tiện ra ngoài đi dạo một mình, tiểu khu an toàn cũng không phải nơi cho ngươi hào vô phòng bị lưu đến lưu đi. Lại tới nữ hài tử biết nấu ăn là tốt, nhưng đồ ăn vẫn nên lấy thanh đạm vì chủ, thiếu ăn điểm dầu mỡ đồ cay, coi chừng trưởng đậu đậu.
Lạc La bày tỏ, người này vô pháp giao tiếp, có thể trực tiếp dùng cường, ngủ hắn rồi chạy lấy người không?
Giang Dực Ninh sáng sớm thức dậy đã có chút không khoẻ, buổi tối còn uống chút rượu, về nhà có chút đầu nặng chân nhẹ. Tắm xong càng khó chịu, vừa muốn đi ngủ lại thấy A Hoàng một mực đứng trước cửa cào cào, nhìn hắn ử ử rất vội vã.
"Ngoan, hôm nay baba mệt mỏi, sáng mai để Tằng di dắt ngươi đi dạo được không được?"
A Hoàng vẫn không nghe, chỉ hắn ra cửa.
Giang Dực Ninh cảm thấy kỳ quái, bước tới nhìn qua màn hình trước cửa liền hiểu.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn mở cửa đi tới, cau mày nhìn qua Lạc La.
"Giang ca, ta chỉ đi vứt túi rác, cửa không hiểu sao liền đóng lại rồi." Nàng vừa nói vừa run, môi đều có chút phát tím.
Hắn cởi áo lông choàng lên cho nàng, cúi đầu nhìn khoá cửa.
"Vân tay hỏng rồi?"
"Đúng vậy, mật mã cũng bị lỗi, hôm nay vừa gọi bên thi công, họ nói ngày mai mới tới sửa được."
"Đội trang trí nhà của ngươi thật không đáng tin chút nào, đổi một nhà đi. Nữ hài tử một mình trụ, nay hỏng bình nước mai hỏng khoá cửa, lỡ bị kẻ xấu lợi dụng thì làm sao?"
"...Được." Thi công đại ca nhóm, thật xin lỗi các ngươi, là 1003 tên đại đầu quỷ kia gây hoạ a.
"Qua nhà ta trước trụ một đêm đi."
A Hoàng thấy Lạc La bước vào liền quấn tới, hai người ngoạn nháo thành một đoàn.
"Tới đây, uống chút khương trà khu hàn."
"Ta không thích khương vị, cho ta chút nước ấm đi."
Giang Dực Ninh ngẩng đầu, im lặng nhìn nàng. Hắn đều đau đầu muốn choáng, gò má có chút đỏ, một đôi mắt càng lượng tinh người.
Lạc La bĩu môi, chậm rì rì trôi qua, nín thở hét lên. Một lần liền uống hết, uống xong lại đổ thêm hai ngụm nước lọc mới dám hít thờ bình thường.
"Ngoan." Hắn mỉm cười, có xúc động muốn xoa đầu nàng.
"Khó uống đã chết."
"Phòng cho khách bên kia, chăn gối mới giặt trong tủ, nghỉ ngơi sớm một chút." Hắn nói xong, xoa xoa ấn đường mệt mỏi thầm nghĩ lập tức dính lấy giường ngủ một giấc.
"Giang ca, ta còn chưa tắm rửa, có thể mượn phòng tắm nhà ngươi một chút không?"
Hắn thở dài, giúp nàng tìm ra một cái áo choàng tắm, khăn tắm và bàn chải đánh răng mới đưa tới nhà vệ sinh. Lại giúp nàng trải sẵn đệm chăn trong khách phòng, bật máy sưởi, làm xong hết ngồi xuống sofa cũng cảm thấy cơn đau nhức ở thái dương giảm xuống rõ rệt. Chỉ là đầu óc vẫn có chút không lắm thanh tỉnh.
Hắn vừa cúi đầu nhéo nhéo ấn đường liền nghe tiếng cửa phòng tắm mở, chưa kịp lên tiếng nhắc nàng đi nghỉ đã nghe Lạc La hét nhỏ kèm theo tiếng đập mạnh.
"Không sao chứ?" Giang Dực Ninh vội chạy tới, vừa cúi đầu liền vội chuyển ánh mắt.
Lạc La tắm xong chỉ sấy tóc qua loa, vì chùm khăn lau tóc mà không để ý A Hoàng lại quấn tới, bị nó vấp một cái. Nàng ngã, A Hoàng biết bản thân gây hoạ vội trốn vào ổ chó giả chết. Giang Dực Ninh chạy tới chính là gặp được một màn mỹ nhân xuất dục đồ.
Nàng không có đồ thay, toàn thân trên dưới chỉ có áo choàng tắm, bởi vì ngã mà vạt áo hở ra, một đôi chân dài đều nhanh nhìn đến gốc đùi. Vai áo chảy về một bên, bả vai tròn nhỏ, xương quai xanh ẩn hiện câu người.
Gò má hắn càng hồng, đưa tay muốn kéo nàng lên, lại sợ nàng ngã trọng, nhất thời không đứng dậy được.
"Thất lễ rồi." Hắn nhắm mắt, đem vạt áo tắm kéo xuống, nhẹ nhàng bế bổng Lạc La lên đưa thẳng về khách phòng.
"Ta không sao, chỉ là quá bất ngờ nên nhất thời chân không sử lực được. Ngươi xem, hoàn toàn không có vấn đề."
Lạc La vì chứng minh cho hắn còn xuống giường nhảy hai bước. Chân nàng đúng là không sao, nhưng nhảy nhảy liền hụt chân, Giang Dực Ninh vội đưa tay đỡ. Hai người cứ vậy thuận thế ngã xuống giường.
Nam hạ nữ thượng, không khí lập tức có chút ái muội lên. Lạc La vội bò dậy, lại vì giường cao chân nàng không chạm đất được mà càng thêm cọ xát, cọ cọ liền cảm nhận được nơi nào đó ngẩng đầu, chính đang đặt giữa hai chân nàng.
"Ngươi..."
"Ta..."
Hai người nhìn nhau, đều là người trưởng thành, đương nhiên có thể đọc được ý tứ trong mắt nhau lúc này. Vì vậy, nước sữa giao hoà chính là thuận lý thành chương.
Hắn hôn tới, lật người liền đem nàng khẩn khẩn áp chế dưới thân. Một tay kéo hai tay Lạc La lên chế trụ trên đỉnh đầu, nụ hôn từ chóp mũi dần rơi xuống phía dưới.
Vạt áo tắm rộng mở, nửa che nửa đậy đắp trên phong nhũ, dây áo vắt qua vùng bụng bằng phẳng, bên dưới hoàn toàn đại khai, không chút che dấu đập vào mắt hắn.
"Quần lót cũng không xuyên? Ngươi tin tưởng ta như vậy?" Hắn ánh mắt thâm thuý, nhìn sâu vào vùng đất giữa hai chân nàng.
"Ta... tắm xong ai còn mặc quần áo cũ...A, đau..."
Hắn ngậm lấy đầu vú nàng, ngẩng đầu kéo mạnh, như trừng phạt.
"Ngươi còn có lý, ân?!"
"Vốn chính là vậy! Chẳng lẽ ta xuyên quần lót ngươi liền không làm ta?" Lạc La thua người không thua trận, tiếp tục cự cãi.
" Lạc La, ngươi đùa với lửa." Hắn gầm nhẹ, cúi đầu càng thêm mạnh bạo gặm cắn phong nhũ. Một bàn tay đã lướt tới phía dưới, tách ra chân nàng, tham nhập vùng đất khiến hắn mất hồn.
Ngón tay hắn thon dài, mang theo hơi nhiệt độ của động tình và cơn sốt chưa tiêu. Nóng đến chước nhân.
"Ân, nóng quá." Hắn vừa chạm tới liền cảm nhận được cánh hoa run lên, thoáng rụt lại. Thuỷ dịch thoáng chốc phun ra, thấm ướt đầu ngón tay hắn.
"Ngươi quá mẫn cảm." Hắn cười khẽ, hôn lên đầu vú nàng, phóng nhẹ động tác âu yếm, ngón tay kiên nhẫn đùa bỡn bên ngoài hoa huyệt, thấm đẫm dâm dịch liền chậm rãi đưa tới. Đẩy ra từng tầng thịt non ướt át, khám phá sâu bên trong nàng.
"Ân... tuyệt quá, Giang ca..."
"Chặt như vậy?!" Hắn như quyết tâm mở rộng nàng, ngón tay di chuyển ngày càng nhanh, từ một ngón đã tăng đến ba. Lạc La bị hắn kỹ sảo lộng đến mau điên rồi, nề hà bị hắn đè nặng lại chỉ có thể ngửa đầu rên rỉ, thân thể vặn vẹo dục cự còn nghênh.
Qua chốc lát, nàng bị hắn làm đến cao trào, thét dài một tiếng, âm tinh phụt bắn ra, chảy hắn một tay. Giang Dực Ninh đem nàng dâm dịch bôi lên hắn phân thân, lại đem nó đưa vào tay nàng.
"Loát một loát."
Hắn rất lớn, gậy thịt độ dài khả quan, nhan sắc có chút thâm, mã mắt ướt đẫm không biết là nàng dâm dịch hay là hắn thấm tinh. Gốc gậy nặng trĩu treo lấy hai bọc nhỏ, vừa nhìn liền biết số lượng khả quan.
Lạc La âm thầm liếm môi, hắn vừa rồi cũng là vừa tắm xong, nàng hoàn toàn không sợ có gì dị vị, vừa muốn cúi đầu hàm lấy hắn phân thân đã bị Giang Dực Ninh cản lại.
"Không được, ta đang bị cảm, sẽ lây cho ngươi."
"Ngươi không nghe nói, chỉ có kẻ ngốc mới lây cảm mạo?" Nàng nghiêng đầu, chớp mắt với hắn. Ngón tay mềm mại vuốt ve lấy hắn.
Giang Dực Ninh ánh mắt thâm vài phần mở miệng lại là dụ hống "Ngoan, đợi ta khỏi bệnh liền cho ngươi."
Lạc La mới lười cùng hắn giằng co, bật dậy câu lấy hắn cổ liền tới một cái hôn sâu. Giang Dực Ninh bị nàng đánh bất ngờ, ngửa đầu về sau, báo hại tiểu cô nương trực tiếp tới cái hôn sâu với hắn cằm.
"A..." Lạc La bất hạnh kêu lên.
"Đau sao? Mau để ta xem xem..." hắn cũng bị nàng răng thân mật tiếp xúc đập làm đau, lại không cố được bản thân, lo lắng kéo tay nàng muốn nhìn xem.
Lạc La môi dưới rách ra, tí tách nhỏ máu.
"Nam nhân xấu xa, xem ngươi làm tốt sự." Nàng đau đến nhe răng, nước mắt mơ hồ muốn rớt xuống.
Hắn càng hoảng, vội ôm nàng đi tìm bông băng. Cũng may vết thương nhìn ghê người chứ không quá nặng, lau qua chút dược liền cầm máu, bờ môi nhỏ lại có chút sưng.