Lâm Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng một mảnh đen nhánh. Cửa sổ cũng bị màn che kín mít, trong không khí còn vương lại mùi hương hoan ái.
"Mấy giờ rồi?" Lâm Tiêu Tiêu hướng phía bên cạnh hỏi. Hiện tại cả người đều mệt mỏi, đặc biệt là giữa hai chân, tình dục quá độ mà toan trướng đến khó chịu, động tác xoay người cũng thật gian nan.
Bóng đêm im ắng, không có bất cứ tiếng ai đáp lại.
"Phó Hi?" Lâm Tiêu Tiêu duỗi tay hướng vị trí bên cạnh sờ soạng —— mép giường trống không lạnh băng.
Lâm Tiêu Tiêu nháy mắt thanh tỉnh. Cô sờ sờ dưới gối đầu tìm di động, không có. Cô chịu đựng sự không khoẻ giữa hai chân, chầm chậm xuống giường, bật đèn.
Phòng ngủ không có quần áo của Phó Hi, trong phòng tắm cũng không có người, phòng khách cũng không có —— anh lặng lẽ đi rồi sao? Là nửa đêm gần sáng?
Lâm Tiêu Tiêu tìm được di động ở trên sô pha, nhưng mà lúc cô đọc được tin nhắn hiện trên màn hình, lạnh toát cả người.
Đêm qua Phó Hi gửi một tin nhắn lúc 7 giờ 59, nói rằng anh không thể tới.
Như vậy cái người bị kéo vào nhà, rồi cùng cô làm tình mãnh liệt ngày hôm qua là ai!?
Cô ngây ngẩn.
Lâm Tiêu Tiêu dùng ngón tay, run rẩy gọi điện thoại cho Phó Hi. Chuông reo một lúc mới có người nhận, ống nghe truyền đến âm thanh ngái ngủ của Phó Hi: "Tiêu Tiêu?"
"Đêm qua...... anh đã tới nhà em sao?"
"Không có, anh vẫn luôn họp ở công ty, vừa mới nghỉ được một lát, em không nhận được tin nhắn?"
Lâm Tiêu Tiêu trầm mặc cúp máy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, phảng phất một chút huyết sắc cuối cùng đều theo câu trả lời của Phó Hi mà biến mất sạch. Cô giật mình vọt vào trong phòng, lôi ra thuốc tránh thai, không cần nước, nuốt thẳng xuống.
Cô căn bản không biết người đàn ông kia là ai, có thể là nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên bán hàng, thậm chí là người qua đường gõ nhầm cửa...... Ngón tay gắt gao bóp vỉ thuốc tránh thai trống rỗng, dùng sức đến khớp xương đều phiếm ra màu trắng xanh, vô lực mà ngã ngồi xuống đất, đầu óc loạn thành một đống.
Đáng lẽ ra trước khi mở cửa nên nhìn từ mắt mèo xác nhận một chút, nhưng trên đời nào có cái gì đáng lẽ ra?
Tiếng chuông di động chợt vang lên, là Phó Hi gọi lại. Có lẽ lo lắng vì cô tự nhiên lại gọi điện lúc nửa đêm, nhưng mà bây giờ, người mà Lâm Tiêu Tiêu không muốn đối diện nhất là anh. Nếu anh không lỡ hẹn, hoặc là anh có thể bớt chút thời gian gọi điện thoại sớm cho cô, có lẽ căn bản chuyện này hết thảy sẽ không phát sinh.
Biết rõ đây là giận chó đánh mèo, Lâm Tiêu Tiêu vẫn không ngăn được nước mắt, ấn nút từ chối rồi tắt nguồn.
Phòng ngủ còn phảng phất hơi thở của tình dục, phân không rõ mùi tinh dịch của đàn ông hay là ái dịch của phụ nữ. Lâm Tiêu Tiêu một khắc đều không ở nổi nữa, thay quần áo, lấy ví tiền lao ra cửa. Cô gọi xe đến ga tàu hỏa, mua vé xuất phát sớm nhất.
Có loại phụ nữ lúc khổ sở thì thích tiêu tiền giải buồn, Lâm Tiêu Tiêu cũng thuộc loại này. Cô ở trên tàu đặt phòng ở một khách sạn xa hoa có bãi biển tư nhân, năm tiếng sau, đã đứng trước cửa phòng.
Lâm Tiêu Tiêu đang chuẩn bị mở cửa, thì một người đang đi trên hành lang, lúc tới gần cô, bỗng cất tiếng.
"Lâm Tiêu Tiêu? Thật là em sao, xa xa nhìn thấy, anh còn không dám tin. Không nghĩ thế giới lại nhỏ như vậy, có thể ở chỗ này gặp em. Em tới công tác, hay là du lịch? Mặc kệ là loại nào, em tới đây thật tốt, hiện tại là mùa hải sản ăn ngon nhất."
Người tới ăn mặc một bộ đồ thể thao đơn giản màu xám, thánh nói nhiều, Tiêu Nhạc.
Lâm Tiêu Tiêu hiện tại tâm trạng không thích hợp, giả vờ không nghe thấy, "Tích" một tiếng mở cửa, vặn tay nắm định bước vào.
Tiêu Nhạc từ phía sau giữ cô lại: "Em như thế nào không để ý tới anh, tâm tình không tốt sao? Anh thực sự rất nhớ em đó!"
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy phiền phức, tức giận xoay người nói: "Tiêu Nhạc, em hiện tại không có tâm tình, anh tha cho em được không?"
"Không có tâm tình với anh, nhưng lại có tâm tình với Thẩm Thư Lạc chứ gì?" Tiêu Nhạc chu mỏ bất mãn, buông cái tay đang bắt lấy cô, "Lần trước lúc hắn mời đoàn phim ăn cơm, anh chính là tận mắt nhìn thấy, trong ví tiền của hắn có hình em. Hai người đúng là chân ái nhỉ!"
Thẩm Thư Lạc.....
Lâm Tiêu Tiêu vô thức bật ra hỏi: "Anh ấy cũng ở chỗ này?"
"Tiền bối có bộ phim quay ở đây, tuy đóng máy rồi nhưng chắc chưa đi đâu, muốn anh đưa em đi xem không?"
"Vậy...... Phiền toái anh rồi."
Tiêu Nhạc lái xe đưa Lâm Tiêu Tiêu đến đoàn phim, hắn tựa hồ đối với ai cũng đều rất quen thuộc, nói nói cười cười mà chào hỏi từng người. Khi bọn họ đi vào studio, Thẩm Thư Lạc còn đang chụp ảnh tuyên truyền.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu Tiêu thấy bộ dáng Thẩm Thư Lạc mặc âu phục. Anh dựa vào lan can của ban công, một đôi chân thon dài thẳng tắp, đem lại cảm giác nho nhã xen chút tự đắc. Chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Cô ở một bên đợi trong chốc lát, ước chừng mười phút sau, tiếng đạo diễn hô lên "Đóng", Thẩm Thư Lạc đã đi về phía này.
Tiêu Nhạc bước lên trước một bước, giành lời: "Tiền bối, tôi đem bảo bối đưa cho cậu, tôi có chuyện gấp phải rời đi bây giờ, cậu phải dỗ dành bảo bối cho tốt nhé! Tâm trạng cô ấy hiện không ổn lắm."
Thẩm Thư Lạc không thèm đáp lời, ánh mắt chạm đến Lâm Tiêu Tiêu, bỗng chốc trở nên thập phần nhu hoà.
————\(//∇//)\————Ánh chiều tà dần buông xuống.
Lâm Tiêu Tiêu đi theo Thẩm Thư Lạc tới biệt thự của anh bên bờ biển, bờ cát trải dài cùng biển rộng thoáng đãng. Thẩm Thư Lạc ở trong phòng bếp tìm nửa ngày, chỉ tìm được một hộp trứng gà, mấy bao mì gói.
"Chỉ có mì gói, em muốn ăn gì để anh gọi cơm hộp." Anh vẫn luôn dịu dàng với cô như vậy.
"Mì gói cũng được, để em nấu." Lâm Tiêu Tiêu đi chân trần vào phòng bếp, "Biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình anh sao?"
"Còn có hai trợ lý, nhưng hôm nay có chút chuyện nên chuyển ra ngoài rồi." Thẩm Thư Lạc đặt nồi nước lên bệ bếp, bật lửa.
Lâm Tiêu Tiêu chờ nước sôi, đem mì bỏ vào trong nồi, thuận miệng hỏi: "Anh thích ăn mềm một chút, hay là cứng một chút?"
"Gì cũng được." Thẩm Thư Lạc dựa vào tủ lạnh, ánh mắt ấm áp bám lấy từng động tác của cô trong phòng bếp.
"Vậy em nấu đại nha." Lâm Tiêu Tiêu dùng đũa đảo đảo. Rất kỳ quái, khi ở bên cạnh Thẩm Thư Lạc, nội tâm cô liền trở nên bình tĩnh. Tựa như đang ở trong một dòng suối nước nóng, ấm áp thoải mái, rửa sạch phiền não.
"Em làm gì anh cũng thích." Thẩm Thư Lạc từ phía sau, duỗi tay tắt bếp, thuận thế mà ôm lấy cô thật tự nhiên.
Lâm Tiêu Tiêu thả lỏng, dựa vào lồng ngực ấm áp mang mùi hương riêng biệt của anh, dưới ánh đèn vàng trong phòng, không khí tràn ngập hương thơm thức ăn —— đây là cảm giác năm tháng yên bình sao?
Trên bàn, hai người vừa nói vừa cười mà ăn mì, Thẩm Thư Lạc nói chút việc nhỏ nhặt phát sinh ở phim trường, làm Lâm Tiêu Tiêu cười đến nghiêng ngả. Ăn uống no đủ, cô lười biếng cắm rễ trên ghế dựa, Thẩm Thư Lạc thật tự giác mà bưng chén đũa đi rửa.
Lâm Tiêu Tiêu nhón chân, lặng yên không một tiếng động mà đi đến sau lưng anh, không tiếng động, vụng trộm ôm vòng lấy eo rắn chắc của Thẩm Thư Lạc từ phía sau. Đem mặt mình dán lên lưng anh, tham lam hít thở sự an bình mà anh đem lại: "Em lại bắt đương kim ảnh đế tiếng tăm vang dội đi rửa chén cho mình, thật sự là phí phạm của trời."
"Ai bảo người nào đó ăn no liền không động nữa." Giọng nói của Thẩm Thư Lạc mang theo một tia đùa giỡn vui vẻ.
Đâu chỉ là lười động, hiện tại nếu trước mặt có cái giường, Lâm Tiêu Tiêu có thể chỉ đếm đến năm giây liền trực tiếp ngủ. Thẩm Thư Lạc xem vẻ mặt ủ rũ của cô, nói: "Mệt nhọc thì em ngủ đi, lên lầu hai, tùy tiện phòng nào cũng được."
"Ừm, vậy em đi tắm một cái." Lâm Tiêu Tiêu đi được vài bước, lại xoay người lại nhướng mày nói, "Anh muốn hay không muốn, mình tắm cùng nhau?"
Thẩm Thư Lạc nhìn cô, cười rộ lên: "Được."
Trong phòng tắm, Thẩm Thư Lạc mở vòi nước xả đầy bồn tắm.
Lâm Tiêu Tiêu thấy thế hỏi: "Anh muốn tắm bồn sao?"
"Em ngâm một chút có thể ngủ ngon hơn." Thẩm Thư Lạc không biết từ đâu lấy ra một bó hồng, ném cánh hoa vào bồn tắm.
Lâm Tiêu Tiêu đứng ở cạnh cửa nhìn anh, tuy nói là cô đề nghị muốn cùng nhau tắm, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy xấu hổ.
Nước nóng dâng lên trong bồn tắm, dần dần có sương mù toả ra xung quanh. Lâm Tiêu Tiêu làm bộ dũng cảm mà nói: "À...à...... em cởi quần áo!"
Thẩm Thư Lạc đi đến vòi sen bên cạnh, cẩn thận nhắc nhở: "Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh."
"Vâng." Lâm Tiêu Tiêu cởi áo trên, lộ ra nội y màu đen, nội y đang bao vây lấy cái vú trắng ngần đẫy đà, khe vú sâu thẳm mê hoặc.
Thẩm Thư Lạc nhìn cô, mắt dịu dàng không nhiễm chút tình dục nào, nhẹ giọng: "Em cứ tắm trước đi, anh đi ra ngoài."
Hẳn là anh nhìn ra sự ngượng ngùng của cô, Lâm Tiêu Tiêu hơi hơi cảm kích. Kỳ thật chính cô cũng có chút tư tâm, tối hôm qua tựa như một hồi ác mộng, cô muốn sự dịu dàng ôn nhu của anh bao trùm lên mình, đẩy xa hơi thở xa lạ còn sót lại của người kia.
"Thư Lạc, giúp em tắm, được không?"
"Được." Thẩm Thư Lạc trước sau như một mà mỉm cười đáp ứng.
Lâm Tiêu Tiêu cởi hết quần áo, thân thể trần trụi đứng dưới vòi hoa sen. Bọt nước tinh mịn lan tràn từ đỉnh đầu xuống, làm cô nhất thời không mở mắt ra được. Thẩm Thư Lạc cởi quần áo ra, đến gần. Anh cầm một cái khăn lông, thay cô lau đi những giọt nước vương trên mi mắt.
Cô mở mắt, nhìn anh say đắm.
Thẩm Thư Lạc nâng ngón tay, nhẹ nhéo cái mũi của cô, cười nói: "Nhìn anh làm cái gì?"
Lâm Tiêu Tiêu cầm bông tắm nhét vào tay anh, nhẹ nhàng di chuyển nói: "Tắm cho em đi."
"Tuân mệnh, thưa nữ vương bệ hạ." Thẩm Thư Lạc thuận theo mà trêu đùa cô, lấy sữa tắm vò thành bọt rồi mới đặt lên vai của Lâm Tiêu Tiêu, dịu dàng vỗ về. Anh làm rất nghiêm túc, xoa bóp cánh tay nhỏ, rồi qua cổ, vòng nhẹ chỗ xương quai xanh tinh xảo, trượt qua hai gò bồng đào mềm mại, rơi xuống cái rốn nhỏ xinh, cuối cùng mới lưu luyến dừng ở giữa hai chân cô. Mắt anh tràn ngập ôn nhu sủng nịch, không lẫn một tia tình dục nào, tựa như cô là trân bảo đáng quý nhất của anh vậy.
Lâm Tiêu Tiêu cả người dính đầy bọt tuyết trắng, cố ý nhướng mày hỏi: "Sao lại dừng rồi?"
Thẩm Thư Lạc ngồi hẳn xuống, cô thuận thế nâng lên một chân, dẫm lên đầu gối của anh. Vì thế nơi tư mật vốn trắng nõn trơn bóng, giờ lại có chút sưng đỏ liền hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt của anh, chỉ là hơi nước đang tràn ngập trong không khí làm tầm nhìn trở nên có chút mông lung.
Anh nâng tay lên, tiếp tục xoa xoa đùi, dịu nhẹ chà xát đầu gối, cẳng chân rồi đến từng cái ngón chân.
"Được anh tắm cho thật thoải mái, giúp em xả nước được không?" Lâm Tiêu Tiêu thoáng nhìn thấy thứ gì đó đang dựng thành một cái lều giữa hai chân anh, không chút sợ hãi mà muốn tìm đường chết.
"Được."
Lâm Tiêu Tiêu đi hai bước tới vòi hoa sen, Thẩm Thư Lạc vươn tay phải, dùng làn nước ấm áp lau rửa từng ngóc ngách cho cô. Đầu tiên là lưng, rồi bả vai, rồi ngực...... Xà phòng trơn trượt làm xúc cảm tinh tế khi sờ lên da thịt cô càng nhân lên gấp bội, nhất là hai khoả no đủ mỡ màng. Nhưng Thẩm Thư Lạc lại không dừng quá lâu ở ngực cô, cẩn thận xả nước sạch sẽ rồi chuyển sang chỗ khác.
Anh cũng không cố tình tránh đi vị trí giữa hai chân cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua âm đế đang núp kín phía trong, rồi lại chà xát môi âm hộ mềm mại. Thẩm Thư Lạc đứng ở phía sau, cô có thể cảm giác được dương vật đang ngạnh bang bang, đỉnh đỉnh ở trên mông mình, nhưng anh làm việc vẫn thập phần nghiêm túc, y như cũ không có chút dâm ý nào.
Toàn thân sạch sẽ thoải mái, Lâm Tiêu Tiêu xoay người lại nhìn anh, trong sương mù, đôi mắt xinh đẹp của cô có vẻ sâu thẳm: "Đối với anh, cơ thể em hết hấp dẫn rồi sao?" Ngữ khí nửa là oán trách, nửa là làm nũng.
Thẩm Thư Lạc giơ tay đem sợi tóc đang dính trên mặt cô vòng qua sau tai, thấp giọng: "Là sợ em chịu không nổi. Chỗ đó có chút sưng, nếu anh lại làm, sợ rằng mấy ngày sau em khó mà xuống nổi giường."
Anh quả nhiên là đã thấy rồi sao......
Cái mũi Lâm Tiêu Tiêu có chút chua xót, nước mắt không kiềm được liền rớt xuống. Cô nức nở hỏi: "Anh ghét bỏ em?"
Thẩm Thư Lạc nâng mặt cô lên, ánh mắt chuyên chú dịu dàng không đổi, hôn thật sâu lên môi cô. Đầu lưỡi giao triền liên miên, hô hấp giao thoa nóng bỏng. Cuối cùng, chỉ nghe anh thở dài nói: "Anh thích em, thích nhiều đến nỗi không dám làm em đau."
Nghe được lời anh nói, Lâm Tiêu Tiêu khóc càng hung, cô càng cảm thấy ghét bỏ chính bản thân mình.
Thẩm Thư Lạc kiên nhẫn mà hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, từng chiếc hôn dịu dàng ấm áp liên tiếp rơi xuống, hôn hôn đến khi cô bị dồn vào vách tường. Sự lạch lẽo của gạch men truyền đến lưng, khiến cô giật mình một cái. Khi nâng mắt lên thì chạm vào tầm mắt sâu xa của Thẩm Thư Lạc, ánh mắt của anh đã thay đổi.
Anh mút mát cái môi thơm mềm rồi lướt lên vành tai nhỏ xinh, đôi tay bắt chính xác đến hai bầu vú bồng bềnh. Dưới làn hơi nước, da thịt trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt ngon miệng. Ngón tay mang theo chút thô ráp của đàn ông, vừa niết vừa kéo mà trêu đùa núm vú, thẳng đến khi chúng nó dựng đứng cao ngất vẫn không bỏ qua. Anh cúi đầu, ngậm lấy một bên vú, dùng đầu lưỡi khảy khảy, lăn lộn viên anh đào. Đầu lưỡi ấm nóng của anh luôn đảo qua đảo lại rồi thỉnh thoảng mút vào mạnh một cái.
Lâm Tiêu Tiêu thoải mái hưởng thụ, đem ngón tay cắm vào đầu tóc còn ướt dầm dề của anh.
Dương vật nóng bỏng đặt ở háng cô, chất lỏng trong suốt từ tiểu huyệt chảy ra, lây dính lên dương vật lớn. Dương vật ở miệng huyệt cọ cọ nghe lép nhép, môi âm hộ cũng tràn đầy khoái cảm, quy đầu trơn bóng không hề vội vàng, cho cô thêm thời gian để thích ứng. Nhưng tiểu huyệt lại cực kỳ tham lam, quay qua quay lại sụt~ một tiếng hút cả quy đầu tròn lẳn đi vào. Cả hai đều thở ra tiếng rên thoải mái. Nhưng Thẩm Thư Lạc vẫn nhẫn nại quan sát biểu cảm của cô, thật sự là lo lắng sợ cô bị đau.
"Nghe nói, anh để ảnh của em trong ví?" Lâm Tiêu Tiêu vuốt ve gáy anh, đột nhiên hỏi.