Lâm Tiêu Tiêu đã từng tưởng tượng qua cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Phó Hi. Bữa sáng hẳn là một bên đọc báo toàn tiếng Anh, một bên thưởng thức cà phê ngoại nhập, sau đó không phải ở phòng tập tự rèn luyện thân thể, thì lại là ở bể bơi bơi lội, có thể còn mặc mấy bộ đồ thể thao bó sát, lộ ra đường cong cơ bắp xinh đẹp, kế bên bể bơi là một quầy bar đủ mọi loại đồ uống, cộng thêm một người pha chế chuyên nghiệp.
Cho đến lúc cô thấy Phó Hi nằm ườn trên sô pha, chăm chú xem chương trình "Thế giới động vật" trên TV, ảo tưởng về "Tổng tài" hoàn mỹ trong đầu cô liền sụp đổ.
"Sao anh không uống cà phê?" Lâm Tiêu Tiêu nhìn về phía ly trà hoa cúc trong tay hắn, không cam lòng giãy giụa hỏi.
Phó Hi làm trò trước mặt cô, thích ý mà uống một ngụm trà, chẹp chẹp rồi đáp: "Trà hoa cúc dưỡng sinh."
Dưỡng sinh? Lợi hại......
"Nếu không còn chuyện gì, em muốn về." Lâm Tiêu Tiêu tìm hắn là muốn chào tạm biệt, cô phải uống thuốc tránh thai nội trong 72 giờ.
"Gấp cái gì?" Phó Hi duỗi tay đem cô kéo vào trong ngực của mình, làm bộ xốc lên quần áo của Lâm Tiêu Tiêu.
"Á!" Lâm Tiêu Tiêu ấn cái móng heo không an phận xuống, cảnh cáo, "Đây chính là phòng khách!" Là nơi có người đi tới đi lui!
"Đơn giản, về phòng ngủ."
Lâm Tiêu Tiêu từ trong ngực Phó Hi nhảy dựng lên, không ngừng lui xa khỏi hắn. Lại đùa kiểu gì vậy, giữa hai chân cô còn đau đây này......
Phó Hi bất động thanh sắc mà thưởng thức bộ dáng sợ sệt ngôc nghếch của cô, khóe môi hơi hơi giơ lên: "Vậy có muốn đánh mạt chược không?"
"Nhà anh còn có mạt chược?"
Phó Hi không tỏ ý kiến mà nhếch cằm. Hắn mang theo Lâm Tiêu Tiêu đi tới tầng ngầm một, đâu chỉ là mạt chược, tầng này còn phân cách thành vài khu vực, có ghế lô loại nhỏ, có một bàn bida, có bàn mạt chược, bàn cá cược...... Như một khu giải trí cao cấp thu nhỏ.
"Chúng ta hai người sao đánh được?" Đứng ở trước bàn mạt chược, Lâm Tiêu Tiêu mờ mịt hỏi hắn.
Vì thế Phó Hi gọi tới ba người hầu bồi cô đánh, chính mình lại phè phởn dựa lên người cô ở bên cạnh.
"Chơi mạt chược không cược tiền thì sẽ không thú vị đâu." Lâm Tiêu Tiêu cười tủm tỉm mà nhìn về phía Phó Hi, người nào đó thập phần tự giác mà móc ra ví tiền, giao cho cô.
Chuẩn bị hoàn tất, Lâm Tiêu Tiêu hứng thú bừng bừng mà đánh lên. Cô cố ý thua bọn bọ, vài vòng lại vài vòng, mắt thấy tiền mặt trong ví càng ngày càng ít, tâm tình của cô cũng càng ngày càng tốt.
"Sao lại cố ý thua?" Phó Hi hỏi.
Động tác của cô thật sự quá lộ liễu, mỗi lần đều cố ý phá bài mà đánh ra.
Chính là cố ý muốn anh bị mất máu đó. Đương nhiên những lời này Lâm Tiêu Tiêu chỉ dám trộm nói trong lòng, còn nói cho Phó Hi nghe lại là một cái đáp án khác: "Ngày thường bọn họ đều tận tâm làm việc rất vất vả, coi như thay anh cho họ chút an ủi."
Phó Hi gia tăng ý cười bên môi, có vẻ cái đáp án này đối với hắn thực hưởng thụ.
Ngày đầu tiên, Lâm Tiêu Tiêu bị hắn lôi kéo chơi mạt chược.
Ngày hôm sau, Phó Hi lại nói muốn dạy cô đánh bida, kết quả lăn lộn sao đó mà ở trên bàn bida lau súng cướp cò......
Ngày thứ ba, Phó Hi lại lấy cớ dạy cô bơi lộ, muốn cô lưu lại. Lâm Tiêu Tiêu không thông minh, nhưng lúc này cũng hiểu được, hắn căn bản chính là không muốn thả cô đi.
"Em thật sự phải về." Cô nghiêm trang nhìn hắn nói, "Không quay về anh trai sẽ lo lắng."
Phó Hi đem điện thoại đưa cho cô: "Em có thể gọi điện thoại báo bình an."
"Phó Hi, anh có ý gì?" Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác mà nhìn hắn: "Nếu là em một hai phải đi?"
"Anh sẽ đem em nhốt lại." Âm thanh bình tĩnh không gợn sóng, chỉ như đang nói chuyện bình thường như tối nay anh muốn ăn cá vậy.
Sau lưng Phó Hi là cửa sổ cực lớn sát đất, đang chiều tà, ánh thái dương hồng rực toả ra. Ngược nắng khiến cô không nhìn rõ được biểu tình của hắn.
"Vì cái gì?" Lâm Tiêu Tiêu không hiểu nổi, đang bình thường êm đẹp, cứ nghĩ hắn đã nguôi giận rồi, như thế nào lại biến thành thế này?
Phó Hi đi về phía cô, giơ tay nhẹ vỗ về khuôn mặt mềm mại: "Để em rời đi, xong lại chạy đi tìm Thẩm Thư Lạc sao?"
"Thẩm Thư Lạc thì có liên quan gì?!" Lâm Tiêu Tiêu vừa tức lại vừa vội: "Hạn chế tự do của người khác là phạm pháp!"
"Ngoan ngoãn ở lại đây đi." Phó Hi cúi xuống, in lại một cái hôn lạnh băng.
Lâm Tiêu Tiêu quả thật bị nhốt lại.
Cửa phòng bị khoá trái, di động cũng bị Phó Hi cầm đi. Cửa thông ra ban công thì không khoá nhưng ở phía dưới lại có hai tên bảo an, ngay cả dưới cửa sổ cũng có. Máy tính trong phòng đã bị cắt mạng, điện thoại cũng chỉ có thể gọi nội tuyến trong biệt thự, ngoài ra thì không còn bất cứ thứ gì nữa —— tất cả chi tiết này nói cho cô biết, Phó Hi đã sớm có dự mưu.
Duy nhất một việc tốt làm Lâm Tiêu Tiêu vui vẻ, đó là tới ngày dâu.
Một ngày ba bữa đều có người phụ trách đưa vào phòng, chi phí ăn mặc tất cả đều không phải lo lắng, Lâm Tiêu Tiêu chỉ có thể ở trong phòng ngây người, qua cả tuần mà Phó Hi không thấy xuất hiện lần nào.
Chiều hôm đó, Lâm Tiêu Tiêu đang xem TV, gà gật ngủ mất. Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa, cô cố sức mà mở mắt ra, thấy Phó Hi mặt vô cảm đứng ở mép giường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV.
Cô theo hắn tầm mắt nhìn lại. Kênh giải trí, đang phát tin về event nào đó. Chủ yếu phỏng vấn chính là những người đang đứng trên thảm đỏ, trong đó góp mặt nhiều minh tinh hiện nay, quỷ thần ơi, sao lại đúng lúc chiếu về Thẩm Thư Lạc thế này?
Lâm Tiêu Tiêu không đợi Phó Hi bùng nổ, chạy trốn đến ban công, dép lê cũng không nhớ mang. Mắt thấy hắn hướng về phía mình, cô luống cuống tay chân mà đóng lại cửa ban công, chỉ là cửa này thế nhưng không có khóa!?
"Em chột dạ cái gì?" Phó Hi cuối cùng vẫn vào được ban công.
"Ai chột dạ, chẳng lẽ quyền lợi xem TV cũng không có sao?" Lâm Tiêu Tiêu ngoài miệng nói cứng, bước chân lại trộm dịch về phía sau, thẳng đến khi lưng kề sát ở lan can, không tránh được nữa, rõ ràng không phải cô muốn xem Thẩm Thư Lạc. Ôi ông trời ngó xuống mà coi! Tình ngay lý gian mà.
Cô tự củng cố tinh thần, giương cằm hỏi: "Khi nào mới chịu thả em đi?"
"Khi em đáp ứng gả cho anh."
Lâm Tiêu Tiêu đơ luôn, bị lời nói của hắn dọa sợ, nhất thời nói lắp: "Chúng, chúng ta còn không có chính thức kết giao, như thế nào chuyển qua kết hôn rồi?"
"Chúng ta có thời gian cả đời để từ từ bồi dưỡng tình cảm." Nói xong, Phó Hi từ trong túi móc ra một cái hộp nhẫn. Hắn mở nắp, bên trong loé lên ánh sáng rực rỡ của nhẫn kim cương, trầm giọng nói: "Gả cho anh."
Hắn không dùng câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, không hề có ý tứ cho cô cơ hội suy xét.
Lâm Tiêu Tiêu nắm chặt tay đang rũ bên người, móng tay cắm sâu muốn chảy máu, đau đớn khiến cô thanh tỉnh hơn, cự tuyệt: "Em không muốn!"
Sau mấy ngày vừa rồi, cô tinh tường hiểu rõ vì sao mình sợ hãi anh, Phó Hi có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đến đáng sợ. Hiện tại hắn có thể đem cô nhốt lại, ai biết về sau còn sẽ làm ra chuyện gì? Cô không muốn cuộc sống búp bê trong tủ kính, hay tệ hơn nữa là búp bê tình dục?!
Phó Hi thở dài: "Vì cái gì một hai phải chọc anh phải tức giận?" Lông mi dài rậm rũ xuống, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt, khi nâng lên lần nữa, ánh mắt đã trở nên thâm trầm đến đáng sợ.
Lâm Tiêu Tiêu không lạnh mà run, "Anh, anh đừng tới đây......" cô chỉ muốn trốn khỏi đây, nhưng sau lưng lại truyền đến sự lạnh căm của lan can, không còn đường nào lui được nữa. Trên người cũng chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh màu lam, Lâm Tiêu Tiêu nắm chặt mép váy sợ hắn xốc lên.
Lưu ý đến động tác nhỏ, Phó Hi trào phúng cong cong khóe môi, trực tiếp từ cổ áo xé rách luôn chiếc áo ngủ của cô.
Roẹt ——"Á——"
"Em muốn trốn khỏi anh?"
Bả vai trơn nhẵn, bóng loáng bị lộ ra. Phó Hi tiếp tục xé, chỉ vài cái, một cái váy ngủ đã rách te tua, không khác gì miếng giẻ, không thể che đậy được thân thể của Lâm Tiêu Tiêu. Cũng không biết cố ý hay vô tình, chỗ bị xé rách toàn lộ ra những nơi nhạy cảm......
Lâm Tiêu Tiêu không mặc áo ngực, hai vú đẫy đà đều nhảy ra ngoài cả, kín kín hở hở gợi cảm vô cùng.
Phó Hi tự cởi quần, đem dương vật đứng thẳng phóng ra ngoài. Hắn nâng một chân của cô lên, cách lớp quần lót dùng quy đầu cọ xát ái muội ngay miệng huyệt.
"Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!" Lâm Tiêu Tiêu dùng sức muốn đẩy ra, nhưng hắn lại không chút suy suyển.
"Không cho anh chạm vào? Vậy muốn cho ai chạm vào?" Trong âm thanh giấu diếm tức giận.
Phó Hi nhéo một bên nhũ thịt, một bên khác dùng sức mà mút vào thô bạo. Dưới ánh mặt trời, núm vú sưng đỏ đầu vú lây dính nước miếng sáng lấp lánh, một bên sườn kia thì bị móng tay của hắn khảy qua lại đến phát đau.
Phó Hi không thèm bận tâm đây là ban công lộ thiên, thoải mái hào phóng mà động tay động chân, Lâm Tiêu Tiêu lại không làm được. Dưới hoàn cảnh trưởng thành lẫn sự dạy dỗ của gia đình, đối với chuyện này vẫn khá bảo thủ, làm tình trước mặt người lạ, thật trăm triệu lần không tưởng tượng nổi. Bởi vậy, cô không dám cúi xuống nhìn về phía dưới lầu. Ngay bên đó chính là hai người bảo an trẻ tuổi đứng sừng sững, bọn họ mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không biết có phát hiện được động tĩnh trên lầu hay chưa.
Đột nhiên, cô cảm thấy quần lót bị hắn dùng ngón tay vén lên một bên, giây tiếp theo, dương vật nóng hổi liền dán đi lên, bắt chước động tác tính giao mà cọ xát nơi đẫm nước bên ngoài. Ngẫu nhiên quy đầu thỉnh thoảng không cẩn thận liền cắm vào một chút khiến cô hút khí, hắn sẽ nhẫn nại mà rút ra, giống như là đang đợi cô tự mình mở miệng năn nỉ.
Lâm Tiêu Tiêu duỗi tay bưng kín bộ vị tư mật giữa hai chân, lại lần nữa lặp lại: "Tôi không muốn làm."
"Tiểu dâm đãng, đã ướt thành như vậy rồi." Phó Hi cầm tay cô, hướng về bốn phía miệng huyệt cọ cọ, lau sơ mà một tay đầy chất lỏng trong suốt. Lâm Tiêu Tiêu xấu hổ muốn chết, cắn chặt môi dưới.
Phó Hi lại dùng cái tay dính đầy chất nhờn của cô an ủi phần thân nóng bỏng của hắn, đẩy đưa trên miệng huyệt nghe lép nhép. Hai đầu vú của cô cũng không buông tha, một tay cũng đủ vân vê chà xát kịch liệt. Cả người Lâm Tiêu Tiêu mềm nhũn vô lực, không phản kháng được gì nữa.
Hắn liếm nhẹ vành tai rồi thì thầm: "Ướt khó chịu lắm đúng không? Để anh giúp em!"
Phó Hi động thân một cái, dương vật cực nóng đi vào trong cơ thể cô một khúc. Đường đi ướt nhượt lại ấm áp, kẹp hắn thật sướng đến thở ra thoả mãn. Cô so bình thường còn chặt chẽ hơn nhiều, bởi trong nội tâm bài xích làm ở chỗ này, cơ thể cũng kháng nghị. Vách tường thịt bị đẩy mở, vật thể cứng rắn kiên định cắm tiến vào, quy đầu xẹt qua nơi mẫn cảm làm Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được mà run rẩy một trận, cả người nóng bừng.
Nhưng, Lâm Tiêu Tiêu trước sau đều cắn răng nhất định không kêu ra một tiếng nào.
Hắn đưa tay đi xuống, chuẩn xác nắm lấy âm đế đang trốn giữa hai chân, vừa vuốt ve lại tựa như khiêu khích, bức cho cô gắt gao nhăn lại mi.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn hắn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Có biết vì sao tôi không kêu ra tiếng không? Không phải vì dưới lầu có người mà là..."
Phó Hi nhìn về phía cô.
"Là bởi vì khó chịu, dương vật của anh làm tôi chỉ thấy khó chịu. Không giống Thẩm Thư Lạc, gậy thịt của hắn vừa thô vừa dài, mỗi lần vừa cắm sâu vào, tôi liền trực tiếp sướng đến cao trào." Lâm Tiêu Tiêu chậm rãi mỉm cười, cặp môi mềm mại lại nói ra lời cay độc.
Thấy thần sắc Phó Hi trở nên càng khó coi, trong lòng cô lại càng thoải mái. Ồ, hoá ra khoái cảm khi trả thù lại tốt như vậy, cô nín nhịn đủ mấy ngày qua rồi.
"Câm miệng!" Phó Hi kéo cái eo mảnh khảnh quay người cô lại. Dương vật của hắn còn cắm ở trong cơ thể của cô, vì thế chính là là gậy thịt xoay nửa vòng bên trong huyệt nhỏ sung sướng đến tê dại.
"Ai cho phép em nhắc đến tên người đàn ông khác!"
Hắn mãnh liệt thọc vào rút ra, hai túi trứng nặng nề chụp đánh vào giữa hai chân của cô, bạch bạch khiến chỗ đó hồng lên dâm mị.
"Em mở mắt nhìn cho rõ! Là gậy thịt của ai đang làm em!"
Cái gì mà chín nông một sâu, hắn hoàn toàn bỏ qua kỹ xảo, tùy ý phóng tiết dục vọng nguyên thuỷ nhất, gậy thịt dữ tợn nghiền nát mọi vật cản chọc tới địa phương sâu nhất, lý trí như bị thiêu cháy mất.
Hạ thân bị cắm liên tiếp đến tê tái, ẩn ẩn còn có chút đau. Hắn thật sự quá hết sức, như là muốn hung hăng đâm thủng thân thể của cô vậy, nguyên cây gậy thịt còn không đủ, còn muốn nhét cả túi trứng vào. Mãnh liệt mà va chạm, tựa mãnh thú động dục làm tình.
Ái dịch không ngừng trào ra từ tiểu huyệt sưng to, dưới mấy trăm cái thọc liên tiếp tàn nhẫn mà biến thành bọt trắng, một chút nhỏ giọt xuống sàn nhà, một chút lại bị bắn ra không trung, vô tình vài giọt rơi rớt xuống đầu người bảo an đứng bên dưới.
Đó là chàng trai trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú. Bọn họ đã sớm nghe thấy được động tĩnh trên đỉnh đầu, nhưng không biết vì đạo đức nghề nghiệp, hay là vì sự tàn bạo của Phó Hi, mà bọn họ không dám ngẩng đầu xem, còn tưởng rằng hai người bên trên sẽ nhanh chóng rời đi, không nghĩ tới, bọn họ trực tiếp làm tình trên ban công lộ liễu.
Một chút chất lỏng chảy xuống cái trán sáng bóng càng thêm nổi bật, cả khuôn mặt chàng trai trẻ đỏ au như tôm luộc, cả người căng cứng nhẫn nhịn.
Cố tình hai người ở trên vẫn tiếp tục mạnh mẽ không hề có ý tứ kết thúc, âm thanh giao hợp dâm đãng không ngừng truyền đến, trêu ngươi cực kỳ. Chưa kể còn truyền đến âm thanh khiêu khích của đàn ông.
"Nói! Là gậy thịt của anh sướng hơn hay của hắn sướng hơn!"
"Đừng...."
Cô chỉ kịp thốt ra một tiếng rồi tiết thân, Lâm Tiêu Tiêu bị cắm cho không còn sức mà bặm nổi môi, váy ngủ tuy rách nát bất nhưng vẫn kiên trì bám trụ treo trên người Lâm Tiêu Tiêu, hai vú từ vết rách bị lộ ra cả, nhảy loạn lên xuống theo nhịp điệu của hắn, nhấc lên từng đợt hương diễm gợi cảm.
Tư thế từ đằng sau cắm vào khiến dương vật hơi cong của hắn đâm lên sâu nhất, đường đi sau cao trào lại càng thêm gấp rút, khiến hắn mỗi lần đều phải cố hết sức. Phó Hi mê chết bộ dạng của cô lúc này, thích bộ dáng uỷ khuất khi bị khi dễ của cô, mềm nhũn run rẩy mỗi khi hắn đâm quá sâu, thích khuôn mặt thanh thuần mà hạ bộ lại dâm đãng, thích cả lời nói ác độc cố ý kích thích hắn, tựa như con mèo nhỏ vươn móng vuốt phản kháng, hơi đau đau, chỉ thấy ngứa ngáy. Hắn càng nhấp lại càng thô lỗ, tận lực đưa eo, gậy thịt tráng kiện dọng không ngừng, bỗng hắn bấu chặt lấy cô, hừm một tiếng.
Bắn thẳng vào cơ thể cô.
Lâm Tiêu Tiêu run rẩy, xoay người lại, vẫn cố cứng miệng: "Quả nhiên dương vật của Thẩm Thư Lạc vẫn sướng hơn, sức của anh không đủ." Cô ghé sát, hung hăng mà cắn ở trên môi hắn, cảm nhận được mùi vị tanh ngọt.
Phó Hi bị đau đến nhíu mày, nhưng không đẩy ra, ngược lại thuận thế hôn lên. Vú thịt mềm mại đè ép gắt gao dán trên ngực hắn, môi lưỡi giao triền, kịch liệt đến ngẫu nhiên còn đụng vào răng của nhau, không giống chỉ hôn môi mà còn như phát tiết, mùi tanh của máu lan tràn trong khoang miệng, không phân rõ được là máu của ai. Hắn tiếp túc ép buộc tiến vào một lần nữa, không chút ý tứ buông tha cho cô...