Lâm Tiêu Tiêu phát hiện đám người hầu đột nhiên bắt đầu bận rộn hẳn lên, bình hoa các kiểu đều bị lấy đi, thay vào đó những vật trang trí bị gắn chết, cầu thang sàn nhà đều lót thảm dày.
Cô đứng ở lan can lầu hai, nhìn người dưới lầu người qua lại như mắc cửi, hỏi: "Đến dịp gì quan trọng sao?"
Phía sau hai tên bảo an vẫn im lặng, tựa như tượng đá, không hề nhúc nhích mà đứng đó.
Lâm Tiêu Tiêu có chút hoang mang, dạo này không thấy Phó Hi, rốt cuộc hắn cũng sợ rồi sao. Cô đoán hắn không dám lên giường với cô, sợ ngày nào đó sẽ bị giết chết trên giường chăng. Mỗi khi nghĩ đến một màn lần trước, cô lại cảm thấy đau đớn không hít thở nổi, giây phút lưỡi dao cắm vào da thịt hắn, cô đã không thể nào dùng sức được.
Cha mẹ đã chết, cô hận hắn, lại càng hận bản thân mình hơn. Yếu đuối, vô dụng, chỉ đem lại bất hạnh cho người khác.
"Tiểu thư, trang phục ngài yêu cầu đã đem tới rồi" Đằng sau vang lên một giọng nói.
Ăn mặc của cô vốn chẳng phải có gì lo lắng, cô nào có tâm trí nào mà muốn quần áo gì chứ Lâm Tiêu Tiêu quay đầu, vừa thấy khuôn mặt người kia vội nuốt lời đã thốt ra khỏi miệng: "Tôi không...... không ngờ tới nhanh như vậy, để tôi xem."
Người hầu quy củ bê xấp quần áo, mặt mày trẻ trung anh tuấn, đôi mắt sáng lấp lánh lén lút chạm vào mắt Lâm Tiêu Tiêu.
Cô không dám thay đổi quá lộ liễu, chậm rãi đi tới đặt tay lên lớp y phục, tay còn lại nắm chặt tới phát đau.
"Nếu không có vấn đề gì, ngài có muốn thử không ạ?" Giọng nói vẫn ôn tồn, không chút chập chùng.
"Được, đem vào phòng thay đồ đi." Lâm Tiêu Tiêu cố gắng khống chế bước đi của mình không được quá gấp gáp.
Người hầu đặt đồ lên kệ trong phòng thay đồ, quy củ nói: "Để tôi gọi người đến phụ giúp ngài thử đồ ạ!", rồi nhanh chóng ra ngoài, không hề có một động tác dư thừa nào.
Hai tên bảo an lạnh lùng kiểm tra xấp trang phục, quan sát xung quanh rồi mới lui ra đứng canh ngay cửa phòng. Lát sau, một cô hầu gái lại bước vào. Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn thấy cô ta thoát y trước mặt mình, rồi nhanh chóng mặc một bộ đồ trong xấp trang phục kia lên.
Khi cô hầu gái ngẩng lên, cô mới vỡ lẽ, người này không chỉ dáng dấp giống cô mà trang điểm nhìn sơ qua cũng khá giống. Lâm Tiêu Tiêu vội vàng mặc lại trang phục người hầu mới thay ra, cô hầu cũng phối hợp buộc gọn tóc của cô lên, còn tóc của mình lại xoã ra.
May mắn phòng thay đồ có gương lớn, lại đầy đủ phụ kiện. Chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong, cô cúi đầu, hồi hộp nắm cửa mở ra.
Cô gái thế thân nhẹ nhàng bước đi, không hề ngừng lại mà ra tới ban công bên ngoài.
Bàn tay Lâm Tiêu Tiêu vẫn bấu chặt nắm đấm cửa không dám ngẩng lên, thấy bóng quần hai tên bảo an đi theo người kia. Cô xốc lại tinh thần, cứng ngắc rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa khép lại, cô chưa kịp thở ra thì rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Thật may là anh đã tìm được em, mau đi thôi, ra khỏi đây rồi nói sau!"
Nghe giọng nói của hắn, căng thẳng nãy đến giờ cũng đã hạ xuống.
Hai người vội vàng xuống lầu, cửa lớn chỉ cách tầm vài mét nữa thôi.
Đúng lúc đó một trận ồn ào phía trước, Phó Hi cùng quản gia bước vào. Người hầu xung quanh đều dừng công việc cúi đầu chào.
Lâm Tiêu Tiêu siêu cấp khẩn trương, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, vừa cúi đầu vừa niệm chú: hắn không thấy, không thể nào nhận ra được, ở đây cũng còn mấy người nữa cơ mà.
Tiếng nói trầm ổn của Phó Hi vang lên như đánh thẳng vào tim Lâm Tiêu Tiêu.
"Cô ấy đâu?"
"Dạ, trên tầng 2 ạ." Đó là tiếng ông quản gia đáp lời.
Cô không ngẩng lên nhìn nhưng lại cảm nhận được ánh mắt hắn lia ngay đến chỗ cô đang đứng. Đầu Lâm Tiêu Tiêu ong ong, tưởng như sắp không thể nào đứng vững được nữa thì người đó bắt đầu di chuyển.
Phó Hi bước lên cầu thang, mọi người lại tiếp tục ai làm việc nấy. Ngay vào thời khắc hai người Lâm Tiêu Tiêu bước ra khỏi cửa, ánh mắt sâu thẳm của hắn bắt đúng thân ảnh đang rời đi của cô.
Thấy người phía trước khựng lại, quản gia hỏi: "Dạ, có chuyện gì sao ạ?"
"Không, không có gì." Hắn quay mặt đi, bước tiếp. Trên mặt không thay đổi biểu tình gì nhưng để ý kĩ sẽ thấy nắm tay nổi đầy gân xanh do nắm quá chặt.
Quãng đường còn lại cho đến lúc lên xe rời đi đều rất thuận lợi, cô còn sợ lúc tới cổng còn bị kiểm tra gì nữa cơ. Xe chạy một quãng khá xa, Lâm Tiêu Tiêu mới dám mở miệng.
"Cám ơn anh, sao anh biết em ở đó?"
Bàn tay nãy giờ vẫn nắm lấy cô không buông, tay còn lại thì móc chiếc gương nhỏ từ túi ra soi soi, kiêu căng mà nói, "Trời ơi, kĩ năng diễn xuất đến cỡ này, anh phục anh quá đi, có khi nào anh có tiềm năng làm gián điệp không nhỉ."
"Thật sự cám ơn anh." Lâm Tiêu Tiêu tự đáy lòng nói cảm ơn, dù hắn có nói nhảm nhiều hơn nữa cô cũng rất vui vẻ mà nghe.
Tiêu Nhạc hôn lên trán cô một cái rồi nói: "Thật ra anh cũng không rõ mọi chuyện cho lắm, chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi, vô tình biết việc em không được tự do, anh hùng thấy chuyện bất bình chẳng tha. Người tốt như anh sao không làm gì được, mau khen anh nha. Em... có ổn không?"
"Anh yên tâm, em không sao." Lâm Tiêu Tiêu dừng một chút, "Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, thật sự cám ơn anh, cho em mượn điện thoại một chút."
Tiêu Nhạc cũng không hỏi nhiều, đưa di động mở sẵn khoá cho cô.
Lâm Tiêu Tiêu gọi cho Lâm Bạch Thuật: "Anh, là em......" Đây là một trong những dãy số ít ỏi mà cô còn nhớ.
"Không phải nói đi vùng núi đóng phim không có tín hiệu sao, đã về rồi?"
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lâm Bạch Thuật, cô cảm thấy phảng phất giống như xa rất lâu rồi. Hắn tựa hồ còn không biết tai nạn xe của cha mẹ nữa, Lâm Tiêu Tiêu hít hít mũi, ổn định giọng nói: "Anh đang ở đâu thế? Em muốn gặp anh."
"Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cố nén không cho nước mắt rơi xuống: "Anh trai, gặp mặt rồi nói."
Lâm Bạch Thuật gửi địa chỉ tới. Quả thật hắn bây giờ không ở thành phố này.
Tiêu Nhạc thấy tâm trạng bất ổn của cô, dò hỏi: "Hay tạm thời tới chỗ anh nghỉ một đêm, mai hẵng đáp chuyến bay tới chỗ anh trai?"
Lâm Tiêu Tiêu biết bây giờ mình rất không ổn, chắc chắn sẽ doạ sợ anh trai mất, quả thật cô cần chút thời gian bình tâm lại.
Tiêu Nhạc gọi tới rất nhiều đồ ăn nhưng Lâm Tiêu Tiêu ăn cứ như nhai sáp, không hề có mùi vị gì. Bất ngờ là Tiêu Nhạc lại rất im ắng, khác hẳn với tính tình vốn có của hắn. Chỉ nhẹ nhàng khuyên cô mau nghỉ sớm.
————\(//∇//)\————
"Ưm..... ưm......aaaaa!" Cô lại bị cơn ác mộng toàn máu đấy buộc phải tỉnh giấc.
"Tiêu Tiêu! Bảo bối! Không sao, không sao rồi, có anh ở đây!" Giọng nói của Tiêu Nhạc kéo cô về thực tại. Cái ôm cứng ngắc của hắn khiến cô bình ổn trở lại.
Lâm Tiêu Tiêu hít thở vài cái rồi nói: "Em không thở được, anh buông một chút!"
"A, ừm, anh xin lỗi." Tiêu Nhạc vội thả lỏng nhưng không định buông cô ra.
Hai người cứ ôm nhau như thế, lặng im nghe tiếng nhịp tim cả hai trở nên đều đều. Đã bao lâu rồi cô mới không thấy lạnh lẽo nữa, bao lâu rồi mới thấy an toàn đến vậy.
Khi cô tưởng hắn ngủ mất rồi thì lại nghe tiếng nói dè dặt thăm dò của Tiêu Nhạc.
"Bảo bối, đừng sợ, có anh đây, em cứ ngủ đi!"
Cả người cô được hắn ủ nóng hẳn lên, trái tim có chút ấm ách, đáp lời: "Tiêu Nhạc, em muốn!"
Thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, trong bóng tối, môi cô chuẩn xác tìm được môi hắn. Cái tay nhanh chóng sờ đến hạ bộ của Tiêu Nhạc, đánh thức dục vọng đang ngủ yên.
Hắn ngập ngừng rồi đáp lại cô, phối hợp kéo quần áo của mình xuống. Môi lưỡi giao triền, càng lúc càng gấp gáp. Lâm Tiêu Tiêu điên rồi, trong lòng cô chỉ muốn khoái cảm tình dục đánh tan những sợ hãi trong lòng. Cô không còn nhớ mình cởi quần áo thế nào nữa, giây phút vật thô nóng đó chen vào đường đi khô ráo, cô rên lên đau đớn.
"Bảo bối, đừng..."
Không để Tiêu Nhạc nói hết câu, cô tàn nhẫn vặn eo đâm thẳng xuống, tiểu huyệt đau rát càng kích thích Lâm Tiêu Tiêu. Theo động tác đưa đẩy của cô là tiếng hút khí của cả hai người, không rõ đau nhiều hơn hay sướng nhiều hơn nữa.
Tiêu Nhạc cố gắng dùng sức chống đỡ không cho cô đâm quá sâu, mồ hôi toát đầy người. Ước chừng vài chục cái, dâm thuỷ bắt đầu dồi dào, cảm giác cô thấm mệt, hắn đè ngược xuống giành thế chủ động.
"Tiêu Nhạc, hung hăng cắm, em muốn anh!"
Tiếng nói của cô như liều thuốc kích dục mạnh nhất, hắn điên cuồng mà va chạm trong cái huyệt mê người.
"Bảo bối.... bảo bối...." Theo từng cú nhấp mạnh mẽ là tiếng thì thầm đầy yêu thương của hắn.
Tiếng rên rỉ thoã mãn của nam nữ, tiếng thân thể va chạm, tiếng nước lép nhép liên hoàn không dứt.
Hai người quấn lấy nhau, thay phiên cao trào. Lâm Tiêu Tiêu như lên cơn nghiện, muốn hết lần này đến lần khác.
Tiêu Nhạc không nhớ nổi đã bắn hạt giống của mình vào trong cô bao nhiêu lần, chỉ biết lấp đầy rồi lại lấp đầy đến tưởng như không chứa nổi nữa, đến khi cạn kiệt tinh lực, để nguyên cây gậy thịt bên trong mà thiếp đi...
————\(//∇//)\————
Cửa mở, Lâm Tiêu Tiêu nhào thẳng vào lòng Lâm Bạch Thuật, khóc ầm lên: "Anh trai, chúng ta sẽ không còn được gặp cha mẹ nữa......"
Lâm Tiêu Tiêu vừa khóc vừa kể lể, như muốn xả hết nỗi lòng trong thời gian qua, đứt quãng mà nói cho Lâm Bạch Thuật nghe. Sau khi suy nghĩ kĩ từ hôm qua, cô giấu chuyện mình bị Phó Hi giam giữ cùng uy hiếp, cha mẹ không thể nào sống lại, Lâm Tiêu Tiêu sợ rằng Lâm Bạch Thuật lại làm điều gì dại dột. Xả hết xong, cuối cùng hai mắt của cô cũng trở nên sưng húp.
Lâm Bạch Thuật nghe được, thẫn thờ cả người, chỉ biết ôm chặt lấy cô, miệng lẩm bẩm: "Không sao..... Tiêu Tiêu.....không sao...."
Khóc mệt, cô ngủ luôn trong vòng tay hắn lúc nào không hay.
Trong phòng, chỉ có một cái giường. Lâm Bạch Thuật đặt cô lên giường, đắp chăn lại, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt lấy tay cô, không buông bỏ.
Khi Lâm Tiêu Tiêu tỉnh lại, cả người nhức mỏi vô lực, cử động tay không được, cô hốt hoảng. Hoá ra đầu Lâm Bạch Thuật đang đè lên cánh tay cô, không biết qua bao lâu rồi, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, không phân rõ là chiều tà hay sáng sớm.
"Anh, mau dậy đi." Cô dùng hết sức tàn mà lay hắn dậy.
"Ưm..." Lâm Bạch Thuật ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô, phải đợi một lúc hắn mới phản ứng được, vội nói: "Em thấy trong người thế nào?"
"Không sao, chỉ hơi đói thôi." Cô biết chắc chắn suốt thời gian cô ngủ hắn vẫn canh giữ bên cạnh mình, ăn uống được gì đâu.
"Được, em đợi một lát nhé!" Hắn buông tay ra, định rời đi lại đứng sững, chăm chú quan sát xem biểu tình của Lâm Tiêu Tiêu có gì bất thường không rồi mới chịu bước đi.
Rất nhanh chóng, Lâm Bạch Thuật mang theo mùi cháo thơm nức bước vào.
"Biết em sắp đến, anh nấu sẵn nồi cháo cá, chỉ cần hâm lại chút. Ngon lắm, em nếm thử đi!" Hắn không cho cô cầm, kéo gối cho cô dựa lên rồi mới ngồi xuống mép giường, thổi thổi muỗng cháo rồi đưa đến tận miệng Lâm Tiêu Tiêu.
Hình ảnh này đã lâu lắm rồi chưa thấy, khi còn nhỏ cha mẹ bận rộng công việc, lúc cô ốm, hắn luôn ở bên chăm sóc cô như bây giờ. Tuy ngày thường không nói mấy lời yêu thương gì nhưng cô biết, ngoài cha mẹ, hắn là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.
Cô ngoan ngoãn há miệng nuốt lấy từng ngụm cháo. Dần dần thân thể ấm lên, sức lực cũng trở về.
Rất nhanh đã hết một bát, Lâm Bạch Thuật nói "Em chưa khoẻ lắm, không nên ăn quá nhiều, uống nước súc miệng rồi mau nghỉ đi."
"Anh cũng mau ăn đi, xong quay lại nhé, em không muốn ở một mình, được không?" Lâm Tiêu Tiêu bất an mà nhìn hắn.
"Được." Lâm Bạch Thuật giương mắt nhìn cô, lời nói vọt tới bên môi, lại bị nuốt vào.
"Anh muốn nói gì?" Lâm Tiêu Tiêu thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, tưởng hắn ghét bỏ tướng ngủ của mình bèn nói tiếp "Anh yên tâm, em tuyệt đối không giống như hồi nhỏ, đẩy anh rớt xuống giường đâu."
Lâm Bạch Thuật vẫn yên lặng nhìn cô, như là đi đến quyết định nào đó, thấp giọng nói: "Có một buổi tối, anh tới tìm em, muốn đem chìa khóa dự phòng trả lại. Em mở cửa, rồi kéo anh vào, trong phòng lại không bật đèn......"
"Ngày đó là anh?" Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏng rồi.
Lượng tin tức lớn đến nhất thời khó có thể tiêu hóa, cho nên...... Cái người mà ngày đó cô nhầm lẫn với Phó Hi, kỳ thật chính là Lâm Bạch Thuật? Nhưng Lâm Bạch Thuật là anh trai của cô, tuy rằng bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ lại không giống tình cảm anh trai em gái sao?
Lâm Bạch Thuật đem toàn bộ biến hoá trên mặt cô xem trong mắt, hắn thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Một lát, Lâm Tiêu Tiêu xoay người, ngẩng mặt nhìn trần nhà, hỏi: "Anh có xem em là em gái không?"
"Trước đây thì có." Từ lúc nào tình cảm anh trai em gái chuyển qua tình cảm nam nữ? Lâm Bạch Thuật cũng không nói rõ ra được, từ lúc hắn khó chịu với sự xuất hiện của những tên đàn ông xung quanh cô, hay sớm hơn nữa là khi nhận ra cô đã nảy nở thành thiếu nữ xinh đẹp?
Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, Lâm Bạch Thuật vẫn luôn làm tròn chức trách của một người anh trai, khi còn nhỏ giúp cô mặc quần áo, rửa mặt gội đầu. Lớn lên một chút, sẽ ra mặt thay cô giáo huấn những kẻ bắt nạt ở trường, rồi cả khi ốm đau đều dựa giẫm vào hắn. Từ khi nào mà tình cảm của hắn biến chuyển rồi?
Cô nhớ một lần lúc lớp 12, đỏ mặt lén lút mà ghé vào tai hắn nói: "Anh trai, nói cho anh một bí mật, hôm nay nam sinh mà em luôn thầm thích đã thổ lộ với em đó!"
Lâm Bạch Thuật lập tức nổi giận, hắn lấy lí do yêu sớm ảnh hưởng chuyện học, lần đầu tiên đem bí mật của cô nói cho cha mẹ, vì thế hoa đào đầu tiên của Lâm Tiêu Tiêu sớm nở tối tàn.
"Vậy bây giờ thì sao?" Lâm Tiêu Tiêu lại hỏi.
"......" Lâm Bạch Thuật dùng tay bưng kín mặt, mấy phen giãy giụa, hắn rốt cuộc vẫn là không có thể lừa gạt chính mình, "Anh yêu em, tình yêu của người đàn ông đối với người phụ nữ."
Không khí rơi vào một mảnh trầm mặc, Lâm Tiêu Tiêu động trước, vươn tay, vỗ vỗ đầu của hắn: "Ngủ đi, chuyện đâu còn có đó, ngủ dậy rồi tính."
Lâm Bạch Thuật ngẩng đầu, thấy cô cười cười với mình, giống khi còn nhỏ, cũng cười ngây ngốc như vậy.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lâm Bạch Thuật không leo lên giường mà kiên trì trải chăn nằm dưới đất, Lâm Tiêu Tiêu cũng không nói gì thêm.
Hắn nằm trên mặt đất, lăn qua lăn lại một hồi lâu, mới rốt cuộc đến lúc gần sáng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi nghe được tiếng hít thở đều đều, một đôi chân trần trụi từ trên giường dẫm xuống mặt đất. Lâm Tiêu Tiêu rón ra rón rén mà từ trong ví của hắn lấy ra một xấp tiền mặt, đặt tờ giấy lên giường nhìn ngắm hắn một lúc mới ra ngoài, đi giày, sau đó lặng yên không một tiếng động mà rời đi.
Hiện tại Lâm Tiêu Tiêu không biết chính mình còn có thể hay không mà tiếp tục đối đãi với hắn như một người anh trai.
Nắng sớm chiếu rọi, tờ giấy trên giường viết: "Cho em thêm thời gian suy nghĩ."
Lâm Tiêu Tiêu mua vé tàu, lại một lần về tới nơi từng vui vẻ không sầu lo cùng Thẩm Thư Lạc, bờ biển bên thị trấn nhỏ.