Một thời gian sau, Lâm Tiêu Tiêu theo Thẩm Thư Lạc bay sang Nhật Bản tham dự quay phim, khiến Tiêu Nhạc không gặp được cô khóc ầm lên. Thẩm Thư Lạc và Tiêu Nhạc thì ngoan ngoãn hoà hoãn trước mặt cô nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tranh sủng. Mắt không thấy, tâm không phiền nên cô mặc kệ, không nháo tới mình là được.
Chỉ khi tự mình tiếp nhận công việc, mới phát hiện Thẩm Thư Lạc không hề hù cô, công việc này một chút cũng không hề an nhàn.
Trang phục đâu chỉ quần áo, còn đồ lót, còn phụ kiện, còn hàng tỷ điều cần lưu ý. Một ngày đổi qua đổi lại cả mấy chục bộ. Trừ bỏ phương diện trang phục, Lâm Tiêu Tiêu còn phải giám sát ẩm thực. Bộ phim tiếp theo là vai diễn người bị bệnh tâm lý, bởi vậy yêu cầu giảm cân. Nhìn tới ánh mắt đáng thương long lanh của Thẩm Thư Lạc khi cô ngăn cản hắn ăn cái gì, mỗi lần đều khiến cô phiền lòng chết.
Được, luyện xong da mặt dày trước ánh mắt làm nũng đầy sát thương đó, Lâm Tiêu Tiêu còn phát hiện thêm một vấn đề khó nhằn khác: Kêu Thẩm Thư Lạc rời giường. Ở tình huống bình thường, anh luôn rất thập phần nghiêm túc với công việc, sẽ không bao giờ đến trễ. Nhưng cũng có vài lần, anh ngẫu nhiên cũng sẽ ngủ nướng, tỷ như hôm nay ——
Thừa dịp Lâm Tiêu Tiêu đi lấy quần áo, nguyên bản đã đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Thư Lạc lại lần nữa ngã xuống trên giường.
"Chúng ta không có thời gian nữa, 9 giờ có lịch phỏng vấn dưới lầu khách sạn." Lâm Tiêu Tiêu đẩy đẩy cánh tay, thấy anh không phản ứng lại, lại dồn sức định kéo anh lên, "Hiện tại đã 8 giờ mười lăm, anh còn cần thay quần áo, trang điểm, huống hồ bản thảo phỏng vấn còn chưa có xem nè."
Thẩm Thư Lạc trở tay cầm ngược lại cổ tay của cô, đem Lâm Tiêu Tiêu kéo đến trong ngực mình, đôi chân dài kẹp chặt không cho cô động đậy. Anh ôm cô, trong thanh âm mang theo giọng mũi ngái ngủ: "Vì cái gì, trợ lý đáng yêu của anh đến cuối cùng lại trở nên dông dài như vậy?"
Trong lòng ngực đàn ông ấm áp, nhất thời làm Lâm Tiêu Tiêu có chút luyến tiếc đẩy ra.
"Vậy nằm năm phút đồng hồ, được không?" Anh dùng đầu dụi dụi vào cổ cô, tham lam hít hà mùi thơm từ hai bầu ngực lớn.
Lâm Tiêu Tiêu vốn dĩ chính là ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa hiện giờ đối mặt với sự làm nũng siêu cấp của Thẩm Thư Lạc, lúc nào cũng khiến cô khó lòng cự tuyệt. Nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ mà thỏa hiệp nói: "Chỉ năm phút thôi nha."
Cô tránh tay anh ra, muốn đứng dậy, không nghĩ lại bị ôm càng chặt hơn. Hơi thở ấm áp phả bên tai, nhột nhột.
"Ưm, anh buông tay."
"Chỗ này của anh khó chịu quá!" Thẩm Thư Lạc mặt dày mà kéo tay cô xuống vật nào đó đang ngóc đầu chào buổi sáng.
"Không phải mỗi sáng nó đều chào cờ sao, anh đừng có văn vẻ nữa" Lâm Tiêu Tiêu buồn cười.
"Không được rồi, em mút ra cho anh đi, căng khó chịu quá! Không đi làm nổi!" Dạo này anh càng ngày càng nâng cấp skill làm nũng.
Chuông báo của di động vang lên. Lâm Tiêu Tiêu biểu tình hoảng hốt mà xoay đầu nhìn đồng hồ, thở phì phò nói: "Đã 8 rưỡi, làm sao bây giờ......"
"Còn có thể làm sao bây giờ, chúng ta phải nắm chặt thời gian." Thẩm Thư Lạc ôn nhu mà sờ sờ mặt cô, ngồi dậy, show ra bé chim cường tráng của mình.
Toàn bộ phòng chỉ còn lại âm thanh liếm mút chùn chụt.
"Ưm....mạnh thêm chút.... không đến mai cũng không ra mất!" Thẩm Thư Lạc bẹo cái má đang phồng to lên của cô, tinh nghịch nói.
Lâm Tiêu Tiêu dứt khoát nhỏm dậy, dùng hai vú lớn ma xát gốc rễ, còn miệng mải mê chăm sóc đầu nấm đỏ hồng xinh đẹp.
Thẩm Thư Lạc bị đánh bất ngờ, không kiềm hãm được rên rỉ ra tiếng, tay bám lên người cô, đôi mắt phủ một tầng tình dục.
"Ưm.... a.... gậy thịt của sếp hư hỏng quá.... chọc hư vú lớn của người ta rồi....."
Dâm ngữ thoát ra từ cái miệng nhỏ đang liếm láp dương vật của mình. Hai má cô đỏ hây hây vừa đáng yêu vừa gợi cảm, xúc cảm mềm mại của vú liên tục loát lên xuống. Các giác quan bị kích thích mãnh liệt, hai bầu vú mềm mại trắng hồng, cái lưỡi nhỏ xinh linh hoạt, khuôn mặt ngây thơ mà thốt ra toàn lời dâm đãng, đưa đẩy vài chục cái, Thẩm Thư Lạc thở càng thêm gấp gáp: "Bảo bối, anh muốn bắn...."
Cùng lúc với tiếng gầm sung sướng của anh, Lâm Tiêu Tiêu đem dương vật ngậm chặt chẽ, từng đợt nùng tinh nóng bỏng bắn thẳng vào yết hầu của cô, nhịn không nổi có vài giọt trắng đục bị chảy ra, theo mép cằm rơi xuống cái vú lớn.
Anh đem cô ôm vào trong ngực, vì thế tinh dịch cũng dính vào người anh. Cô liền đem tất cả tinh dịch nuốt xuống, nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Thư Lạc bừng tỉnh, dùng ngón tay vuốt mấy lọn tóc hỗn độn bên sườn má của cô, thấp giọng nói: "Đồ ngốc, đừng nuốt chứ, em có thể nhổ ra mà."
Lâm Tiêu Tiêu hướng trong ngực anh cọ cọ, tỏ vẻ hưởng thụ, nhắm mắt lại thúc giục nói: "Em thích ăn! Sếp thân yêu, mau đi làm việc nhanh. Anh còn phải kiếm tiền để phát tiền lương cho em chứ."
Thẩm Thư Lạc nhéo nhéo gương mặt ửng đỏ của cô, thở dài: "Muốn ngốc ở đây với trợ lý đáng yêu cơ, làm sao bây giờ?"
Tuy nói như vậy, Thẩm Thư Lạc vẫn hôn mạnh một cái rồi đứng dậy thay quần áo.
Thẩm Thư Lạc mặc một chiếc áo sơmi trắng tinh mang lại cảm giác tinh thuần trong sáng, quả thực làm Lâm Tiêu Tiêu vô pháp đem hành vi phóng đãng mới nãy của anh liên hệ lại với nhau.
Không hổ là ảnh đế nha...... cô âm thầm cảm thán nói.
Có một vấn đề, Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn còn khá tò mò. Diễn viên thường xuyên cùng nhiều đối tác diễn xuất, một bộ phim ít nhất cũng kéo dài vài tháng, chẳng lẽ sẽ không từ phim giả tình thật sao?
Khi Thẩm Thư Lạc ở trước camera diễn xuất, Lâm Tiêu Tiêu thì ngồi ở phim trường nhìn qua màn hình lớn. Hình ảnh từ camera truyền tới đủ góc độ, Thẩm Thư Lạc đang mang vẻ mặt thâm tình mà nhìn nữ chủ, giây tiếp theo đạo diễn kêu cut, nháy mắt biểu tình liền biến chuyển, lễ phép mà khách khí mà đối với mọi người nói vất vả rồi. Loại thay đổi nhanh gọn mà tự nhiên thế này, lần nào xem cũng không thể nào không giơ ngón tay cái khen thưởng.
Cũng có lúc nhàm chán, cô sẽ ngồi ở ghế dựa chơi di động, vì bảo đảm di động luôn ở trạng thái thông suốt, trong túi lúc nào cũng thủ sẵn ba cục sạc dự phòng.
Nghe được tiếng ồn ào cách đó không xa, Lâm Tiêu Tiêu lơ đãng mà ngẩng đầu xem, ngoài ý muốn thấy một ông đàn ông đầu trọc khá quen mắt. Cô nhớ ra tên đầu trọc kia họ Đoạn, là một đạo diễn không nổi lắm, cô cũng từng tham gia giường diễn trong phim của hắn một lần.
"Ồ, người đẹp, anh nhớ rõ em." Đầu trọc cũng phát hiện ra hướng chỗ cô đi tới, "Thật là trùng hợp nha, bên anh đang thiếu một diễn viên cảnh nóng, em tới giúp đi, thù lao không thành vấn đề."
Tuổi một bó mà còn anh anh em em ngọt xớt, có buồn nôn hay không?
Khuôn mặt đáng khinh cùng ngữ khí khi nhắc đến hai chữ "cảnh nóng", không ít người xung quanh đều đầu đánh tới ánh mắt bát quái.
"Xin lỗi, ông nhận sai người rồi." Lâm Tiêu Tiêu cũng không cảm thấy diễn viên cảnh nóng là việc gì mất mặt, công việc chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, chỉ là ở phim trường mọi người đều biết cô là trợ lý của Thẩm Thư Lạc, cô không muốn liên lụy tới anh.
Cố tình tên đầu trọc liên tiếp mà cố chấp: "Không nhận sai, chính là em, dáng người rất tốt sao anh quên được, ngực cũng lớn nha!"
"Xin lỗi, tôi chưa gặp qua ông."
"Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết." Đầu trọc đột nhiên duỗi tay túm chặt cổ tay Lâm Tiêu Tiêu, ý đồ kéo cô lại, "Lần này chỉ lộ lưng thôi, lần trước em lộ hết cả ba chỗ, giả vờ giả vịt phụ nữ nhà lành cái gì?"
"A! Mau buông ra!" Lâm Tiêu Tiêu ra sức giãy giụa, người xung quanh thì có người nhỏ giọng nghị luận, có người lại lấy ra di động chụp, chính là không có ai muốn tiến lên giúp đỡ.
Lâm Tiêu Tiêu cả người bị hắn kéo một đoạn, tay đau đến đỏ lên —— bởi vì cô càng phản kháng, đối phương liền nắm càng chặt.
"Đây là muốn làm cái gì?" Nguyên bản vốn là đang đóng phim Thẩm Thư Lạc, không biết từ khi nào đi lại đây. Anh còn ăn mặc một thân diễn phục, ngay cả túi xách màu đen còn cầm trên tay.
"A Lạc......" Đầu trọc thấy Thẩm Thư Lạc, thoáng thu liễm chút, lại vẫn không buông tay đang giữ chặt Lâm Tiêu Tiêu. "Tổ chúng tôi thiếu một diễn viên cảnh nóng, tôi vừa vặn tìm được người thích hợp."
Thẩm Thư Lạc mạnh mẽ kéo móng heo của hắn ra, đem Lâm Tiêu Tiêu túm đến sau lưng mình, thấp giọng nói: "Đoạn đạo diễn, cô ấy là trợ lý riêng của tôi." Hắn mỉm cười nhưng mắt lại không có nửa phần ý cười.
"A! Có lẽ là nhận sai người rồi, gần đây ánh mắt không tốt lắm......" Đầu trọc vuốt cái trán trơn bóng của mình, hậm hực mà rời đi.
Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, một bên xoa xoa tay đang đau nhức, một bên ngẩng đầu hỏi: "Quay xong rồi?"
"Ừm, xem như là vậy đi."
Kỳ thật là chưa kết thúc, còn hai câu lời kịch chưa nói xong, nhưng khi thấy cô bị tên đàn ông nào đó kéo đi, Thẩm Thư Lạc lập tức xin lỗi đạo diễn nói quên lời, sau đó nhanh chóng đuổi kịp lại đây.
Thẩm Thư Lạc nhìn cái tay đang đỏ hồng của cô, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng: "Tạm thời hôm nay em nghỉ ngơi đi, anh đưa em đi bệnh viện."
"Nhưng mà hôm nay anh phải quay tới 10 giờ tối mà" Lâm Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ trên di động nói, "Hiện tại mới ba giờ chiều, vết thương cũng không nặng đâu, bôi chút thuốc là ổn."
"Được, vậy đợi anh một chút."
Thẩm Thư Lạc nhanh chóng quay lại bôi đầy đủ thuốc vào cổ tay của cô mới yên tâm trở lại làm việc. Trước khi đi còn nói: "Em cứ về nghỉ trước đi, muốn ăn hay mua gì thì cứ dùng thẻ của anh."
Nghe được, đôi mắt Lâm Tiêu Tiêu chợt sáng ngời, lấy lòng mà nheo mắt cười nói: "Cảm ơn sếp." Cô đương nhiên cũng biết anh muốn cho mình thời gian thả lỏng, cũng là vì anh quá hiểu cô cho nên mới càng thấy cảm động không thôi.
Lâm Tiêu Tiêu rời phim trường đi lung tung giải toả. Tuy rằng Thẩm Thư Lạc nói cho cô nghỉ, nhưng cô vẫn muốn tuân thủ "đạo đức chức nghiệp", tầm 9 rưỡi tối, đã quay về phim trường.
Ở hiện trường, Thẩm Thư Lạc đang quay cảnh rơi xuống nước. Lâm Tiêu Tiêu nhìn lại kịch bản, đoạn này là nữ 2 đẩy nữ chủ xuống bể bơi, sau đó nam chủ nhảy xuống nước cứu. Màn kịch đơn giản quen thuộc nhưng phải lặp đi lặp lại, đa số là bởi vì nữ chủ diễn xuất sặc nước quá khoa trương.
Cuối cùng sau 8 lần nhảy ùm ùm mới miễn cưỡng hài lòng đạo diễn, Lâm Tiêu Tiêu chạy nhanh cầm khăn tắm xông lên trước. Buổi tối mùa thu, mặc cả hai kiện áo khoác đều cảm thấy lạnh, huống chi Thẩm Thư Lạc đang mặc quần áo mùa hè lạib rơi xuống nước rất nhiều lần.
Lâm Tiêu Tiêu chạy quá nhanh, không cẩn thận bị vướng phải dây điện trên mặt đất, đầu xông thẳng vào lồng ngực Thẩm Thư Lạc. Dây điện bị câu đến, kéo theo một thiết bị ngã xuống.
Chưa để cô kịp phản ứng lại, đã bị xoay chuyển cả người, Thẩm Thư Lạc dùng thân mình che chắn cho Lâm Tiêu Tiêu. Cái thiết bị nặng nề đập thẳng lên lưng anh.
"Thẩm Thư Lạc!" Lâm Tiêu Tiêu hốt hoảng phát khóc.
Nhân viên công tác vội vàng chạy lại, nâng cái thiết bị lên. Thẩm Thư Lạc chỉ nhíu mày, không lộ chút đau đớn mà còn trêu ghẹo nói: "Em đã gấp không chờ nổi mà lao vào lòng anh sao?"
Lâm Tiêu Tiêu nước mắt nước mũi chảy ra, không dám động mạnh, gắt gao cầm lấy tay anh mà nói: "Đồ ngốc, ai cần anh chắn cho chứ!"
Thẩm Thư Lạc cả người đều nhỏ nước, thoạt nhìn rất là chật vật, trong ánh mắt vẫn mang ý cười. Anh nhéo nhéo tay cô, đối với vị nhân viên công tác kia nói: "Cảm ơn cậu, không có việc gì, để trợ lý đưa đi khám chút là được."
Anh tự mình đứng lên, kéo luôn Lâm Tiêu Tiêu dậy, cũng không buông tay ra mà vào khu thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Vừa lên xe, Thẩm Thư Lạc cúi đầu, xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Sao em trở lại rồi?"
"Bởi vì em là trợ lý chuyên nghiệp nha! Anh đừng giả vờ không đau, mau cho em xem vết thương trước."
"Thật như vết muỗi cắn thôi!" Thẩm Thư Lạc nghiêng người, đem trán mình dán lên trán của cô. Khoảng cách gần như thế, hô hấp đan chéo lẫn nhau.
Lâm Tiêu Tiêu làm bộ không tin, muốn lắc đầu, lại bị anh dùng tay ấn cái ót xuống. Cô không được tự nhiên mà rũ mắt xuống: "Đừng như vậy, trên xe còn có người......"
"Tiêu Tiêu." Thẩm Thư Lạc kề sát cái trán của cô, mày chậm rãi nhăn lại, "Em hình như phát sốt."
"Khó trách cả một buổi trưa cảm thấy hơi choáng váng." Lâm Tiêu Tiêu hậu tri hậu giác mà sờ sờ hơi nóng trên mặt. Cô còn tưởng rằng choáng váng là vì buổi sáng thức dậy quá sớm, không ngủ đủ giấc.
"Tiện thể đi khám cùng anh."
Lâm Tiêu Tiêu cự tuyệt nói: "Đánh chết em cũng không chích đâu!"
"Đừng nhõng nhẽo." Thẩm Thư Lạc mỉm cười mà thơm lên trán cô.
————\(//∇//)\————
Thẩm Thư Lạc một hai phải hộ tống cô khám trước mới chịu đi xử lý vết thương chính mình. Biết không lay chuyển được, cô đành nhận mệnh.
Không biết có phải dưới tác dụng tâm lý hay không, vừa bước vào phòng khám, ngửi mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, vốn không thoải mái một phần, bây giờ còn không thoải mái gấp mấy lần lên, khuyến mãi cả cảm giác buồn nôn. Khi bác sĩ mới vừa đưa nhiệt kế được tiêu độc vào miệng, Lâm Tiêu Tiêu đã không nhịn nổi, đẩy ra nôn khan một trận.
Dạ dày cuộn lên khó chịu, cô vội vàng chạy vào WC nôn ra một đống nước chua. Thẩm Thư Lạc lo lắng, chạy theo sát, đợi cô ổn định rồi dùng khăn giấy lau chùi giúp Lâm Tiêu Tiêu.
Khi cô còn chưa hồi phục, giọng nói của anh đã bồi thêm một cú: "Tiêu Tiêu, hình như hai tháng rồi em chưa tới ngày."
Tim cô đánh thịch một cái, quả thật cô đã bị chậm hai tháng, chỉ là công việc bận rộn, nghỉ ngơi thất thường cộng thêm tâm lý không ổn định. Cô lại chưa từng nghĩ tới chuyện kia, đúng là đầu heo mà!
Kết quả, đúng là mang thai hai tháng. Hai tháng trước cũng là khi cô rời khỏi Phó Hi.... Đúng là khi đó cô cùng Phó Hi cũng không dùng bất cứ biện pháp phòng ngừa nào, rời khỏi đó cô cũng không nghĩ ra. Còn nữa, khi lao vào lòng Tiêu Nhạc, hình như.... bao cũng không mang. Chưa kể ba ngày sau đó gặp lại Thẩm Thư Lạc. Mãnh liệt tới mức ngủ mất, cũng đem biện pháp phòng tránh cái gì quăng đến chín tầng mây. Về sau công tác bận rộn, cô cũng quên khuấy mất. Rõ ràng sau lần nông nổi đó thì Thẩm Thư Lạc luôn quân tử, làm đúng các biện pháp an toàn, khiến cô hạ lỏng cảnh giác. Không nghĩ tới...... thật sự trúng thưởng rồi!