Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 36: Chương 36




Trước khi tham gia cái bữa tiệc được gọi là tiệc từ thiện kia, Cố Tuyết Nghi đặc biệt gọi điện thoại cho Trần Vu Cẩn.
“Tôi và Giản tiên sinh đều không nhận được lời mời đến bữa tiệc này.” Trần Vu Cẩn ở đầu bên kia khẽ khựng lại: “Phu nhân nếu như đi, có thể sẽ gặp người nhà họ Phong và nhà họ Tống.”
Cố Tuyết Nghi đáp lại: “Ừ.”.

Ngôn Tình Ngược
Chỉ mời một vài nhân vật có tiếng, mà không phải là đem cả nửa giới thượng lưu kéo vào.
Bữa tiệc này chắc chắn có vấn đề.
“Tôi không có cách nào đi cùng phu nhân rồi.” Trần Vu Cẩn nói.
“Không sao cả.”
“Phu nhân chú ý an toàn.”
“Được.” Cố Tuyết Nghi nói xong, trước khi cúp điện thoại, lại bổ sung một câu: “Mấy ngày hôm nay cực khổ cho thư ký Trần rồi.”
Yến Triều không có mặt, muốn vận hành cả một thương nghiệp tầm cỡ quốc gia như vậy, cho dù là có nhiều người tài, cũng không cách nào giảm bớt được các rủi ro có thể gặp phải.
Trần Vu Cẩn mấy ngày nay đúng là rất mệt.

Nhưng trong mắt người khác, thư ký Trần là kẻ vô địch.

Trần Vu Cẩn cũng không cho phép bản thân lộ ra mặt yếu kém.
Hình như chỉ có Cố Tuyết Nghi nhớ đến, luôn sẽ nói một câu “thư ký Trần cực khổ rồi”.

Đúng, đến cả việc nấu nước gừng, cũng là do cô nhắc nhở.
Trần Vu Cẩn ngơ ngẫn một hồi mới trở lại trạng thái, anh cười nói vào điện thoại: “Không có gì.”
Cố Tuyết Nghi là người chưa từng tiếp xúc với những thứ này, lại lên kế hoạch giúp vạch trần Bảo Hâm, như vậy mới là cực khổ.
Cố Tuyết Nghi rất nhanh cúp máy.
Trần Vu Cẩn nghe được âm thanh tút tút từ đầu bên kia, ngẩn ngơ thêm vài giây.
Anh vẫn chưa yên tâm….

cho dù tất cả mọi người đều biết, Yến tổng không hề thích người vợ này.

Nhưng nếu như cô xảy ra vấn đề, Yến tổng sẽ đau lòng chứ, anh không biết….

nhưng anh sẽ cảm thấy đáng tiếc nhỉ.
Trần Vu Cẩn gọi vài cuộc điện thoại, sau đó mới lại xoay người đi họp.
Cố Tuyết Nghi cúp điện thoại, đi xuống tầng hai, gõ cửa phòng Yến Văn Hoành.
Cửa rất nhanh mở ra, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ của Yến Văn Hoành.


Sắc mặt của cậu đã tốt hơn so với hôm qua.
“Nên đi bệnh viện rồi.” Cố Tuyết Nghi nói.
“Em cảm thấy bản thân khỏe nhiều rồi….” Yến Văn Hoành nhỏ giọng đáp.
“Cái này phải xem bác sĩ nói sao, không phải do em nói là được.” Cố Tuyết Nghi lại lần nữ a một tay giữ lấy cửa phòng cậu, dứt khoát lưu loát nói: “Lên xe.”
Ba phút sau, hai người trước sau lên xe.
Cố Tuyết Nghi giơ tay chỉnh cửa sổ xe vào vị trí thích hợp.

Vừa để bảo trì không khí lưu thông, vừa bảo đảm không bị gió thổi quá lớn vào trong xe.
Yến Văn Hoành đột nhiên lên tiếng: “Chị dâu cũng đối xử với anh hai tốt như vậy sao?”
Cậu lại hỏi vấn đề như hôm qua.

Hôm qua đúng lúc bị điện thoại reng cắt ngang.
Đứa nhỏ đối với chuyện này vô cùng cố chấp.
Cố Tuyết Nghi ngừng một chút, đáp: “Bọn họ không giống cậu phải đến bệnh viện, đợi lần sau nhập viện thì biết.”
Yến Văn Hoành lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Làm phiền chị dâu rồi.”
“Không phiền.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp: “Tôi hưởng thụ tất cả mọi thứ tại nhà họ Yến, đương nhiên nên chăm sóc tốt từng thành viên trong gia đình.”
Yến Văn Hoành ngẩn ra, lẩm bẩm đáp: “Chị dâu là một người rất có trách nhiệm.”
Cố Tuyết Nghi không hề bàn luận về câu mà cậu vừa nói.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, dưới sự đề nghị của bác sĩ, Yến Văn Hoành lại lần nữa truyền nước.
Bác sĩ dẫn Cố Tuyết Nghi ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Thân thể Yến thiếu không quá tốt, dinh dưỡng không đủ, đã được một thời gian, cơ thể không chỉ yếu hơn người cùng tuổi, còn rất dễ trở bệnh.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý việc ăn uống của cậu ấy.”
Vừa đúng lúc nghỉ ở nhà nửa tháng, cô có thể giám sát cậu thật chặt.
Bác sĩ thấy vậy cũng thở phào một hơi.

May là nhà họ Yến còn có người quan tâm cậu thiếu gia này.
Cố Tuyết Nghi cảm ơn bác sĩ, sau đó mới xoay người trở về phòng.
Lúc này tiếng điện thoại vang lên.
Cố Tuyết Nghi cẩn thận nghe một hồi, mới phát hiện không phải là của cô.

Mà là từ bên người Yến Văn Hoành phát ra.
Cố Tuyết Nghi nhìn về phía cánh tay đang truyền nước của Yến Văn Hoành.

Không tiện cử động.
Cố Tuyết Nghi đi tới nhấc điện thoại lên, nhận cuộc gọi, đặt bên tai Yến Văn Hoành.
Điện thoại thấp thoáng phát ra âm thanh gì đấy, Cố Tuyết Nghi không nghe thấy.


Yến Văn Hoành sắc mặt không đổi, cũng không có mở miệng.

Có chút kỳ quái.
Cổ tay Cố Tuyết Nghi khẽ nâng lên, cô cúi đầu nhìn sắc mặt của Yến Văn Hoành, nhìn một cái liền hiểu.

Yến Văn Hoành không hề muốn nghe điện thoại.
Ai nhận máy thì người đó nên chịu trách nhiệm.
Cố Tuyết Nghi động tác lưu loát nhấc điện thoại lên, đặt bên tai: “Xin lỗi, ngài tìm ai?”
Thanh âm bất tuyệt đầu bên kia ngừng lại.
“Cô….

cô là ai? Yến Văn Hoành đâu?”
“Cái gì Yến Văn Hoành? Cô gọi nhầm số rồi.” Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi lạnh nhạt, lại có khí thế áp chế vô hình.
Người bên kia ngập ngừng một hồi, giọng điệu tự giác thấp lại: “Không thể nào, số này không sai mà, nó vẫn luôn dùng số này…..

à, tôi biết rôi, cô là kẻ trộm? Cô trộm điện thoại của nó.”
“Cô biết phỉ báng là tội gì không?” Cố Tuyết Nghi nói xong, lạnh lùng cúp ngang máy.
Người kia bị đóng băng tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không dám gọi lại nữa.
Cố Tuyết Nghi thu lại điện thoại, đặt về chỗ cũ: “Xin lỗi, không biết cậu không muốn nghe cuộc gọi này.”
Cô nói xong, liền đi tới đối diện Yến Văn Hoành ngồi xuống.
Yến Văn Hoành nhìn cô không rời mắt.
Con ngươi của cậu sạch sẽ xinh đẹp như một viên ngọc.

Cậu nhìn cô, dáng vẻ ngoan ngoãn, lại mang theo sự tò mò.
Cậu nói: “Không sao cả.”
“Chị nghe điện thoại, bà ta sẽ sợ chị.” Cậu nói xong, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười có chút đơn thuần: “Xem như bớt đi phiền toái được mấy ngày.”
“Hửm? Bà ta sẽ sợ tôi?”
“Đúng vậy, dáng vẻ nói chuyện của chị vừa rồi có chút giống anh cả.

Bà ta sợ anh cả lắm.” Yến Văn Hoành khựng lại, nói: “À, đúng rồi, bà ta là mẹ em.”
Cố Tuyết Nghi nhớ đến việc hôm trước, chuyện Trần Vu Cẩn đã nói trong điện thoại.
Cô hỏi: “Là mẹ cậu sắp xếp cho cậu vào học tại trường hiện tại?”
Yến Văn Hoành gật đàu, lại lắc đầu: “Không phải một mình bà ấy quyết định, mà là cả nhà ngoại họ cùng nhau quyết định.”
“Vậy tên trường là gì?” Cố Tuyết Nghi trực tiếp hỏi.

Cô cần biết nhiều hơn về Yến Văn Hoành.
“Trường trung học Hoài Ninh.” Yến Văn Hoành mỉm cười nói tiếp: “Nghe nói khá có tiếng.”
Cố Tuyết Nghi ghi nhớ trong lòng, lại hỏi: “Yến Văn Bách cấp 3 học ở đâu?”
“Trung học số 1 thành phố Kinh.”
“Cậu vì sao không học ở đó?”
Trên mặt Yến Văn Hoành vẫn mang theo nụ cười ngoan ngoãn, câu không nhanh không chậm đáp: “Bởi vì anh hai bọn họ quá ngốc.”
“… ….”
Yến Văn Hoành ngừng lại, dè chừng hỏi: “Em nói quá mức thẳng thừng sao?”
“Thành thật là một đức tính tốt, nhưng nói chuyện cần biết khéo léo.” Cố Tuyết Nghi đáp, nhận lấy ly nước ấm trong tay cậu.
Yến Văn Hoành gật đầu: “Được, nghe lời chị dâu, em nhớ rõ ạ.”
Phiền rồi đây.
Cố Tuyết Nghi cũng tự rót cho mình một cốc nước, vừa uống vừa chậm rãi nghĩ trong lòng.
So với đám Yến Văn Gia còn phiền hơn.
Mấy đứa kia, đứa thì bốc đồng, không thì ương ngạnh, hoặc tính khí thất thường, nhưng đều có một điểm chung là — đầu óc thiển cận.
Yến Văn Hoành….

hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì thân thể yếu ớt hơn bạn cùng trang lứa, càng dễ dẫn đến lạnh người, vậy nên y tá đặc biệt điều chỉnh tốc độ truyền nước chậm lại.
Cậu chắc phải cần truyền nước trên 3 tiếng mới xong.
Cố Tuyết Nghi đương nhiên sẽ không chỉ ngồi đợi, cô từ trong túi lấy ra một quyển sách, chậm rãi lật đọc.
“Em cũng muốn xem.” Yến Văn Hoành nhỏ giọng lên tiếng.
Cố Tuyết Nghi đối với những đứa trẻ đang bệnh đều khá khoan dung, cô đáp lại: “Được, vậy tôi đọc cho cậu nghe.”
Yến Văn Hoành ngoan ngoãn ngồi thẳng: “Được.”
“Tại nơi sâu thẩm của phía Tây Cánh tay Orion ở hệ ngân hà ít người biết đến, khu vực sâu cùng hoang vắng chưa được do thám….” Môi cô khép lại mở, từ từ đọc từng chữ.
Những thông tin khô khốc qua giọng đọc của cô đều trở nên thú vị lạ thường.
Yến Văn Hoành nghe vô cùng nghiêm túc.
Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn về chiếc đèn dây tóc trên trần nhà.

Không khí ấm áp, những ly giấy nhỏ đặt trên bàn cũng tản ra độ ấm…..
….

Tất cả, giống như một giấc mộng vậy.
**
Rất nhanh đã đến ngày 07.
Cố Tuyết Nghi thay một chiếc váy, gọi điện cho Yến Văn Xu, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
Yến Văn Hoành không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cầu thang.

Cậu nhìn về phía Cố Tuyết Nghi, nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu muốn đi đâu sao?”
“Đi mua tranh.”
“Mua tranh làm gì?” Yến Văn Hoành lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Chị dâu thích tranh sao?”
“Không, là người khác thích.” Cố Tuyết Nghi không hề trả lời rõ ràng.


Có vài việc, không cần thiết để trẻ vị thành niên trong nhà biết.
“Người khác?”
“Ừ.”
Yến Văn Hoành vịnh lan can, nửa thân trên hướng về phía Cố Tuyết Nghi rời đi, cậu hỏi: “Chị dâuh hôm nay không cùng em đi bệnh viện sao?”
Trên mặt lộ ra biểu tình đáng thương.
“Bác sĩ nói em không cần đến kiểm tra nữa, cứ ở nhà yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Cậu không phải không thích đi bệnh viện sao? Sao hiện tại lại thích rồi?
Tay vịnh lan can của Yến Văn Hoành càng siết chặt: “Ồ, vậy sao?”
“Bữa trưa tôi sẽ không ăn ở nhà, nhưng cậu phải ăn đúng giờ đấy.” Cố Tuyết Nghi nhận lấy túi xách từ trong tay nữ hầu.
Yến Văn Hoành gật đầu: “….Được, nghe lời chị dâu.”
Cố Tuyết Nghi rất nhanh lên xe.
Yến Văn Hoành nhìn chằm chằm về phía cửa vắng lặng.
Nữ hầu nhịn không được nói: “Thiếu gia trước về phòng nghỉ ngơi, chút nữa tôi sẽ đưa chút nước nóng tới phòng cậu.”
Vẻ đáng thương ngoan ngoãn trên mặt Yến Văn Hoành hoàn toàn biến mất, cậu lạnh lùng đáp một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Nữ hầu ngẩng ra nhìn cậu, nhất thời bị dáng vẻ lạnh nhạt của Yến Văn Hoành làm cho cứng đơ, không dám động đậy.

Trôi qua nửa ngày, cô mới hồi thần lại, sau lưng lại đã bị ướt dẫm bởi mồ hôi.
Chuyện gì thế này….
Từ trước thiếu gia vô cùng lễ phép ngoan ngoãn….

sao lại biến thành dáng vẻ này?
Qua hơn mười phút, nữ hầu mới dám bưng trái cây cùng nước ấm lên tầng, gõ cửa phòng Yến Văn Hoành.
“Vào.”
Nữ hầu vừa vào phòng, phát hiện trên đất rơi đầy các bức tranh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi đặt đồ trong tay lên bàn.
Yến Văn Hoành nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Cô nhìn cái gì?”
Nữ hầu lắc đầu: “Không, không có gì.” Nói xong, nữ hầu thực sự nhịn không được, cô nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, cậu có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không? Nhìn cậu, có vẻ không vui?”
Yến Văn Hoành giơ tay lên sờ mặt mình, cậu nói: “Đây mới là dáng vẻ vui tươi của tôi đấy.”
Nữ hầu bị dọa nhảy dựng, vội vàng chạy ra ngoài.
Thiếu gia có phải bị trúng tà rồi không?
Nói như vậy, phu nhân đột nhiên thay đổi tính tình, cũng rất giống như trúng tà nha!
Yến Văn Hoành nhìn nữ hầu vội vàng đóng cửa, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
Cậu khẽ nói: “Cô thì hiểu cái gì?”
Giả vờ ngoan ngoãn là để được người khác yêu thích.
Hiện tại tôi đã đạt được rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Em trai không chỉ lúc nắng lúc mưa, còn là một tên nhóc bệnh kiều.

Nhà họ Yến ngoại trừ anh cả ra, không có một ai bình thường cả!.


— QUẢNG CÁO —