Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 2: Anh dụi điếu thuốc, bước xuống xe



Cuối cùng thì anh cũng không về công ty.

Xe đi được nửa đường thì Ngụy Ngự Thành nhận được một cuộc điện thoại, mới nghe đôi câu, khuôn mặt anh đã lạnh đi như màn sương đêm, cứ ngày một trầm xuống.

Lý Tư Văn nhạy bén: “Chủ tịch?”

Ngụy Ngự Thành tựa vào ghế, nói: “Đi Thành Đông.”

Tới nơi, tài xế giảm tốc độ. Qua lớp kính xe có thể thấy được cửa ra vào cục cảnh sát, Chung Diễn đang bước xuống từ trong xe cảnh sát. Ở độ đôi mươi nhưng vẻ ngoài của cậu đã tản ra vẻ hư hỏng bần bật. Hai tay cậu bị vặn chéo lại, khuôn mặt trắng ngần toát lên vẻ ác độc hút mắt.

Lý Tư Văn quen đường quen nẻo đi làm thủ tục.

Tụ tập đông người tổ chức đua xe, vi phạm pháp luật, xử tội cùng chỗ. Mất khá khá thời gian, phải một tiếng sau mới mang được Chung Diễn ra ngoài, người đi đằng cuối, cổ áo phông đen bị lệch hẳn sang vai phải, mũ trên đầu cũng không giấu nổi vết thương mới hằn trên khuôn mặt.

Ngụy Ngự Thành ngồi hút thuốc trong xe, cửa kính hạ xuống một nửa, làn khói cứ từ từ bay đi. Không khí căng như dây đàn, chỉ cần gắng sức chút thôi là đứt đôi.

Lý Tư Văn cười hòa giải, nói với Chung Diễn: “Lên xe đi.”

Chung Diễn vẫn đứng đờ ra. Ngụy Ngự Thành nhìn sang, ánh mắt anh sắc như dao, như muốn xiên chết người. Chung Diễn bất chợt run lên, nhưng vẫn cậy mạnh ra vẻ quật cường.

Lý Tư Văn khuyên bảo: “Công ty vẫn còn việc nhưng nhận điện thoại của cục xong chủ tịch đã đến đây luôn đấy.” Nói rồi anh lại hạ giọng: “Mềm mỏng vào, đừng để chủ tịch phải khó chịu.”

Tính bướng ăn sâu vào máu, Chung Diễn vẫn vênh váo (*) vung tay ra: “Mặc kệ tôi!”

(*) Câu gốc là 二五八万 – hai năm tám mươi ngàn để chỉ các ô mạt chược, 二萬五萬八萬 đóng vai trò rất quan trọng, nếu không có ba quân này rất khó để dành chiến thắng. Đây là câu ẩn dụ để nói ai đó luôn coi mình là quan trọng nhất, lúc nào cũng ra vẻ tự mãn, kiêu ngạo và khó chịu, nói ngắn gọn là một kẻ vênh váo.

Lý Tư Văn có ý tốt muốn cản lại nhưng tay vừa giơ ra đã bị cậu hất văng. Lực rất mạnh khiến anh bị đẩy lùi đến mấy bước.

Ngụy Ngự Thành dụi điếu thuốc, bước xuống xe, một tay siết chặt cổ áo Chung Diễn, đập người cậu lên thân xe, tay còn lại giáng cho cậu một đòn không thương tiếc.

Chung Diễn ho sặc sụa, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình bị đánh đến ộc ra máu.

Thái độ của Ngụy Ngự Thành cũng không hề thay đổi: “Từ ngày mai cháu ở nhà cho cậu.”

Chung Diễn hét lên: “Cháu không làm!”

Tay anh càng siết chặt hơn khiến đau đớn lại càng khắc sâu lên vẻ mặt cậu, dù không thể mở miệng nhưng ánh mắt cậu vẫn chống lại vô cùng quyết liệt, không hề muốn chịu thua.

Ánh mắt của Chung Diễn rất giống mẹ cậu. Ngụy Ngự Thành khoác trên mình bộ đồ đen tựa như đang hòa chung với màn đêm lúc này. Đối mặt được vài giây rồi anh mới buông tay ra. Giọng anh lạnh đi: “Mặc cả với cậu à?”

Không cần đối phương đáp lại, anh đã nghiêng đầu: “Khóa mô tô của nó lại.”

Chung Diễn phản ứng dữ dội: “Không muốn!”

Ngụy Ngự Thành nói: “Thế thì đập đi.”

Lại một trận phản pháo ầm ĩ ngất trời.

Tiếng đập cửa, đạp ghế vang vọng khắp căn penthouse ở Minh Châu Uyển. Lý Tư Văn cứ liếc mãi người ngồi trên bàn đọc sách, vẻ mặt anh lặng yên như đã quá quen với cảnh tượng này.

Chung Diễn ở trong phòng cuối cùng cũng đình chiến.

Lúc này Lý Tư Văn mới nói: “Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho Tiểu Diễn gặp chuyên gia tâm lý.”

Ngụy Ngự Thành không trả lời. Lý Tư Văn cũng tự hiểu, câu này chẳng còn nghĩa lý gì.

Tình cảm chị em nhà họ Ngụy vô cùng sâu sắc, Ngụy Mính Phù qua đời đã lâu, Chung Diễn là con trai duy nhất của chị nên Ngụy Ngự Thành buộc phải kèm cặp thằng bé.

Chung Diễn được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, nhất là khuôn mặt ấy. Mỗi lần nhìn cậu thì cảm xúc được gặp lại người xưa như ùa về. Thế nhưng thằng bé lại chẳng được di truyền tính cách dịu dàng như nước của mẹ nó, mấy năm nay càng ngày càng ương bướng ngang ngược, vấn đề chung của thanh niên hiện giờ.

Ngụy Ngự Thành hết lòng hết dạ vì thằng cháu ngoại này, vậy mà nó lại thành đứa phá nhà phá cửa. Suốt ngày bỏ học, rượu chè, bar bủng, đua xe, không coi trọng mạng sống của mình.

Ngụy Ngự Thành đã đưa cậu đi tham vấn tâm lý nhưng biết bao chuyên gia, giáo sư cũng phải phát điên vì cậu, bất lực không thể làm được gì. Chung Diễn lại coi đó là thành tựu, như thể việc đối chọi với Ngụy Ngự Thành chính là ý nghĩa cho việc tồn tại của cậu.

“Giáo sư Chương có giới thiệu một phòng khám tâm lý, tôi khuyên chủ tịch nên thử.” Lý Tư Văn nói: “Người ta đã nhận được vô số giải thưởng, cực kỳ nổi tiếng trong giới tâm lý, cũng còn rất trẻ.”

Ngụy Ngự Thành giơ tay ngắt lời, mấy kiểu giả dối đó không thể dùng cho Chung Diễn được. Anh xoay ghế da, ánh đèn bàn mang phong cách cổ điển đúng lúc được phả lên khuôn mặt anh. Đường nét trên gương mặt anh vô cùng góc cạnh tựa một bức điêu khắc hoàn hảo.

“Cậu nói với chú Chương một câu, không cần biết có nở mày nở mặt hay không, chỉ cần giải quyết thằng nhóc kia là được rồi.” Ngụy Ngự Thành dừng lại, chợt thấy hai chữ “giải quyết” áp lên người Chung Diễn như trò hề. Vậy nên anh mới lựa lời mà nói, đưa ra yêu cầu: “Để cho Chung Diễn đồng ý tham vấn tâm lý thì ra điều kiện gì cũng được.”

Lý Tư Văn tỏ ý đã hiểu. Cả một đêm căng thẳng nên anh đã đổi chủ đề đúng lúc: “Tôi xếp bữa ăn với Thịnh Thái vào thứ tư tuần sau được chứ?”

Ngụy Ngự Thành xoa ấn đường, hai vai anh thả lỏng: “Thứ tư có tiệc cưới, để hôm khác.”



Ở bên này.

Lâm Sơ Nguyệt đi vòng một quãng dài đến đường Kiều Giang mua một suất bò viên mang về nhà. Lâm Dư Tinh ngồi trên sofa xem tivi cũng không quay đầu lại, chỉ hơi khịt khịt mũi: “Thịt bò viên Tứ Hỉ.”

“Mũi cún à?” Lâm Sơ Nguyệt đổi dép, đi đến xoa đầu cậu: “Em rửa tay đi rồi ăn.”

Lâm Dư Tinh gắp miếng bò viên đầu tiên cho cô: “Chị, há miệng ra nào.”

Cô đẩy lại cho cậu: “Em ăn trước đi, sốt chảy xuống rồi này.”

Con trai mười sáu, mười bảy tuổi hẵng còn háu ăn, một miếng tọt vào miệng không thèm khách sáo. Được thỏa mãn vì ăn thì ánh mắt cũng sáng lên, cộng với làn da trắng ngần, trông lại càng thêm rạng ngời.

Lâm Sơ Nguyệt đưa khăn giấy cho cậu: “Lau miệng đi.”

Chuông cửa vang lên.

Cô ngạc nhiên, giờ này rồi còn ai đến nhà nữa. Nhìn qua mắt soi cửa, thì ra là Triệu Khanh Vũ tới.

“Đi xa lắm mới mua được, em xem Tiểu Tinh thích ăn bò viên ở cửa hàng này đúng không?” Triệu Khanh Vũ đi vội nên vầng trán mướt mồ hôi.

Lâm Dư Tinh giơ cao đũa, gắp miếng thịt viên đang đắm chìm trong nước sốt: “Anh Vũ ăn chưa?”

Triệu Khanh Vũ đi vào nhà: “Anh với chị em tâm linh tương thông quá, em được ăn thêm một suất nữa rồi.”

Lâm Sơ Nguyệt ngăn lại: “Không cần đâu, nhiều quá.” Nói rồi chợt ngừng: “Sao anh lại đến đây?”

Nhân lúc Lâm Dư Tinh đang quay lưng lại, anh đã sán đến gần tai cô: “Nhớ em.”

Mới xa nhau chưa được bao lâu, chẳng đứng đắn gì cả. Cô mỉm cười rồi nhéo nhẹ lên cánh tay anh.

Anh ra ngồi nói chuyện với Lâm Dư Tinh. Điện thoại Lâm Sơ Nguyệt rung chuông, là tin nhắn bác sĩ gửi giờ hẹn, xếp lịch khám vào tám rưỡi sáng ngày mai.

Lâm Dư Tinh tham, ăn bò viên cứ ăn vội ăn vàng, Lâm Sơ Nguyệt bưng bát đi: “Anh đừng chiều nó quá.”

Triệu Khanh Vũ thõng tay xuống rồi nhún vai, giọng thì thà thì thầm: “Chị em dữ nhỉ.”

Lâm Dư Tinh gãi gãi chóp mũi, chỉ cười chứ không đồng tình theo.

Cứ chốc chốc điện thoại của Triệu Khanh Vũ lại nhận được ba, bốn cuộc gọi, nhưng anh sẽ không nghe hoặc sẽ nghiêng người ấn từ chối. Thật ra cô đã thấy được tên người gọi là ai rồi.

Đến khi điện thoại đổ chuông thêm lần nữa, cô mới chủ động nói: “Anh về sớm một chút đừng để mẹ lo.”

Triệu Khanh Vũ không muốn lắm nhưng vẫn nghe cô. Trước khi vào thang máy anh còn xoay người ôm cô vào lòng, cạ mũi lên cổ cô khiến cô phải run lên vì lạnh.

Giọng nói anh có gì đó bực bội: “Anh về đây.”

Lâm Sơ Nguyệt vỗ vỗ lưng anh, cười đáp: “Anh bằng tuổi Tiểu Tinh à, đi đi, lái xe chậm thôi.”

Trước khi cửa thang đóng lại, anh còn làm trò gửi cho cô nụ hôn gió. Mới ra khỏi thang máy Minh Uyển Lam đã gọi tới, Triệu Khanh Vũ nói mà giọng khó chịu khủng khiếp: “Mẹ, mẹ đừng như thế này nữa được không.”

“Thứ bảy mẹ hẹn Lâm Lâm sang nhà ăn cơm rồi, con phải về nhà.”

Anh đóng sầm cửa xe lại: “Con không về! Con không ăn!”



Tám giờ sáng đã có một hàng dài đợi trước cửa khoa tim mạch, tới khi có kết quả kiểm tra của Lâm Dư Tinh thì đã đến giờ ăn trưa. Bác sĩ cũng quen nên thường để cậu đọc kết quả trước khi ăn cho tiện.

Sau khi lấy thuốc, xe của Hạ Sơ đã đợi ở cửa từ lâu, cô đứng vẫy tay từ đằng xa: “Sơ Nguyệt, Dư Tinh.”

Vừa lúc cô làm việc ở gần đó nên tiện đường đón hai người đi ăn trưa luôn. Chỉ có hơn chục mét nhưng Lâm Dư Tinh đi rất chậm, dù đã bước chậm như vậy nhưng khi lên xe cậu vẫn phải thở hổn hển.

“Đã bảo chị em lấy xe chị mà đi rồi, có phải tiện hơn không.” Hạ Sơ nói không ngừng nghỉ: “Muốn ăn gì nào, chị Hạ bao tất.”

Lâm Dư Tinh dè dặt: “Ăn bánh mì kẹp thịt được không ạ?”

Hạ Sơ liếc Lâm Sơ Nguyệt: “Đáng thương chưa kìa.”

Lâm Sơ Nguyệt thở dài: “Hai người diễn kịch xong rồi tôi nào dám nói gì nữa?”

Nói đùa là vậy chứ tình trạng sức khỏe Lâm Dư Tinh rất đặc biệt. Không phải không ăn được mấy món như bánh mì kẹp thịt mà chỉ sợ ăn xong sẽ xảy ra chuyện.

Ánh mắt trong veo của chàng trai ánh lên niềm mong đợi khiến Lâm Sơ Nguyệt mềm lòng, cô nói: “Ăn đi.”

Nụ cười của Lâm Dư Tinh càng mang thêm nét rạng ngời của tuổi trẻ, Hạ Sơ đưa tay ra sau high five với cậu: “Ăn hai cái luôn.”

Vì không tiện hỏi trước mặt nên đến khi ăn, Hạ Sơ mới len lén hỏi: “Kiểm tra thế nào?”

“Vẫn vậy à.” Giọng Lâm Sơ Nguyệt đều đều: “Sợi đàn hồi ở nội tâm mạc vẫn không giảm. Bác sĩ nói lần sau tới kiểm tra lại, nếu không được nữa thì chỉ có thể làm nội soi.”

Hạ Sơ gật đầu: “Nghe bác sĩ thôi.”

Lâm Dư Tinh tham ăn, cúi đầu ăn ngấu nghiến. Hạ Sơ nhìn mà thương: “Bình thường chị em ngược đãi em quá nhỉ, chưa được ăn no bao giờ đúng không?”

Cậu hẵng còn ngậm nửa miếng đùi gà cay, chưa nuốt xuống đã vội giải thích: “Không đâu không đâu, chị em tốt lắm.”

Hạ Sơ cười híp mắt: “Thế Triệu Khanh Vũ có tốt không?”

Yết hầu cậu cứ lên rồi xuống, nuốt luôn miếng đùi gà, thế là bị nghẹn mãi không nói gì được. Hạ Sơ gật đầu: “Đến Tiểu Tinh cũng không ưng.”

Lâm Sơ Nguyệt đánh vào lưng cô: “Triệu Khanh Vũ làm gì cậu? Như kẻ thù không bằng.”

Hạ Sơ cũng không đáp lại mà đổi chủ đề: “À phải rồi, đúng lúc có chuyện muốn hỏi cậu.”

Lâm Sơ Nguyệt lấy khăn giấy đưa cho Lâm Dư Tinh, nghe cô nói: “Cậu bảo đi.”

“Giáo sư Chương có giới thiệu một cậu bé, tính cách khá tệ, cáu kỉnh gắt gỏng, đặc biệt là hay gây sự. Gia đình đã tìm rất nhiều chuyên gia tâm lý rồi nhưng đều bị nhóc đuổi đi hết.” Hạ Sơ hỏi: “Cậu muốn thử không?”

Lâm Sơ Nguyệt đương định mở lời, Hạ Sơ đã hiểu được nỗi băn khoăn của cô: “Gia đình cậu bé nói chỉ cần mang lại hiệu quả là được chứ không quan tâm chuyện gì khác. Tiền bạc cũng thoải mái – ngần này này.”

Ngón tay cô đưa ra một con số, đúng là thoải mái thật.

Lâm Sơ Nguyệt không phải người trọng thể diện, bây giờ Lâm Dư Tinh cần rất nhiều tiền để níu giữ mạng sống, cơ hội đến thì cô cũng phải thử.

“Không có yêu cầu gì thật?” Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu.

“Không yêu cầu gì hết, tính cách thằng bé dữ lắm, phá gia chi tử.” Hạ Sơ nói: “Nếu cậu thấy ổn thì tớ gửi tài liệu cho cậu.”

“Bao giờ bắt đầu?”

Hạ Sơ mở điện thoại ra nhìn: “Ồ, gấp phết. Tuần sau, ở Minh Châu Uyển đường Trung Hải.”

Lâm Dư Tinh đang ăn chăm chú chợt ngẩng đầu, ánh mắt cong cong nét cười, giọng cậu như đang được phiêu du dưới ánh mặt trời: “Chị em biết đó! Đấy là khu nhà đắt đỏ nhất Minh Châu còn gì.”

Lâm Sơ Nguyệt vươn tay ra xoa tóc em trai, sau đó quay sang nói với Hạ Sơ: “Được, tớ sẽ thử xem thế nào.”