Chung Diễn chọn bừa một quán lẩu, hai bạn trẻ ngồi đối diện với nhau, mặt cậu kiểu sống không còn gì hối tiếc.
Còn Tô Tịch thì vẫn bình tĩnh, cô đặt đũa xuống rồi ngẩng lên: “Cậu không đói à?”
Cậu câm nín.
Cô nháy mắt với cậu, Chung Diễn mù tịt, nhìn ra hướng mà cô ám hiệu một cách khó hiểu.
“Hai bàn bên kia chắc cùng trường với cậu đấy.” Tô Tịch nhắc nhở: “Ăn cho ngon vào, không ngày mai lại có tin đồn bảo bọn mình chia tay.”
Chung Diễn: …
Cô cúi đầu, khóe môi cong cong nét cười nhạt. Thế là hai bạn trẻ ăn lẩu với nhau trong hòa bình. Sau khi Chung Diễn “bị ép” đi xem phim xong thì Tô Tịch bỗng nói mình muốn uống trà sữa. Cậu nhìn hàng dài đang xếp hàng, từ chối kiểu rất chi là trai thẳng: “Tôi không muốn xếp hàng.”
Đến lúc đi vệ sinh xong thì cậu nhận ra cô đang xếp hàng rồi. Nửa tiếng sau, cô cầm ly trà sữa bước đến, cậu cau mày: “Cậu học múa mà còn uống trà sữa. Không sợ béo à?”
Vừa dứt lời thì ly smoothie mát lạnh đã nằm trong tay cậu.
Tô Tịch nói: “Mua cho cậu đấy.”
Chung Diễn: …
Tự dưng áy náy thế nhỉ.
Hôm sau, tin đồn lại sinh ra một version mới, nghe kích thích hơn hẳn: Nàng thơ và anh đẹp trai lạnh lùng đã…
“Cậu ấy muốn uống trà sữa mà bạn gái còn phải đi xếp hàng!”
“Tô Tịch chiều quá thể quá đáng luôn ó.”
“Có được nàng thơ mà đếch thương yêu gì cả. Hận anh đại!”
Chung Diễn hoảng hồn khi soi xét lại toàn bộ câu chuyện, cậu nghĩ sao mà nó ảo ma thế cơ chứ. Cậu vô thức lái xe luôn đến tiệm trà sữa hôm qua, xếp hàng một tiếng đồng hồ rồi mang cả túi trà sữa to bự đến kí túc của Tô Tịch. Bạn cùng phòng của cô ai cũng có một ly cộp mác của cậu.
Hôm sau, cậu đã lấy lại được tiếng tăm của mình, mấy đứa gây sự còn đặt cho cậu cái biệt danh tốt ơi là tốt.
Chung Diễn đổ mồ hôi lưng, có “yêu” thôi mà sao chông chênh quá.
Đến tiết cuối hôm thứ sáu, có bạn hỏi: “Tối mày định làm gì thế?”
Cậu đáp: “Chả làm gì cả.”
Mọi người xung quanh ầm ĩ: “Mày không hẹn hò với người yêu à? Thì ra tin đồn là thật!”
Chung Diễn:?
“Thì tin đồn bảo mày là thằng tệ bạc, Tô Tịch yêu mày khổ chết đi được.”
Chung Diễn: …
Để chứng minh, cậu lại đi ra kí túc xá với gương mặt hết hồn hết vía, đau khổ nhắn tin cho Tô Tịch:
Ra hẹn hò.
Cô không để cậu phải chờ lâu, 10 phút sau, cô với bạn cùng phòng đã ra rồi. Bạn cùng phòng vừa đi vừa cười ầm lên. Tim cậu đập thình thịch khi nhìn thấy cô. Dường như cậu có cảm giác rằng mình đang yêu thật rồi. Thậm chí cậu còn suy nghĩ rất nghiêm túc, xem lát nữa dẫn cô đi đâu chơi.
“Cậu muốn ăn gì?” Chung Diễn hắng giọng.
“Lẩu đi.” Tô Tịch hỏi: “Quán lẩu lần trước được không?”
“Được.”
Trong lúc đợi món, không biết cậu lại đi đâu. Cô đang định gọi cậu về thì thấy cậu cầm hai li trà sữa trong tay. Cậu ấm phải xếp hàng đến mức sắp phát quạu cả lên nhưng thấy Tô Tịch xong thì mặt bình tĩnh hẳn: “Cho cậu này.”
Cô ngẩn ngơ.
Chung Diễn cũng sầu lắm: “Bàn bên kia cùng trường tôi, sao tôi dám ngồi im cơ chứ? Thế thì tí nữa lại bảo tôi là thằng đểu cho xem.”
Tô Tịch nhịn cười, cô cúi đầu, khóe môi cong cong. Lát nữa cô mới hỏi: “Cậu không uống à?”
Cậu lắc đầu.
Cô chớp chớp mắt với cậu: “Vì tớ xinh quá nên no luôn rồi à?”
“Sao… phải nói toẹt ra vậy?” Cậu quay mặt sang chỗ khác, đôi tai đã phiếm đỏ.
Cô bật cười, vươn tay ra cắm uống hút cho cậu, cất giọng trìu mến: “Này uống đi.”
Kể từ hôm ấy, Chung Diễn đã có tự giác của “bạn trai”. Cậu xem trộm tất cả những video biểu diễn của Tô Tịch, ngày nào cũng lên mấy group tìm tên cô trong âm thầm.
Mọi người nghĩ gì về bạn trai của Tô Tịch?
Ở dưới toàn comment chửi Chung Diễn là thằng đểu vô học, bắt nạt người khác. Cái loại giàu bẩn thì ghê gớm quá ha?
Bạn đang đọc bộ truyện Cặp Đôi Nồng Cháy tại truyen35.com Cậu cứ nghĩ mãi, chẳng cãi lại được vì nó nói đúng quá mà. Đọc xong comment, chả ai có lòng tin vào hai đứa cả. Chính điều này đã khiến cậu thất vọng toàn tập.
Thế là bạn Chung Diễn đi mua seeding, yêu cầu mọi người phải thả like cho comment thứ 189. Đấy là bình luận cậu tự viết.
Anh đẹp Chung Diễn, chị đẹp Tô Tịch, trai tài gái sắc đỉnh của chóp đấy được chưa?
Nghĩ lại thì thấy lố quá nên cậu đã sửa thành câu: Trai tài gái sắc đỉnh của chóp đấy được chưa?
Thâm tâm cậu lại bảo, cần gì phải nói rõ ra thế này, ai có mắt cũng hiểu hết mà. Vậy là cậu sửa sửa sửa, cuối cùng để lại đúng ba chữ:
Đỉnh của chóp.
Hơn 1000 seeding ấn like.
Nửa tiếng sau thì admin đã nhắc nhở, bình luận của cậu bị xóa vì có quá nhiều người báo cáo đây là “thông tin sai sự thật”.
Cứ thế, trong cái khắc mù mờ thì cậu đã coi mình là bạn trai người ta thật rồi. Cơ mà hình như dạo này Tô Tịch biến mất thì phải, chẳng thấy liên lạc với cậu gì cả. Mới đầu cậu cũng không quan tâm lắm nhưng có lần nghe bạn cùng phòng bảo: “Tình cảm hai đứa mày ổn mà, có thấy cãi nhau bao giờ đâu?”
Nghe vậy mà cậu chả vui gì hết, con tim hiu quạnh vô cùng.
Vốn dĩ, “tình yêu” này là kiểu không trâu bắt chó đi cày, Tô Tịch khinh rẻ nó thì cậu cũng chẳng có lí do gì để liên lạc với cô cả. Mãi đến hôm gặp Hướng Nhất Doanh, cậu ta bước đến ôm chầm lấy cậu: “Xin lỗi nhá, trách nhầm chú em rồi.”
Chung Diễn:?
Hướng Nhất Doanh: “Tao mới biết được sự thật.”
Chung Diễn mù mờ: “Gì cơ?”
“Mày chặn mối cho Tô Tịch. Lắm người tán con bé quá nên nó pick luôn “bạn trai” để cắt đứt mọi chuyện.” Hướng Nhất Doanh nói chân thành.
“Mày coi tao là bạn mà sao xong việc rồi vẫn không thèm ho he gì thế?”
Trái tim Chung Diễn lơ lửng trên không trung và giờ thì nó đã ngừng đập. Kia là một lí do vô cùng hoàn hảo nhưng lại khiến cậu đau đớn tột cùng.
Anh đại không thể để mất thể diện được, cậu bình tĩnh lại, cụp mắt xuống rồi nói với giọng thượng đẳng: “Cũng phải thôi, tao đẹp trai thế này thì cái lũ cóc ghẻ chúng mày tự biết đường mà lui chứ.”
Hướng Nhất Doanh ôm miệng vì hoảng loạn quá.
Hôm sau, đại học C lại phao nhau cái tin rằng hình tượng Chung Diễn sụp đổ rồi, đang từ anh đại lại thành kẻ la liếm.
Chung Diễn không hiểu cái từ dở hơi đấy là gì nên cậu lên mạng tra:
Mặt nóng dán mông lạnh.
Cậu càng đọc càng thấy lạ, càng nghĩ mà tim càng đập thình thịch, thành thử cậu ấn report luôn với lí do: Tục tĩu, gợi dục.
Cứ thế, cậu ấm đã được thay đổi nhân vật xoành xoạch, trong một thời gian ngắn mà đã yêu xong chia tay luôn rồi. Cũng vì thế mà cậu khó ở suốt mấy ngày. May sao cậu không phải người dễ chùn bước, đã vậy cậu còn không cam lòng chút nào.
Tô Tịch bơ cậu chứ gì? Cậu có cách rồi đây.
Chung Diễn biết nhà Tô Tịch ở Giang Thành, tuần sau là tiệc mừng thọ 70 tuổi của ông nội cô.
Đại học B quyết định nửa năm sau sẽ đến Đức để tham gia cuộc thi múa. Tô Tịch được coi là tuyển thủ tài năng nên dạo này cô bận bù đầu, ngày nào cũng ở rịt trong phòng tập. Hẹn hò là cái gì cơ? Cô còn chẳng có thời gian động vào điện thoại nữa là. Tuần này cô mới dành ra hai hôm để về Giang Thành mừng thọ ông.
Cô đang định gọi cho Chung Diễn thì mẹ đã gọi đến rồi.
Cô ấn nghe: “Mẹ ạ.”
Giọng mẹ hớn ha hớn hở: “Tịch Tịch, đợt này con về một mình hay hai mình thế?”
Tô Tịch không hiểu: “Con về một mình thôi.”
“Đến mức này rồi, thôi không cần giấu nữa.”
Cô nghe xong thì tí nữa ném luôn điện thoại xuống đất. Tiệc mừng thọ ông nội được tổ chức ở nhà hàng Đông Thủy, chắc chắn phải ngốn nhiều tiền lắm. Thế mà mẹ bảo có người bao hết cho rồi. Ông còn nhận được cả bao lì xì nặng tiền đến mức hãi hùng.
“Con đừng nói là bạn bình thường nhá, bạn bình thường nào mà gửi hẳn 50 nghìn tệ làm quà được hả? Ông nội bảo mẹ chuyển lời, thằng bé có lòng thế này thì chắc chắn là chàng trai tốt. Hôm mừng thọ ông nhớ dẫn bạn trai về cùng đấy nhé.”
Tô Tịch: ….
Cô vướng thời gian tập luyện gấp rút quá thôi mà, tại sao lại biến tướng lên thành thế này rồi?
Cô thầm thở dài, chỉ giải thích được bằng đúng một câu thôi: